Chương 9

Tôi nhìn thấy thời gian đăng bài trên vòng bạn bè, chính là ngày hôm qua.

Lục Tinh Dương đã bỏ mặc tôi lại ở đó chỉ để đi cùng Bạch Thư Dĩnh.

Thời gian mang thai chính xác là một tháng rưỡi, chính là ngày Bạch Thư Dĩnh vừa mới trở về nước.

Hôm qua, khi anh ta đang ở bên cạnh cô ta ở bệnh viện, anh ta thật sự đang nghĩ gì?

Liệu anh ta có từng lo lắng rằng tôi sẽ sợ hãi khi một mình ở một nơi xa lạ không?

Hay nói cách khác, anh ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi có đứa con đầu lòng, và bản thân anh ta sắp trở thành cha.

Nước mắt tôi trào ra.

"Đừng nhìn."

Bùi Kính Yến che mắt tôi từ phía sau.

"Chỉ vì một tên cặn bã mà thôi, không đáng đâu."

"Nếu lớp trang điểm của em bị trôi, em sẽ không thể ra ngoài gặp người khác được đâu."

Tôi sụt sịt nói mang theo tiếng khóc nức nở:

"Tôi biết."

Tôi cố gắng hết sức để kìm lại sự uất ức và đau lòng đang muốn trào lên.

Nhưng tuyến lệ có vẻ không nghe lời và thích chống lại tôi.

Tôi càng uất ức, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

"Trong mắt anh, tôi có lẽ rất ngu ngốc, tôi yêu một người đến mức đánh mất chính mình."

"Nhưng tôi nói, Lục Tinh Dương thực sự rất tốt với tôi trước đây, tốt đến mức muốn cho tôi tất cả những gì anh ta có, anh có tin không?

"Từ khi Lục Tinh Dương vào đại học, tôi không học cùng trường với anh ta nên chúng tôi ít liên lạc hơn. Hơn một tháng tôi không liên lạc được với anh ta. Khi về nhà, tôi mới biết anh ta đã có bạn gái."

"Sau đó, anh ta dường như đã thay đổi thành một con người khác, thường xuyên mâu thuẫn với tôi vì những vấn đề vớ vẩn liên quan tới Bạch Thư Dĩnh, cho đến khi cô ta đi du học, suốt thời gian đó anh ta rất suy sụp, tôi sợ anh ta sẽ xảy ra chuyện, vì vậy ngày nào tôi cũng mang đồ ăn đến thăm anh ta."

"Cho đến lần cuối, anh ta hỏi tôi có muốn ở bên anh ta không."

"Tôi đồng ý."

"Tôi biết, có thể anh ta không thực sự thích tôi nhiều đến vậy, nhưng chúng tôi đã có những ngày tháng tốt đẹp bên nhau trong một thời gian dài. Cuối cùng, chúng tôi đã kết hôn và mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn cho đến khi Bạch Thư Dĩnh trở về."

"Tôi, có lẽ, không xứng đáng được hạnh phúc."

Bùi Kính Yến ôm tôi ấn đầu tôi vào vai anh ấy.

Nước mắt của tôi rơi lên áo anh, làm ướt một mảng.

"Không, em rất tốt, là anh ta không trân trọng em."

Bùi Kính Yến vuốt ve mái tóc của tôi từng chút một để an ủi tâm trạng của tôi.

Tôi càng khóc to hơn:

"Thích một người thật khó khăn, tôi không muốn thích anh ta nữa."