Chương 4

Ta sai lầm rồi.

Ta nghĩ đến, cái ngươi muốn, là đánh nát tôn nghiêm của ta; nhưng nguyên lai thứ ngươi muốn, là làm ta mất đi tất thảy.

Ngươi không chỉ phá hủy tự tôn của ta, cũng đập vỡ linh hồn ta.

Ngươi không từ thủ đoạn, lãnh huyết vô tình, làm cho ta hiểu được rõ ràng—-ta chẳng qua chỉ là món đồ chơi của ngươi mà thôi.

Ta không đủ ngoan độc bằng ngươi, vì đứa nhỏ đó thực sự rất giống Tuyết…

Cho nên ta, không thể thờ ơ.

Trận chiến này ngươi thắng, ta—thua.

Trò chơi đã đến cuối, thắng thua đã phân rõ; ta đã nhận thua, ngươi cũng nên chán đi.

Như vậy, ngươi quyết định sao? Kết cục của ta là sống? là chết?

Xin ngươi, cho ta mau chóng kết thúc đi.

Tuyết lạc đông tẫn, xuân đến hoa khai, bốn mùa lần lượt thay đổi không ngừng không nghỉ.

Ở nơi đây, nơi mà Thương Minh Tương được coi như chúa tể, đây có lẽ là điều duy nhất y không thể đổi khác!

Gió nhè nhẹ thổi, lạc anh rực rỡ. Anh đào tháng ba, cánh hoa dài mảnh, hơi hơi phiếm hồng; từng cánh hoa trắng theo gió thổi buông rơi xuống nền đất, trải rộng thành một biển hoa, đẹp đến độ khiến lòng người không khỏi say mê, luyến tiếc vẻ đẹp chóng tàn.

Lâu Thế Tuần vẫn như trước dựa vào lan trụ, không nói gì ngồi trên hành lang gấp khúc ở Đông uyển, đối mặt một mảnh hoa cảnh diễm lệ, tâm tư sớm bay đến nơi nào.

Thương Minh Tương trở về trong cái lạnh giá của tháng mười hai, lại vào tháng hai khi mùa đông qua đi thì rời khỏi, y đến y đi từ xưa đến nay đều như một trận gió xoáy, để lại sau lưng một mảnh đổ nát thê lương, vất vả lắm mới có thể khôi phục, lại chỉ để nghênh đón y tiếp tục tàn phá lần nữa, cho nên ở nơi này ai ai cũng đều sợ y.

Thương Minh Tương đối hắn vẫn ôn nhu, đáng tiếc có vài lần làm cho hắn thấy lãnh ý không kịp che dấu của y, trong đôi mắt lạnh lùng, là tàn khốc không kiềm chế được.

Đời này của y có lẽ chưa từng nhẫn nại như vậy đi, y dần dần đã không thể chịu được hắn thờ ơ, trò chơi này y đã muốn chấm dứt, rồi lại không cam lòng chịu thua, ngày qua ngày, ôn nhu cũng dần thay đổi, y cố tự áp chế nhưng vẫn sơ hở để lộ ra.

Lãnh khốc trong mắt càng ngày càng sâu, nhẫn nại của y đã gần tới cực hạn.

Đừng suy nghĩ nữa, Lâu Thế Tuần nhắm mắt lại lắc đầu.

Dù sao hy vọng của hắn, đối Thương Minh Tương mà nói, vốn chẳng có ý nghĩa gì.

Vạt áo ki-mô-nô bị ai đó kéo, Tuần hoang mang trợn mắt nhìn xuống, bên người không biết khi nào lại có thêm một bé gái chừng tám tuổi.

Nàng là ai? Ở nơi này đã nửa năm vì sao chưa từng gặp nàng?

“Đại ca ca, bộ dạng ngươi thật khá nga!” Cô bé ngẩng đầu, khờ dại nhìn hắn.

Thật sao? Tuần sờ sờ mặt mình, tuyệt không cảm thấy bộ dạng mình có gì xuất sắc.

Sắc mặt tái nhợt, đôi môi quanh năm trắng bệch, hợp với thân hình quá mức gầy yếu, toàn thân cao thấp nơi dễ coi nhất cũng chỉ có một đôi mắt bất khuất, hắn biết, đó là thứ duy nhất hấp dẫn Thương Minh Tương.

Trừ bỏ cái đó, hắn không có gì gọi là xinh đẹp. Nếu nói đẹp, Quỳ mới thực sự xứng đáng.

“Ta là Thường Trủng Anh, ca ca ngươi tên là gì?” cô bé tự giới thiệu.

Tuần. Lâu Thế Tuần viết trên hành lang.

“Xem không hiểu.” Anh mở to mắt nhìn sàn nhà. “Vì sao ngươi không nói lời nào, đại ca ca?”

Tuần nhìn nàng bộ dáng rất là đáng yêu, đôi mắt tròn tròn kia thật thân quen, hắn dường như thấy được Tuyết…

“Ngươi không thể nói chuyện nga?” Anh vẻ mặt đáng tiếc. “Nhưng cũng không sao, bộ dáng ca ca thật sự rất được nga!”

