Buổi tối Thẩm Thăng đi theo người hầu tới gian phòng mà ty an sắp xếp, hắn để ý thấy phòng hắn cách phòng Tiết Hành rất xa, lắc đầu một cái liền tiến vào phòng.
Trong phòng tối đen, Thẩm Thăng tìm công tắc mở bật đèn trên tường, lúc đèn sáng, cả phòng sáng tới chói mắt, hắn cầm áo khoác ném vào giường, tiến vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm rồi ngủ.
Lúc tắm tựa hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, có lẽ là ảo giác, muộn thế này dù có chuyện cũng sẽ không tới tìm hắn.
Toàn thân ngâm trong nước ấm thả lỏng, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tiết Hành vẫn mặc lễ phục dự tiệc đứng yên ở cạnh cửa.
Thẩm Thăng có chút ngạc nhiên: “Sao ngươi lại đến đây?”
Một giây sau Tiết Hành cởi bỏ áo khoác, động tác này khiến Thẩm Thăng giật nảy cả mình, muốn đứng lên lại bị Tiết Hành đè ép trở lại.
“Sao vậy?” Loại cảm giác thân thể đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị người khác ngăn chặn khiến hắn cảm thấy bất an, hắn không biết Tiết Hành bình thường luôn luôn tự kiềm chế hôm nay làm sao.
Hơi thở ấm áp của Tiết Hành phun bên tai Thẩm Thăng, hai người dùng tư thế quái dị ôm nhau hồi lâu, Thẩm Thăng dễ kích động, dùng sức đẩy y
ra, có chút tức giận: “Có chuyện gì không thể nói như bình thường
ư.” Chuẩn bị vươn tay lấy khăn mặt thì Tiết Hành đã cầm sẵn ở tay đi đến nói: “Để ta đến.”
Vốn tính cách có chút bảo thủ nên Thẩm Thăng đỏ mặt, thế nhưng hai người đã sớm thẳng thắn, chuyện như vậy… Có thể không cần nghĩ quá nhiều.
Động thác của Tiết Hành rất nhẹ nhàng, lau rất cẩn thận. Khi lau sát đến khố bộ, Thẩm Thăng nắm chặt tay y: “Ta tự mình lau được rồi.”
“A.” Tiết Hành cười khẽ một tiếng, hôn lên vành tai hắn, trằn trọc trở mình, một trận tê dại xuyên thân mà qua, Thẩm Thăng cố nhúc nhích một chút, vô lực nói: “Không muốn.” Tiết Hành vẫn tiếp tục động tác, từng điểm từng điểm theo gáy hôn đến vai, vai Thẩm Thăng bóng loáng, trên vai trái có một viên chí nho nhỏ, màu đỏ, đầu lưỡi xẹt qua sau nốt ruồi son mang theo thủy nhuận ánh sáng lộng lẫy.
“Về, trở về phòng đi.” Thẩm Thăng thở hổn hển nói.
“Tuân mệnh.” Tiết Hành dùng sức đem hắn ôm lên.
Trong phòng không biết lúc nào được Tiết Hành mở một chiếc đèn ngủ, ánh sáng dìu dịu chỉ sáng một góc nhỏ bên giường. Mặt Tiết Hành mơ hồ không rõ khiến Thẩm Thăng thấy yên tâm, cũng không dám nhìn thẳng mặt Tiết Hành. Tiết Hành ôn nhu hôn lên trán hắn.
“Ngươi sao lại đến?” Thẩm Thăng vừa bị buông ra liền hỏi.
Tiết hành cũng không trả lời ngay, tay vỗ lên mặt hắn, nhìn một lúc lâu mới mở miệng: “Tới xem một chút.” Tuy rằng vẫn trả lời như trước kia, thế nhưng Thẩm Thăng cảm giác thay đổi, trong lòng có một chút ngọt ngào, liền một chút ngọt ngào là đủ.
Nhờ ánh đèn Thẩm Thăng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của y, mặt triệt để hồng thấu, cũng may hiện tại ánh sáng hơi yếu nên cũng không thấy rõ.
Thân thể hai người
giao chồng lên nhau, mưa phùn gõ cửa sổ, ao nước nhỏ nổi lên gợn sóng, mưa rơi thanh tí tách.
