Ôm chặt người trong lòng, thứ tình cảm xa lạ dấy lên mãnh liệt bức hắn vào ngõ cụt, không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể không ngừng không ngừng khóc.
“Đừng khóc, mắt đều sưng lên rồi.” Thương Minh Tương tùy ý Tuần ôm y, trầm thấp ôn nhu dỗ dành hắn.
“Ngươi, đau…” Cái mặt nho nhỏ nhăn thành một đoàn, kiên trì không buông.
“Vết thương nhỏ vậy làm sao chết được.” Thương Minh Tương kiêu ngạo nói, sớm biết chỉ cần nhận một viên đạn là có thể khiến Tuần mở miệng nói chuyện, vì y mà rơi lệ, cũng không uổng thanh danh ‘Chiến thần bất bại’ của y bị hủy hoại trong chốc lát.
Nói thực ra, y cũng không hiểu vì sao lúc đó lại nhào về phía Tuần, biết rõ là có thể mất mạng, nhưng vẫn không một chút do dự, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm—y phải cứu Tuần!
Sau khi trở về Tokyo, việc đầu tiên chính là hảo hảo sửa trị đứa con ngu xuẩn dám bán đứng y. Y không trách bọn chúng muốn gϊếŧ y, nếu là trước kia, y chắc chắn hưng phấn đến cực điểm cùng bọn chúng chơi một hồi, y tức giận là vì chúng nó cư nhiên dám động tới Tuần!
Nhưng vì Tuần khóc đến hai mắt đẫm lệ cầu xin, Thương Minh Tương tất nhiên là buông tha cho Quỳ và Tư, không thời gian quan tâm tới bọn chúng, trong đầu chỉ có mỗi chuyện nghĩ cách làm Tuần ngừng khóc. Nhìn hắn một cái, lại vừa khóc, một đường khóc suốt từ Osaka về Tokyo, hắn lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy nha?
“Đừng khóc, ngươi khóc làm vết thương của ta lại đau.” Thanh âm trầm thấp tràn ngập thương tiếc.
“Vì sao…phải chắn?” Tuần hấp hấp cái mũi, hỏi ra chuyện luôn canh cánh dưới đáy lòng từ ngày ấy đến giờ.
“Ta không muốn ngươi chết. Tuần, ta muốn cùng ngươi dây dưa đời đời kiếp kiếp, chỉ cần ngươi, đừng trốn.” Thương Minh Tương giương mắt nhìn thẳng hắn, trong mắt tràn đầy ôn nhu như nước.
Mấy năm trước, Tuần cũng từng thấy y nhìn mình như vậy, nhưng khi đó hắn quá mức phong bế bản thân, ai cũng không tin. Thì ra, y là thực lòng. Nước mắt lại rơi xuống, từng giọt, từng giọt, “Được…không trốn…”
Hắn cuối cùng thừa nhận tình cảm của mình đối với y.
Thương Minh Tương nâng tay hắn lên, yêu thương đặt xuống một nụ hôn.
Rất khó nói tình cảm của y đối với Tuần đến tột cùng là gì, nếu y nói đối hắn chỉ có tình, thì chỉ là lừa mình.
Y đối hắn không chỉ có tình, còn có một loại vừa ngọt ngào, vừa thống khổ, hòa quyện vào nhau khiến người không thể không trầm mê.
Đó là một chữ cả đời y cũng sẽ không bao giờ nói ra.
Y là một kẻ cường hãn, cuồng vọng, tự cao tự đại, nhưng khi đối mặt với nó, lại cũng bối rối như bao người bình thường khác.
Y nói không nên lời, chỉ biết dùng hành động để chứng minh, y sẽ làm Tuần hiểu được, tình cảm của y dành cho hắn, thậm chí đã tới rồi—ừm…một chữ kia.
Cuối cùng cũng hiểu rõ tình cảm của mình, y bỗng nhiên thực nghĩ muốn sủng Tuần, muốn khóa hắn trong lòng cả đời, cả đời, vĩnh không phân ly.
“Tuần, ước mơ của ngươi là gì?” Y trầm thấp khàn khàn hỏi, ngữ khí nhu tình ngàn vạn.
“Ước mơ…nghĩ muốn?” Ôn thuần để cho Thương Minh Tương chuyển tư thế ôm hắn vào ngực, thoát phá ngữ điệu giống như trẻ con bi bô tập nói thật sự rất đáng yêu.
“Đúng vậy, ước mơ, ta có thể giúp ngươi thực hiện.”
Tựa như mong ước của Quỳ là thoát khỏi y, Tư thì muốn gϊếŧ y, còn Tuần thì sao? Mặc kệ là cái gì, y đều nguyện giúp hắn thực hiện.