Quỳ mới thực xinh đẹp. Lần này, hắn kéo tay của nàng viết rõ ràng.

“Ân, Quỳ ca cũng rất được, chính là các ngươi đẹp không giống nhau, ân….chính là, ân…….” Ân nửa ngày, nàng vẫn là không biết hình dung như thế nào, cái đầu nho nhỏ tìm không ra từ ngữ để miêu tả. “Dù sao chính là xinh đẹp là đúng rồi.” Nàng hạ kết luận.

Đôi mắt tinh thuần rất giống Tuyết, tình cảm trìu mến làm dịu đi vẻ lạnh lùng trên mặt, Tuần phá lệ lộ ra tươi cười, sủng nịch nhu loạn mái tóc của Anh.

“Oa, ngươi cười! Thật đẹp nga!” Tròn tròn mắt to tràn đầy tán thưởng.

Cười? Tuần vuốt môi, lúc này mới phát giác bản thân nở nụ cười.

Ở bên cạnh Thương Minh Tương làm tinh thần hắn luôn luôn căng thẳng, hắn đã lâu chưa từng chân chính cười quá. Dẫu sao đối với cô bé rất giống Tuyết, hắn không thể giả trang lạnh lùng.

“Ở đây không ai dám cười như vậy nha! Nhất là khi có đại gia, Quỳ ca ca với Tư ca ca cũng không cười.” Tuổi còn nhỏ nên thẳng thắn chất phác, chút không hiểu gì là che dấu.

Đại gia? Tuần viết ra nghi vấn trên bàn tay nhỏ bé.

“Chính là ba ba của Quỳ ca ca nha.” Anh không cố kỵ nói thẳng. “Đại gia tuy rằng bộ dạng thật đẹp, nhưng cũng thực đáng sợ! Quỳ ca ca với Tư ca ca không thích, Anh cũng vậy, mỗi lần đại gia trở về, Anh đều trốn đi.”

Trực giác của tiểu hài tử vô cùng sâu sắc, nàng cũng biết Thương Minh Tương là người không thể trêu vào, tránh xa xa là phương pháp tốt nhất. Chỉ tiếc hắn ngay cả chỗ ẩn núp cũng không có, đành phải ngoan ngoãn nhận.

“Anh!” Thường Trủng Thần đi tới ôm lấy cô bé. “Nữ nhi của ta làm cho ngươi thêm phiền toái đi?” khuôn mặt tao nhã lộ ý cười, hắn cúi đầu hôn Anh một cái.

Không có. Tuần lắc đầu.

Thường Trủng Thần ở Tokyo, vậy là Thương Minh Tương cũng đã trở lại.

“Ngươi vẫn là không chịu nói? Làm trái y cũng không phải chuyện tốt.” Thường Trủng Thần nói ra lời thấm thía.

Ta hiểu được. Tuần dưới đáy lòng trả lời. Nhưng nếu thuận theo hắn chẳng khác nào hủy diệt tự tôn của chính mình, Tuần tuyệt không thể chấp nhận được.

“Ba ba đã về, đại gia cũng đã trở về?” Ở trong lòng Anh có chút chán ghét đại gia, đều bởi vì phải giúp đại gia việc buôn bán, ba ba mới thường không ở nhà, trong nhà chỉ có mụ mụ chơi cùng mà thôi.

“Ân, ba ba mang ngươi đi tìm mụ mụ, về sau đừng tới quấy rầy ca ca.” Thường Trủng Thần dùng ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Tuần một cái.

Biết rõ ý tứ của Thường Trủng Thần, Lâu Thế Tuần vẫn như cũ không nói một câu nhìn hai người rời đi. Hắn biết, Thường Trủng Thần không muốn Anh thường tới gặp hắn.

Cúi người xuống, tùy tay đỡ lấy cánh hoa lạc hạ trên hành lang.

Anh hoa tẫn hết sinh lực nở rộ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi rồi nhanh chóng điêu linh, cho nên nó là dũng cảm hay vẫn là ôm giữ tâm tư?

Sinh mệnh của hắn cũng giống như những đóa anh đào kia, sẽ rất nhanh úa tàn, cả đời cũng không với tới được thế giới bên ngoài.

Nhắm mắt lại đem cánh hoa đưa vào trong miệng, mùi thơm tràn ngập trí óc, tiếng bước chân trầm ổn từ Bắc uyển vang lên, một tiếng một tiếng càng ngày càng gần, hắn biết, y đến đây.

Tiếng bước chân tới cạnh hắn thì đình chỉ, Tuần không có mở mắt ra, trên môi đã truyền đến mềm mại áp lực, y hôn hắn.

Thân thủ đem Tuần ôm vào trong lòng, Thương Minh Tương cúi đầu hôn hắn.

“Thích cô bé kia sao?” Đứng ở Bắc uyển, y không bỏ qua Tuần cười mơn trớn tóc Anh một màn kia, đó là biểu tình y chưa từng thấy qua.