Gió nhẹ cùng mưa thổi qua, lá trên cây bay xuống, chậm rãi như cánh hồ điệp.
Sau một hồi hoan ái ngọt ngào, tóc Thẩm Thăng dính bết mồ hôi ướt nhẹp, Tiết Hành nghịch chóp mũi hắn. “Đừng nghịch.” Thẩm Thăng thật sự mệt mỏi.
“Ta ôm ngươi đi tắm một cái, ân, thấy thế nào?” Tiết Hành ngữ điệu hơi giương lên.
“Không muốn, ta buồn ngủ.”
Tiết Hành mặc kệ hắn chống cự, vẫn theo ý nghĩ của chính mình ôm lấy Thẩm Thăng mang đi tắm.
Có lúc Thẩm Thăng cảm thấy cô đơn quấn quanh, khoảng cách với Tiết Hành thật giống như cách nhau một thế giới vậy, nhưng lúc nhìn thấy trong mắt Tiết Hành là nhu tình quấn quanh, lại cảm thấy nhân sinh có thể như vậy cũng là hiếm thấy. Kịch bản của chuyện cũ
cùng hiện thực có liên hệ với nhau, bất luận kết cục mỹ mãn hay là bi thương, chỉ cần quá trình có thể hưởng thụ đến ngọt ngào liền được rồi.
Khi tỉnh lại bên người không có ai, cũng đúng, dù sao cũng đang ở đế đô, loại quan hệ này của bọn họ không thể để người biết. Lại nghĩ tới Triệu Đình, lại có mấy phần mù mịt, coi như Mục Thiên khuyên chính mình không cần lo lắng, thế nhưng đến cùng Tư An muốn làm cái gì hắn cũng không cách nào biết được, chỉ có thể duy trì hiện trạng nhưng không cách nào thay đổi một phân một hào.
Thay đổi thường phục, cũng may đàm phán cử hành vào ngày mai, hắn có thể nhân cơ hội này bái phỏng một ít bạn cũ hỏi thăm sự tình của Triệu Đình.
Hội nghị chính thức bắt đầu cũng không có nhiều lễ nghi phiền phức, bên Tư An rất sảng khoái trực tiếp đi vào chủ đề, bất quá vấn đề của hắn khiến Tiết Hành âm thầm cau mày, Tư An nói: “Đế đô chia cho Độ Đồng thành hai lăm phần trăm quyền lợi, đổi lại bên phía nam các ngươi thừa nhận là phụ thuộc vào đế đô, đồng thời cuộc chiến tranh trước kia là phản loạn.”
Tiết Hành mặt không biến sắc, nâng chén trà lên uống một hớp, trà này mùi vị thật không sánh được với trà Vũ Tiền, một lát sau y
mới chậm rãi mở miệng: “Tiết mỗ không biết hai lăm phần trăm quyền lợi có ích lợi gì bất quá yêu cầu thứ hai của thủ phụ tựa hồ có hơi quá, theo thế cục trước mắt thì còn chưa chắc chắn ai là ai phụ thuộc đâu.” Thẩm Thăng nhẹ nhàng khụ một tiếng, Tiết Hành đây là làm sao vậy? Lúc này mà nói như vậy có khác gì khıêυ khí©h.
“Ha ha, Tiết tam thiếu là người trẻ tuổi còn thiếu kinh nghiệm.” Tư An ngoắc ngoắc tay, tùy tùng đứng ở phía sau hắn lập tức đưa lên vài tờ giấy: “Nhìn xấp tài liệu này Tam Thiếu liền sẽ rõ ràng quyền lợi ở Độ Đồng thành là trọng yếu cỡ nào, dù sao một quốc gia nếu muốn duy trì mà không có kinh tế làm trụ cột là không thể.” (Mấy đoạn đàm phán này các bợn đừng tin nhá, mk đọc còn chả hiểu mô tê j.)
“Như vậy ư!” Tiết Hành tùy ý quét vài lần: “Nhưng là ta không muốn xem, không bằng thủ phụ giải thích cho ta nghe là được rồi.”
“Ngươi.” Mục Thiên có chút tức giận, loạn đảng cuối cùng cũng chỉ là một đám ô hợp, tuyển tới đại biểu kiểu gì không biết!