“Ước mơ…mới trước đây…Hứa với…Tuyết…đi khắp thế giới…” Tuần đứt quãng nói xong, mới trước đây, hắn hứa với Tuyết một ngày nào đó đưa nàng đi khắp thế giới. Hoàn du thế giới nha? Thương Minh Tương cúi đầu nhìn vết thương trên ngực, lại nhìn thân mình nhỏ bé đang ôm trong lòng, đáy lòng ngầm hạ quyết định.
Tư thế không thoải mái làm Tuần khó chịu nhăn mặt. Cuối cùng không chịu được phải thức dậy, mắt hạnh mông lung chớp chớp, rồi lại kinh ngạc trợn to.
Đây là làm sao nha?
“Tỉnh rồi.”
Tiếng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, “Trạm thứ nhất muốn đến đâu, Tuần, ngươi muốn đến chỗ nào? Là Luân Đôn, hay là NewYork?”
Gạt người đi…trừng lớn mắt không dám tin, liền ngay cả cái miệng nhỏ cũng trương thành hình chữ O.
“Đừng hoài nghi, chúng ta đích xác đang ngồi trên máy bay, chẳng qua địa điểm còn chưa có quyết định. Ngươi muốn đi đâu?”
Thương Minh Tương hảo tâm giúp hắn khép miệng lại, Tuần của y thật sự là rất đáng yêu mà.
“Công việc…thì sao…” Tuần nghi hoặc nhìn y, y bỏ xuống được cả một đế quốc sao?
“Ai làm ta tức giận liền do người đó đi thu thập đi! Ta đem hết thảy giao cho hai cái con thỏ nhỏ thằng nhóc con, đó là vương quốc của Thương Minh gia, không phải của một mình Thương Minh Tương, người đã già rồi, nên buông tay.”
“Ngươi…không già…” Chẳng qua mới ba mươi tám mà thôi, sao có thể tính là già chứ?
“Ta hơn ngươi mười ba tuổi đấy.” Liền ngay cả chính y cũng không hiểu, vì cái gì lại thấy hứng thú với một cái nam nhân chỉ hơn con mình có vài tuổi, còn nghiêm trọng đến ừm—…cái chữ kia.
Câu trả lời của hắn là chủ động đưa môi lên Thương Minh Tương dù sao cũng đã kinh thương gần ba mươi năm nha, thức ăn dâng tận miệng nào có chuyện không ăn? Y há mồm hàm trụ cái lưỡi, triền miên hôn nồng nhiệt.
Tục ngữ nói thật không sai, vô gian bất thương a!
kết thúc:
Đến năm thứ mười hai, ta cùng với y ở cổ Ai Cập, gần đây sở thích mới của y là sưu tầm cổ vật.
Thương Minh Tương giờ đã bốn mươi lăm tuổi, cái tuổi chính trực tráng niên, năm tháng không hề lưu lại dấu vết trên gương mặt y, ngũ quan vẫn tục tằng tuấn dã như trước, thân hình vẫn thập phần cường tráng, tính tình hỉ nộ vô thường không chút thay đổi, cuồng vọng ngữ khí từ trong miệng y phun ra luôn làm người khác tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chúng ta trong lúc đó, ai cũng không mở miệng nói qua, nhưng mà ta biết, y đối ta, –ưm…đã tới cái chữ kia.
Ta đối y lại vẫn duy trì thái độ như gần như xa, bởi vì những thứ không chiếm được, luôn đặc biệt đáng quý.
Chúng ta vẫn như cũ thực cơ khát, khi muốn chậm rãi thực hiện, con người sẽ khát cầu càng nhiều càng nhiều.
Quỳ được đến tự do lại muốn có hạnh phúc, kỳ tích Tư chờ mong đã xuất hiện, hắn lại muốn được chuộc tội, còn ta được đến bình lặng cũng bắt đầu hiểu được, muốn ngươi.
Muốn ngươi vui mừng, muốn ngươi tức giận, muốn quãng đời còn lại của ngươi luôn luôn có ta.
Mà ngươi, kẻ đam mê chinh phục như ngươi, vẫn chấp nhất một mình ta. Ta chờ ngươi, tuyệt không cho ngươi dễ dàng có được, ta muốn ngươi không thể không đuổi theo ta.
Có lẽ, chỉ là có lẽ có lẽ có một ngày, đợi khi tóc hai ta đã bạc trắng, răng đã rụng, ta có lẽ sẽ nói với ngươi…
Ta đối với ngươi—ừm…cũng đã tới một chữ kia.
Hè năm ba mươi hai tuổi, thời tiết, nóng quá.
-Hoàn-