Thương Minh Tương nheo mắt lại, trong mắt sâu không thấy đáy.

Tuần nhắm mắt không trả lời.

“Miệng của ngươi có hương vị của hoa.” Mùi thơm ngát mà không nồng đậm khơi mào du͙© vọиɠ. Còn chưa từng cùng Tuần tại nơi này hoan ái, anh tuấn ngũ quan tràn ngập ham muốn.

Không hề cởi bỏ đai lưng, cũng không bỏ đi ki-mô-nô trên người Tuần, Thương Minh Tương chỉ kéo cao vạt áo, lộ ra đôi chân mảnh khảnh cùng cặp đùi trắng nõn. Y mệnh lệnh nói: “Mở mắt ra.”

Lâu Thế Tuần dưới đáy lòng phản kháng một lát, rốt cục lựa chọn thuận theo, làn mi dài mảnh mở ra, để lộ đôi con ngươi như lửa.

“Thực ngoan.” Thương Minh Tương vừa lòng thân thủ tham tiến giữa hai chân hắn. “Về sau cùng ta hoan ái không được phép nhắm mắt, ta thích ánh mắt không chịu thua của ngươi nhìn ta, nó làm cho ta càng thêm hưng phấn. Hiện tại, ngoan ngoãn, đem chân mở ra.”

Y muốn ở trong này?

Ánh mắt như hỏa hiện lên kinh hoảng, nhưng lại lập tức nhận mệnh mở ra hai chân. Phản kháng cũng vô dụng, hắn không có năng lực thay đổi quyết định của Thương Minh Tương, không thuận theo chỉ có thể đổi lấy càng thêm tàn bạo.

“Thực nghe lời, nếu ta muốn ngươi mở miệng nói chuyện đâu?” Ngón tay thô ráp đã tham tiến vào dũng đạo nhỏ hẹp.

Tuần cắn răng, chịu đựng từng đợt kɧoáı ©ảʍ, chỉ có điểm ấy là hắn kiên quyết không nhượng bộ.

“Thực quật cường.” Thanh âm nhỏ nhẹ bên tai nghe không rõ là ôn tồn vẫn là trào phúng, Thương Minh Tương kéo khóa quần xuống, du͙© vọиɠ sớm đứng thẳng khẩn cấp xâm nhập tiểu huyệt nhanh trất.

“Nơi này của ngươi vẫn mất hồn như vậy, nếu ngươi mở miệng kêu vài tiếng liền càng lớn!” Y ở trong cơ thể hắn tận lực ra vào, đột nhiên thật sâu đâm vào, lại đột nhiên thong thả tư ma, muốn làm hắn không thể không mở miệng.

Tiểu huyệt không có tiền diễn thập phần co rút nhanh, Lâu Thế Tuần không hề có chút kɧoáı ©ảʍ khẽ nheo lại mắt, nhìn thấy nam nhân đang cùng hắn làʍ t̠ìиɦ, vẻ mặt tràn đầy dục hỏa đốt người.

Tư thế của hai người tựa như hoan khách khao khát được giải phóng, quần áo chưa cởi đã để nơi tư mật kết hợp, loại khuất nhục như kỹ nữ rộng mở hai chân. Tuần nghiêng mặt qua, không hề nhìn y, đôi mắt vì đau đớn mà nhiễm thượng sương mù vô tình bắt gặp màu áo hồng nhạt đang di chuyển trên hành lang.

Đó là Anh!

Quả nhiên, khuôn mặt nho nhỏ trộm ló ra, vẻ mặt nghi hoặc cùng khó hiểu.

Đại gia đang làm cái gì? Vì sao đại gia thoạt nhìn thực thoải mái, mà ca ca vừa quen thoạt nhìn cũng rất đau?

Bị người nhìn thấy tình cảnh nhục nhã của mình làm cho Tuần càng cảm thấy thẹn, nhất là bị cô bé tinh thuần giống như Tuyết nhìn thấy…

Rốt cục nhịn không được, Tuần nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ bé kia, lấy khẩu hình đối nàng nói: “Tránh ra!”

Thường Trủng Anh chưa lấy lại tinh thần, đã bị bàn tay to che miệng lại, một tay khác ôm lấy nhanh chóng rời đi.

Mùi hương quen thuộc làm nàng đình chỉ giãy dụa, người ôm nàng là phụ thân.

“Ba ba, đại gia cùng ca ca đang làm cái gì?” Tâm tư đơn thuần trực tiếp hỏi.

“Anh, hứa với ba ba, đừng gặp ca ca, cũng đừng tiếp cận đại gia, nghe rõ không?”

“Vì cái gì?” Nàng khó hiểu.

“Đừng hỏi vì cái gì, ngươi chỉ cần hứa với ba ba?” Gương mặt từ trước đến nay luôn ôn hòa đột nhiên trở nên kích động.