Tư An vỗ tay Mục Thiên động viên, vẫn cười híp mắt nói: “Nếu Tam Thiếu đã nói như vậy, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Cảm tạ thủ phụ.” Tiết Hành lại lộ ra một tia cảm kích.
“Quyền lợi Độ Đồng thành chia thế nào chắc Tiết thiếu cũng biết, đế đô chiếm năm mươi sáu phần trăm, Tiết gia nắm giữ mười bốn phần trăm, còn Thẩm Tư lệnh” Tư An nhìn Thẩm Thăng cười giễu cợt: “Thẩm Tư lệnh nắm giữ mười tám phần trăm, còn lại mười hai phần trăm là do Thiệu gia cùng Lộ gia nắm giữ. Độ Đồng thành mặc dù chỉ là một thành thị thế nhưng nó là trung tâm thương mại mậu dịch lớn nhất của đế đô, có quyền lợi này thì có thể làm gì Tam Thiếu hiện tại chắc đã rõ ràng?”
“Ra là như vậy.” Tiết Hành cầm lấy tài liệu lên xem kỹ.
Tư An
gảy gảy nhẫn ngọc trên ngón
cái, không biết nghĩ đến cái gì, mặt mày dĩ nhiên dẫn theo mấy phần trào phúng. Thẩm Thăng nhìn về phía Mục Thiên, Mục Thiên nhẹ nhàng hấp háy mắt, Thẩm Thăng nhất thời rõ ràng, Tiết Hành lại đang diễn trò, xem ra Tư An
đã bị Tiết Hành cho vào tròng, như vậy hắn có chút chờ mong đàm phán tiếp theo.
Tiết Hành còn đang xem tài liệu, thỉnh thoảng trong miệng còn lầm bầm: “Này là cái gì a!”
“A!” Tư An
cười cợt: “Thẩm Tư lệnh có nhớ tới lệnh công tử?”
Rốt cục cũng đến rồi, Thẩm Thăng thân thể căng thẳng: “Lời này có ý gì? Triệu Đình vẫn đang ở Tây Dương.”
“Là như thế này, Tư An
cảm thấy Thẩm Tư lệnh cùng lệnh công tử ít gặp mặt nhau, thế nên mời tiểu công tử đến đế đô vui chơi một chút.” Tư An
đánh giá vẻ mặt Thẩm Thăng, thoả mãn nở nụ cười: “Không bằng sau khi đàm phán xong thì đồng thời đi cùng với ta gặp gỡ tiểu công tử a?”
“Ta muốn nhìn thấy Triệu Đình ngay bây giờ.” Thẩm Thăng vẻ mặt kiên quyết nói.
Không ngờ Tiết Hành vẫn đang xem tài liệu cũng liếc một thoáng nói: “Ta còn chưa từng gặp Thẩm Triệu Đình, không bằng thủ phụ liền để Triệu Đình tới đây.”
“Này.” Tư An tựa hồ có hơi làm khó dễ: “Chuyện này... Phóng viên đều ở đây.”
“Này thì có gì đâu.” Tiết Hành lướt qua mặt bàn hai bên vỗ vỗ vai Tư An: “Để ta gặp một chút thôi.”
Tư An có chút dở khóc dở cười, này Tiết tam đến cùng là có bao nhiêu rác rưởi, hắn bản ý là muốn mượn lần này lôi kéo Thẩm Thăng, lại bị hắn trực tiếp giải thích thành cha con gặp mặt. Không nói hết ra, gặp mặt một lần cũng không sao.
Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút lỏng lẻo, nguyên bản mọi người còn yên lặng cũng không nhịn được châu đầu ghé tai nói chuyện. Chỉ vài phút chờ đợi ngắn ngủi cũng khiến
Thẩm Thăng thấy nóng lòng, gần như là không thể chờ đợi được nữa liền đi ra ngoài hỏi tùy tùng vừa trở về: “Triệu Đình đâu?”
“Đến cùng làm sao rồi!” Thẩm Thăng chỉ muốn tóm chặt Tư An
để hỏi cho rõ.
“Ta biết.” Tiết Hành vẻ mặt tranh công nói: “Ta học được môi ngữ, vừa nãy nhìn thấy người kia cùng thủ phụ nói không gặp Triệu Đình.”
