Chương 7

Tôi được sắp xếp ở phòng khách thứ hai bên phải phòng ngủ chính.

Ban công thông với ban công của phòng ngủ chính, đôi khi vào buổi tối tôi không thể ngủ được, tôi mở cửa sổ ban công ra sẽ gặp Bùi Kính Yến đang ở phía bên kia.

Anh ấy dường như vừa mới trở về từ nước ngoài, do bị chênh lệch múi giờ nên sắc mặt cũng không tốt lắm.

Anh ấy có một dấu chấm đen dưới đáy mắt.

Anh ấy mặc bộ đồ ngủ, ngủ quên trên chiếc ghế bập bênh ở ban công bên cạnh.

Thời tiết đã bước sang tháng chín, hai ngày nay thời tiết ở Lan Thành bắt đầu trở lạnh tôi lo anh ấy sẽ bị gió ở trên ban công thổi quá lâu sẽ khiến anh ấy bị cảm lạnh.

Tôi cố gắng gọi cho anh ấy từ phía bên kia.

"Bùi Kính Yến? Bùi Kính Yến!"

Nhưng không biết anh ấy có ngủ quá say không, mà không hề tỉnh dậy.

Đêm khuya, người hầu trong biệt thự đã nghỉ ngơi từ lâu, tôi không muốn làm phiền ai vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Tôi đi đến trước cửa phòng ngủ chính và thử kéo tay cửa.

Cánh cửa mở ra.

Bùi Kính Yến thậm chí còn không thèm khóa cửa.

Đây là lần đầu tiên tôi đến phòng ngủ của Bùi Kính Yến.

Khác với căn phòng khách mà tôi đã ở, căn phòng này mang phong cách tổng thể màu lạnh, đen, trắng và xám, diện tích gấp đôi phòng tôi.

Ngay bên trái cánh cửa là phòng tắm.

Quần áo của Bùi Kính Yến vừa mới thay sau khi tắm vẫn còn để trong phòng tắm, tôi nhìn thấy mảnh vải trên cùng, ngượng ngùng đến mức tôi phải vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Tôi không dám tìm hiểu về kết cấu của căn phòng.

Tôi đi vòng qua vị trí của chiếc giường, kéo tấm rèm che cửa trước ban công rồi đi ra ban công.

Bùi Kính Yến mặc bộ ngủ màu đen, khuy áo đã mở đến chiếc cúc thứ hai, để lộ khá rõ khung xương quai xanh rõ ràng dưới cổ, bên cạnh xương quai xanh còn có một nốt ruồi lúc hiện lúc mất dưới lớp vải.

Hai tay để bên hông, anh ấy ngủ say.

Tôi đặt tay lên mí mắt anh ấy rồi lắc lắc.

"Bùi Kính Yến? Tỉnh lại đi."

Không có phản ứng.

Anh ấy to lớn như vậy, còn không dậy nổi, tôi chắc chắn cũng không đủ sức giúp anh ấy.

Tôi phải đưa tay ra chuẩn bị kéo cánh tay anh ấy.

Nhưng cô tay lại bị nắm chặt

Đôi mắt của Bùi Kính Yến trong veo, có một nụ cười nơi khóe mắt anh ấy.

Không có dấu hiệu gì trông giống như anh ấy vừa mới thức dậy.

"Lâm tiểu thư, xông vào phòng ngủ của đàn ông không phải thói quen tốt.""

Tôi cố gắng giải thoát cổ tay của mình, nhưng sức của Bùi Kính Yến quá lớn tôi đã không thành công.

Tôi từ bỏ chống cự.

"Tại sao anh không chết cóng luôn đi?"

Tôi giận dữ nói.

Bùi Kính Yến kinh ngạc nhướng mày: "Tàn nhẫn vậy sao?"

"Đủ rồi, buông tay tôi ra. Anh đã tỉnh rồi, tôi cũng đi ngủ thôi."

Bùi Kính Yến ngoan ngoãn buông tay tôi ra.

Khi tôi quay người rời khỏi ban công, Bạch Kính Yến đã đứng dậy.

Anh ấy lật tôi lại đè tôi vào cửa sổ ban công, rèm cửa lướt nhẹ qua cuối cùng che phủ lấy chúng tôi.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu sáng vào mắt Bùi Kính Yến rực rỡ đến đáng sợ.