“Được rồi, Anh hứa với ba ba, ba ba đừng nóng giận.” Nghĩ lầm phụ thân tức giận, Anh nhát gan đáp ứng.

Thường Trủng Thần âu yếm ôm chặt tiểu nữ nhân, nói không nên lời.

Thương Minh Tương càng ngày càng vô pháp vô thiên, ngay giữa ban ngày lại ngang nhiên làm loại chuyện đó.

Thường Trủng Thần cũng không dám tưởng tượng nếu chậm từng bước, Anh tò mò đánh gãy tiên sinh hứng thú, bảo bối nữ nhi của hắn sẽ nhận trừng phạt như thế nào? Cho dù hắn hầu hạ tiên sinh nhiều năm, tiên sinh cũng sẽ không vì thế mà buông tha.

Có thể tránh, liền tránh rất xa.

Thương Minh Tương nguyên bản chính là một kẻ lãnh khốc vô tình.

Cổ họng khó chịu dật ra tiếng ho nhẹ, thoáng chốc đau nhức từ hạ thân lan tràn khắp người làm Lâu Thế Tuần khẽ chau mày.

Không cần phải nói, toàn thân đau đớn chắc chắn là do Thương Minh Tương tác cầu, hắn nhất định là bị đùa bỡn mấy ngày mấy đêm mới có thể đau thành như vậy.

Con ngươi đen mệt mỏi chớp chớp, xác định bản thân dù đau nhức vô lực vẫn có thể đi về phòng, hắn đành cố chống lại cơn buồn ngủ.

“Tuần gia, Tuần gia, ngài tỉnh rồi sao?”

Tiếng con gái mang theo chút sợ hãi khẽ vọng vào tai, Tuần miễn cưỡng mở hé mắt, chỉ một giây sau đó đã nhanh chóng thanh tỉnh. Bất chấp thân thể không khỏe, Tuần chộp lấy cánh tay người quỳ bên cạnh.

Tuyết!

“Tuần, Tuần gia?”

Cô gái sợ hãi không dám rụt tay về, vẻ mặt như muốn khóc.

Tuần yên lặng cầm lấy tay nàng. Ngay khi nàng mở miệng hắn đã biết, nàng không phải là Tuyết. Giọng nói của Tuyết luôn luôn tươi sáng, ở trước mặt hắn cũng không e ngại như vậy.

Tuổi của nàng tương đương với Tuyết, đặc biệt là gương mặt giống y như đúc.

Nàng thật giống Tuyết, muội muội yêu dấu của hắn…

“Tuần gia, ngài cầm đau ta.” Cô gái khϊếp sợ nói.

Ngươi là ai? Tuần viết chữ vào lòng

bàn tay nàng.

“Tuần gia, ta, ta, ta…không biết chữ…” Cô gái có chút xấu hổ cúi đầu, nhưng lại lập tức nâng lên “Đại gia nói, Tuần gia không thích nói chuyện, cho nên mua ta về trông nom sinh hoạt hàng ngày của ngài. Đại gia bảo ta tự giới thiệu.” Cô gái khẩn trương đến độ lắp bắp. “Ta, ta, ta tên là Tuyết, là Đại gia đặt cho.”

Tuyết? Tuần phút chốc buông tay nàng, ngược lại xoa xoa hai bên má.

Thực kỳ diệu, rõ ràng không phải cùng một người, khuôn mặt lại giống nhau đến như thế, ngay cả hắn là anh trai ở chung với Tuyết mười mấy năm đều suýt chút nữa nhận lầm. Nhưng dù sao cũng không phải, Tuyết đã không còn tồn tại trên thế gian nữa.

Mua người có bộ dạng giống như Tuyết về, còn đặt tên cho nàng là Tuyết, Thương Minh Tương muốn làm gì đây?

Muốn tặng nàng cho hắn hay sao?

Nhưng Thương Minh Tương là kẻ chỉ biết đến bản thân, sao có thể lo lắng cho hắn, huống chi tìm một cô gái giống y như Tuyết cũng không phải chuyện dễ dàng, y rốt cục muốn làm cái gì?

“Tuần gia, ngài không thích ta sao?” Tuyết lã chã chực khóc, mắt to đã rơi lệ, “Ngài không thích ta sao? Đại gia nói, nếu ngài không thích ta, sẽ đưa ta đi tiếp khách, van cầu ngài thích Tuyết được không?”

Hắn sao lại có thể không thích nàng, hơn nữa nàng lại rất giống tiểu muội, nhưng hắn không rõ Thương Minh Tương định làm gì, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.

“Gia…van cầu ngài…”Nàng thút thít khóc.

Tuần không đành lòng lau nước mắt cho nàng, đúng là vẫn không thể nhẫn tâm.

Cảm giác đôi tay sát lệ cho nàng tràn ngập ôn nhu, Tuyết ngập ngừng nhỏ giọng hỏi: “Gia không đuổi Tuyết đi?”

Lâu Thế Tuần chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Tuyết nín khóc mỉm cười. “Cám ơn Tuần gia! Tuyết nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt!”