“Thủ phụ đại nhân, có thể cho ta một cái giải thích sao?” Thẩm Thăng gần như rít lên.
“Ta biết ta biết!” Tiết Hành dùng sức uống một hớp trà: “Hắn muốn lợi dụng Triệu Đình uy hϊếp ngươi, thế nhưng hiện tại không thấy Triệu Đình, cứ như vậy hắn cũng không chỉ có thể uy hϊếp ngươi hơn nữa còn không mang trên lưng xú danh.”
Nhìn Tiết Hành dáng vẻ dương dương tự đắc, Tư An bỗng nhiên rõ ràng, Tiết Hành là đang diễn trò, hắn một mực chờ
mình nói để Thẩm Triệu Đình đi ra, sau đó hướng về người mình giội nước bẩn. Quả nhiên người Tiết gia đều là một dạng, hắn sao lại thấy Tiết Hành là tên rác rưởi, đây rõ ràng là giả heo ăn thịt hổ!!!
Xưa nay Tư An
luôn trấn định thế mà lúc này cũng có chút thất thần, vốn tưởng rằng thế cuộc đều ở nắm trong bàn tay, ai ngờ lại xảy ra sự kiện này, trên đầu chảy không ít mồ hôi.
“Thủ phụ, ta thấy chúng ta tan họp được rồi, sắp tới giữa trưa, ta cũng đói bụng, buổi chiều lại bàn tiếp.” Tiết Hành cười híp mắt uống một hớp trà: “Cho phóng viên nên viết cái gì ta thấy liền theo bọn họ là được rồi.”
Sự phẫn nộ trong mắt ty an hầu như có thể hóa thành kiếm đem Tiết Hành đâm thủng mấy cái lỗ: “Liền quyết định như thế.” Hắn vừa dứt lời, Tiết Hành lại thêm một câu: “Lúc xế chiều tốt nhất để Thẩm Tư lệnh nhìn thấy Triệu Đình nha.”
“Đương nhiên.” Tư An tiện tay đem khăn ném lên bàn, đẩy ghế nổi giận đùng đùng đi mất.
“Thế nào?” Mục Thiên vòng qua: “Thẩm Thăng ngươi không sao chứ.”
“Vẫn tốt.” Thẩm Thăng nuốt xuống một hơi, tính toán chắc Tiết Hành đã phái người đón Triệu Đình, vừa nghĩ như thế hắn cũng yên tâm hơn.
“Ha, nghe nói vịt nướng của cẩm hương lâu ở đế đô là nhất tuyệt, không bằng chúng ta đi nơi đó đồng thời thưởng thức món ngon?”
Xem Tiết Hành một bộ dáng vẻ không đáng kể, Mục Thiên trong lòng nhất thời tức khí: “Tiết Tam Thiếu đúng là thật hăng hái.”
Tiết Hành vô tội nhìn Mục Thiên một chút: “Ăn cơm mà.”
Mục Thiên đấm bàn, Thẩm Thăng lập tức động viên nói: “Không có gì, chúng ta trước tiên đi ăn cơm, có gì quan trọng buổi chiều chung quy cũng phải nói rõ ràng.”
Tiết Hành đi theo sau hai người, khóe mắt dư quang phiêu đến một người trốn ở phía sau, âm thầm bĩu môi, sau đó nổi lên một vệt cười: “Cơm nước xong lại đi nghe hí thôi.”
“Cút!” Mục Thiên quả thực không muốn cùng hắn đồng hành, nhanh chân
đi tới phía trước, Thẩm Thăng cùng Tiết Hành sóng vai, lặng lẽ nói một tiếng: “Cảm tạ.”
Tiết Hành trong lòng thoả mãn, bề ngoài vẫn làm bộ vỗ vỗ vai Thẩm Thăng: “Xế chiều hôm nay nếu như ty an không cho ra bàn giao, chúng ta liền huyên náo khiến hắn không thoát được.”
“Công tử bột.” Mục Thiên quay đầu lườm hắn một cái.
“Thế thì làm sao?” Tiết Hành cười đắc ý, vở kịch này có Mục Thiên hỗ trợ mới diễn tốt được như vậy a!