Tuần không hề phản ứng lại, mới vừa rồi cử động mạnh một

chút, bây giờ mới cảm thấy đau nhức, hắn vô lực nằm xuống, sợ là ba ngày tới cũng chưa dậy được.

“Tuần gia, ngài muốn ngủ tiếp sao?” Thanh âm lại lải nhải bên tai. Hắn trực tiếp xoay người đưa lưng về phía nàng, phất tay bảo nàng đi ra ngoài đừng quấy hắn.

“Ta biết Tuần gia phải nghỉ ngơi, chính là, chính là, đại gia nói, ngài tỉnh lại phải đi ra Nam uyển gặp hắn, nếu ngài không đi, đại gia sẽ xử phạt ta! Tuần gia…” Tuyết hấp hấp cái mũi, nước mắt lại chực rơi xuống.

Thương Minh Tương nghĩ cái gì vậy? Y chưa từng ở bên ngoài gọi hắn đến, nhất là nơi dùng để tiếp khách như Nam uyển.

Vốn có thể không đi, dù sao hắn cũng không phải lần đầu tiên làm trá ý y, nhưng xem ‘Tuyết’ khóc như vậy…

Tuần lần thứ hai chịu đau đớn đứng lên, cắn răng tùy tiện mặc vào một bộ kimono, đi yết kiến Đại lão gia đi.

Nhịn đau bước từng bước, mỗi bước đều làm Lâu Thế Tuần đau vô cùng, thật vất vả đi đến chỗ Thương Minh Tương, nghênh đón hắn lại là nụ cười ác ý của y.

Tuần trừng mắt nhìn y, cũng không ngẫm lại là ai hại hắn thành như thế? Hắn thậm chí ngay cả đứng đều không xong, còn muốn hắn đến Nam uyển gặp y!

Bất quá, hắn rất nhanh đã biết vì cái gì y muốn hắn đến Nam uyển.

Nam uyển dù sao cũng là nơi tiếp đón khách, bàn ghế ở đây đều thuộc dạng cổ điển, sang trọng xa hoa, ngoại trừ Thương Minh Tương còn có một nữ nhân xinh đẹp mặc sườn xám dựa vào ngực y. Nói không nên lời cảm giác ở trong lòng, có thả lỏng, có giải thoát, có vui mừng,…cũng có rất nhiều cảm giác không thể hình dung. Y rốt cục có món đồ chơi khác, như vậy hắn có lẽ sẽ thoát khỏi những ngày tháng chịu khuất nhục?

Nhưng Tuần vẫn không hiểu, lần này Thương Minh Tương trở về, mang về nữ tử ngay cả hắn cũng thấy rất xinh đẹp, y vì sao lại bắt hắn ở lại Bắc uyển cả đêm? Y rốt cuộc định làm cái gì?

“Tuần đáng yêu của ta, thân thể không thoải mái sao?” Thương Minh Tương ngậm điếu thuốc, ngũ quan tục tằng thâm thúy hàm chứa ý cười, một tay như vô tình lướt qua đường cong hoàn mỹ trên người nữ tử.

Không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến chính mình làm Tuần biến thành toàn thân hư nhuyễn, y liền cảm thấy thực thỏa mãn.

Tuần thong thả ngồi xuống để tránh chịu đau, đối với Thương Minh Tương ác ý trêu đùa, làm bộ như không có nghe thấy.

“Thích lễ vật ta tặng hay không?” Thương Minh Tương tiếp tục hút thuốc, cúi xuống hôn lên mặt nữ nhân.

Tuần không nhìn y, nghĩ rằng y đang nói chuyện cùng nữ tử, hai mắt nhìn chằm chằm ‘Tuyết’ hậu đậu ôm nhuyễn điếm tới, khuôn mặt thường không biểu tình lại lộ ra nụ cười yếu ớt.

“Tuần, ngươi thích Tuyết hay không?” Đôi mắt màu rám nắng nhìn Tuần trầm xuống, ngữ khí hơi trọng.

Thì ra là đang nói với hắn nha? Tuần khó hiểu chớp mắt mấy cái, không hiểu Thương Minh Tương vì sao lại tức giận.

Hắn làm gì chọc tới y?

Thấy Tuần không có phản ứng, y cười cười. “Nhìn ngươi như vậy, tám phần là không thích lễ vật ta tặng. Không sao, ta đều có biện pháp xử lý hết những thứ ngươi không cần.” Thương Minh Tương khẽ vung tay, ngoài cửa đi vào hai gã nam nhân cao to. Ngay lúc Lâu Thế Tuần còn không hiểu chuyện gì, ‘Tuyết’ đã biết tai vạ đến nơi liền khóc hảm lên.

“Tuần gia, cứu ta!”

Một nam nhân bắt lấy ‘Tuyết’. Tuần lúc này mới hiểu được, cầm lấy tay của nam nhân.

Hai mắt như lửa nhìn thẳng kẻ đang ngồi ở ghế thượng càn rỡ cười. Không hề mở miệng cầu y, Tuần chỉ quật cường mở to hai mắt nhìn.

“Ngươi ngay cả cầu người cũng quật cường như vậy.” Thương Minh Tương híp mắt, tầm mắt dừng lại nơi tay Tuần đang cầm tay nam nhân.

Thật chướng mắt.

Thắng lợi không kịp nhấm nháp, khiến cho khó chịu không biết đến từ đâu phá hủy tâm tình, Thương Minh Tương hừ lạnh một tiếng, thanh âm trầm thấp.

“Đưa cho ngươi, ngươi có thể không cần, nhưng cũng đừng tự cho là có thể nhúng tay vào việc ta muốn làm.”

“Hiện tại, trả lời ta. Ngươi có muốn cô gái này hay không?” Đôi mắt lợi hại khóa trụ hắn, tựa như chim ưng phát hiện con mồi, cường hãn uy hϊếp.

Tuần thận trọng gật đầu.

Tuyết là do không cam lòng chịu nhục mới tự sát, hắn tuyệt không thể để cô gái giống nàng phải chịu khổ.

“Tốt lắm, như vậy, nàng là của ngươi.” Thương Minh Tương vẫy tay, nam nhân buông ‘Tuyết’ ra rồi rời đi.

“Tuyết, hầu hạ Tuần cho tốt, hắn nếu có chuyện gì, ngươi nhất định phải chết. Bây giờ đỡ Tuần gia của ngươi quay về Đông uyển.”

Bàn tay hoạt vào dưới sườn xám vuốt ve đôi chân dài của nữ nhân, chút không để ý đến người khác.

Nguyên lai y mặc kệ là ai, đều có thể không để ý gì tùy chỗ hoan ái, vậy hắn cũng không cần làm thấp đi chính mình, không cần coi mình chỉ là món đồ chơi.

Tuần để Tuyết giúp mình đứng lên, tâm tình chuyển biến tốt hơn nhiều.

Xem ra những ngày Thương Minh Tương ở Tokyo, hắn có thể nhàn hạ một chút, khóe miệng hơi hơi giương lên, trong lòng vạn phần cảm tạ nữ tử đương vật hy sinh kia.

“Tương, ngươi có thích ta hay không?” Nữ nhân thấy mọi người đi ra mới thấy thoải mái hơn, ngón tay thô ráp khiến nàng thở gấp liên tục.

“Ta đương nhiên thích.” Miệng phun ra lời ngon tiếng ngọt, trong mắt lại không chút độ ấm.

Nữ nhân vì thế say mê, không phát hiện y trong ngoài không đồng nhất. Nàng che dấu hờn dỗi nói: “Vậy ngươi vì sao lãng phí tâm lực tặng lễ vật cho nam hài kia?”

Nữ nhân đố kị thật khó xem. Thương Minh Tương vẫn không biểu hiện gì, như trước chơi đùa nơi mẫn cảm của nàng, trầm thấp mở miệng: “Bởi vì hắn là món đồ chơi của ta a!” Động

tác đột nhiên nhanh hơn, nữ nhân không thể chịu được thở gấp, Thương Minh Tương muốn làm cho nàng không thể tiếp tục đặt câu hỏi.

Y là Thương Minh Tương, là kẻ không bao giờ lãng phí tâm tư đi làm chuyện không có ý nghĩa, tựa như cùng nữ nhân này hoan hảo là vì nhìn trúng khu đất trong tay nàng, còn tặng lễ vật cho Tuần đương nhiên là có dụng ý riêng.

Tuần dùng ánh mắt thỉnh cầu y lưu lại cô gái, mặc dù không hài lòng, nhưng đổi lại, y nhất định bắt Tuần mở miệng cầu xin.

Mắt lạnh nhìn thấy nữ nhân trong lòng ngực dục hỏa đốt người, tâm tư thâm trầm sớm phiêu hướng món đồ chơi nhỏ ở Đông uyển, đôi mắt chớp sáng, loại ánh mắt khiêu chiến khi người ta có được trò chơi mới.

Dựa đầu lên đùi Thương Minh Tương, Lâu Thế Tuần lật giở tạp chí, đôi mắt sáng lạng thường không tự chủ được nhìn y.

Mấy ngày gần đây thực sự rất kỳ quái. Những ngày Thương Minh Tương ở Tokyo vì chuyện mua bán đất đai, bọn họ cơ hồ rất ít gặp nhau.

Có lẽ, là do nữ nhân y mang về thỏa mãn được dục niệm của y, Tuần cũng trở nên khá thoải mái. Chính là, mỗi lần gặp Thương Minh Tương, không hiểu y nghĩ gì mà thường hỏi hắn: Ngươi thích cô gái kia?

Vì sao lại hỏi như vậy, Tuần khó hiểu.

Lúc bắt đầu, là sợ y đùa giỡn quỷ kế gì đó, đối ‘Tuyết’ tự nhiên bảo trì khoảng cách, nhưng ngày qua ngày, Tuyết đáng yêu làm cho hắn không có biện pháp đối nàng lạnh lùng, hắn gần như coi nàng là Tuyết.

Hắn thích nàng làm bạn, làm hắn có cảm giác dường như Tuyết thật sự vẫn còn bên cạnh hắn, vì thế nguyên bản cảm xúc đóng băng đối Thương Minh Tương, cũng lặng lẽ tan dần một góc.

Y không hề cưỡng đoạt, chỉ có ôn tồn ôm cùng khẽ hôn, toàn thân phát ra mị lực cực hạn, cảnh giác đối y mỗi ngày mỗi ngày chậm rãi tan rã, Tuần thậm chí cảm giác được chính mình đối y nổi lên một tia hảo cảm.

Có lẽ, y cũng không phải xấu xa như vậy. Tuần dưới đáy lòng vì hắn biện giải.

Bất luận Thương Minh Tương tặng Tuyết cho hắn là vì bù lại, vì áy náy, vẫn là nhất thời hứng khởi, hắn đều là thật sự từ đáy lòng cảm kích y.

Sự tồn tại của Tuyết, ít nhiều đánh tan bức tường phòng bị đối Thương Minh Tương, tựa như giờ phút này, bọn họ có thể không tiếp tục chiến tranh lạnh mà chung sống hòa bình, cũng không cần phải đối phó du͙© vọиɠ cường liệt của y, ngày tháng tốt đẹp trôi qua cơ hồ làm cho Tuần dỡ xuống tất cả tâm phòng, đối Thương Minh Tương cũng không còn e ngại, phản kích như trước.

Ngón tay thô ráp của y xuyên qua mái tóc rủ xuống của Tuần. Ở nơi này gần một năm, tóc ngắn đã dài tới lưng, Thương Minh Tương dường như tới giờ mới phát hiện, mỗi lần quay về gặp lại trong chốc lát, y luôn luôn ôn nhu khẽ vuốt tóc hắn, Thương Minh Tương như vậy khiến hắn mặt đỏ tim đập không thôi.

Tuyết đến đây đã hai tháng, hắn không còn mỗi ngày không có việc gì nhìn trời xanh nghĩ tự do, cũng không còn đối y phản kích, bởi vậy, mấy ngày nay hắn đối Thương Minh Tương đặc biệt nhu thuận.

Thương Minh Tương cũng thực hài lòng, luôn trưng ra biểu tình có chút đăm chiêu nhìn hắn.

Tuần biết, đối với kẻ không thể nhìn thấu như Thương Minh Tương, hắn hẳn nên có sự phòng bị, nhưng hắn lại nghĩ Thương Minh Tương chưa bao giờ lo lắng cho người khác lại vì hắn suy nghĩ, thay hắn tìm đứa nhỏ giống như Tuyết giảm bớt cô đơn, y đối hắn, chắc là có cảm giác đi?

Y nói: “Bận mấy cũng phải bớt ra thời gian tổ chức sinh nhật cho Tuần của ta.”

Đáy lòng cảm thấy ngọt ngào, hắn đối Thương Minh Tương càng thêm ôn thuần. Hôm nay, là hắn ở nơi này qua lần đầu sinh nhật, cùng Thương Minh Tương ở chung không hề giương cung bạt kiếm mà hài hòa cân bằng, đối hắn mà nói, đây là lễ vật tốt nhất.

Nhưng Thương Minh Tương lại vẻ mặt thần bí, kiên trì muốn cho hắn một cái sinh nhật thật khó quên, nhu tình hàng nghìn hàng vạn ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ muốn hắn cùng đi xem tràng diễn. Tuần không hề nghi ngờ, lại còn hưng phấn không yên, nhưng từ sáng sớm đến đêm vẫn không thấy gì, có điểm mất mát lại có một chút chờ mong, chút không phát giác hắn đã một ngày không nghe thấy tiếng huyên náo của Tuyết.

Gần đêm khuya, bên ngoài Đông uyển có tiếng động, như là tiếng kéo vật nặng.

Tuần nghe thấy thanh âm, tò mò ngồi dậy. Thương Minh Tương đè lại hắn, vẻ mặt thâm trầm nói: “Ta đưa cho ngươi quà sinh nhật đã đến đây.”

Tuần ôn nhu nở nụ cười, nhìn ra ngoài cửa chờ mong, đương nhìn thấy ‘lễ vật’ đưa vào lúc sau, tươi cười ngưng ở khóe miệng.

Đó là Tuyết khóc đến sưng đỏ cả hai mắt, toàn thân trần trụi chỉ dùng một cái thảm bao, bị người ta nâng vào.

Này là gì? Tuần vô thức quay về phía Thương Minh Tương, y hoàn toàn không còn hình tượng ôn nhu như những ngày gần đây, càn rỡ nhìn lại hắn.

“Tuần, đây là lễ vật ta đưa cho ngươi.” Y mở miệng, thanh âm cuồng ngạo mà lãnh tình. “Ngươi chưa từng nhìn thấy nữ nhân khai bao đi, hôm nay, ta khiến cho ngươi mở rộng tầm mắt.”

Tuần có chút trì độn, đôi mắt như hỏa nhìn y, trong con ngươi màu rám

nắng, chỉ có ý cười tàn khốc vô tình, thoáng chốc, Tuần mới hiểu được, ôn nhu của y chẳng qua chỉ là diễn trò, y căn bản không có buông tha cho việc chinh phục hắn!

Nói cho ta biết, mấy ngày nay, ngươi chính là đang diễn trò sao?

Tặng Tuyết theo giúp ta sinh hoạt hàng ngày, đều chỉ vì để ta dỡ xuống tâm phòng mà thôi?

Ngươi đối ta, vẫn chỉ có đoạt lấy cùng chinh phục sao?

Ngươi…chưa từng đem ta để ở trong lòng sao?

“Tuần, đừng ngây ngốc như thế, đây chính là tuồng kịch tỉ mỉ thiết kế cho ngươi đâu.”

Mắt lạnh nhìn thấy Tuần vẻ mặt không thể tin, trong lòng một mạt khoái ý, y cũng không tin hắn có thể tiếp tục mặt không chút thay đổi, trò chơi này, thắng bại sắp tới.

Tuần kinh ngạc nhìn thấy vài nam nhân cởϊ qυầи áo. Mắt của Tuyết, rơi xuống, là từng giọt từng giọt lệ, tâm của hắn, rơi xuống, cũng là từng giọt từng giọt máu tươi.

Ta sai lầm rồi, ngươi đối ta, căn bản là vô tình. Ngươi chính là tàn nhẫn dự đoán được thắng lợi, mắt lạnh xem ta hỏng mất. Ta thật ngu ngốc, rõ ràng đã nhìn thấu ngươi hư tình giả ý, lại trốn không thoát lần này ôn nhu thế công.

Bởi vì ta thích Tuyết, cho nên, ngươi lấy nàng trở thành công cụ sao? Ngươi thật tàn nhẫn!

“Tuần, chỉ cần ngươi mở miệng, mọi việc sẽ đình chỉ. Chỉ cần ngươi mở miệng nha!”

Ác ma cười đến ôn nhu ghé vào lỗ tai hắn hấp dẫn, Tuần há mồm, đôi môi mấp máy, lại phun không ra tiếng.

“Mau nha, Tuần, diễn sắp bắt đầu rồi.” Các nam nhân nhấc lên mao thảm bọc Tuyết, bên tai truyền đến tiếng kêu khóc bất lực của nàng.

Đó là đứa nhỏ giống Tuyết nha…

“Không…cần…phải…” Gần một năm chưa mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, hắn thậm chí ngay cả nói cũng không nói được đầy đủ.

“Ta thắng.” Thương Minh Tương cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn cười. Y cười đến cuồng ngạo, giống như thắng lợi sớm ở trong dự liệu.

“Thả…nàng…” Tuần run rẩy đứng lên, đưa tay chế trụ nam nhân đang định giở trò với Tuyết.

Thương Minh Tương kéo lấy hắn, lôi hắn trở về.

“Tuần, ngươi sai rồi, kẻ thua, là không có cơ hội cầu người thắng, ngươi còn chưa hiểu sao? Ta còn nghĩ đến ngươi sớm hiểu thấu tính tình của ta. Con người ta từ trước đến nay hỉ nộ vô thường, nguyên bản coi là trân bảo, cũng có thể sau một khắc trở thành rác rưởi bị ta vứt bỏ, ngươi cho là ngươi thay đổi được quyết định của ta? Ngươi thật sự cho là mình vĩ đại như thế?”

Tàn nhẫn nói nhỏ bên tai hắn, trên gương mặt là nụ cười băng lãnh.

Tuần mở to mắt, nhìn ác ma tươi cười trước mắt, tiêu cự dần tan rã, đôi mắt như lửa dần chuyển vô thần, ngập tràn sương mù, bên tai truyền đến, là tiếng Tuyết thê lương khóc hảm, nhưng hắn, mới là kẻ bị thương nặng nhất!

Ngay cả chính mình hắn còn không giữ được, còn vọng tưởng bảo vệ Tuyết, thân thể có chút hư nhuyễn, thân hình thoáng chốc ngã xuống, tham nhập vào lòng Thương Minh Tương.

Khóe mắt nhắm chặt thảng hạ một giọt lệ.

Đầy ngập khoái ý tắt trong nháy mắt, chất lỏng nóng bỏng trên tay, làm lòng y nổi lên đau đớn.

Như dã thú gầm lên, Thương Minh Tương quát: “Tất cả đều cút ra ngoài cho ta!”

Các nam nhân thất kinh, không cần xem cũng biết lão Đại tức giận. Cô gái này tám phần là không động được, nam nhân luống cuống tay chân nhặt lên quần áo, ba chân bốn cẳng đem Tuyết nâng ra ngoài, chỉ sợ chậm trễ sẽ khiến núi lửa bùng nổ.