Chương 5.1: Máy thở

Kiêm Hà nhặt được một thứ có hình chữ nhật nửa đỏ nửa đen.

Nói chính xác không phải là nhặt.

"Ngay sau khi tớ tỉnh dậy, nó đã nằm trên gối của tớ."

Kiêm Hà ngồi trong máy thở, nhìn Dật Phương, và chỉ về phía bên cạnh chỗ chiếc gối bị cô ngủ lún thành cái tổ nhỏ.

Dật Phương nhận lấy thứ đó, lật qua lại ngắm nhìn và nói một cách không chắc chắn: "Cái này ... nó có vẻ là một thứ đã có từ rất lâu, rất lâu trên trái đất. Hình như được gọi nó là điện thoại gì đó, nhưng bây giờ xem ra có thể tính là đồ cổ.? Bây giờ mọi người đều sử dụng bộ não của họ. "

"Đồ cổ, điện thoại ... Đó là bao lâu?Thời kỳ đầu của Thời đại Đại Tinh tế chăng?"

"Sớm hơn Thời đại đó cả trăm năm chăng?"

“Nhất định là đồ cổ không sai đâu được.” Kiêm Hà sờ sờ cằm, “Hay là tháo ra xem sao?”

Không biết đó có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng khi cô nói điều này, điện thoại dường như rung lên.

“Cậu nhớ lại chuyện tối hôm qua trước khi đi ngủ không đã xảy ra chuyện gì?” Dật Phương có vẻ hơi nghiêm túc.

Chuyện gì đã xảy ra?

Nhận ra sự bẩn thỉu và tăm tối của ngày phi thuyền, Kiêm Hà rất bất lực.

Cô nghĩ đến việc bỏ chạy, nhưng bên ngoài là một vùng đất hoang mà ngay cả những người tiên phong khai hoang cũng không thể an toàn thoát thân được; Có những robot giám sát phụ trách sinh tử trong đường ống; ngay cả khi họ giành lấy được phi thuyền, họ cũng sẽ không biết cách lái, càng không biết họ sẽ bay đến hành tinh nào, ngôi sao nào.

Và nhiều khả năng ngay khi họ mới đi xuống phi thuyền, họ sẽ bị gϊếŧ bởi những người lính đánh thuê và cảnh sát ở đó ngay từ lâu.

Hoàn toàn là ngõ cụt.

Ngay cả khi họ lùi lại 10.000 bước mà nói, họ những con người nhỏ nhoi đều dưới 16 tuổi và họ vẫn là những con người bình thường, ngay cả Dật Phương người mạnh nhất cũng không đánh bại được một tên lính lác – người đàn ông lạ mặt đó rõ ràng là một lính gác. Thể chất của lính canh nhìn chung là trên A, thường thì là A +, mà người bình thường dù có rèn luyện đến mức cực hạn cũng không thể đột phá lên trình độ A.

Đây là sự khác biệt!

Xét theo bộ dạng khí thế của buổi nghênh đón ngày hôm qua, đối phương có tới hơn mười người.

Cô cũng nghĩ đến việc lẻn vào phi thuyền. Nhưng vào bữa tối đêm qua, ánh mắt như có như không của người đàn ông xa lạ cho cô biết rằng: hắn ta đã phát hiện ra cô trong nhà kho chứa đồ lặt vặt đó!

Năm giác quan của lính canh vượt trội hơn hẳn so với người thường.

Họ là những đứa con cưng của nhà trời, những chiến binh do ông trời ban tặng, và người phàm vốn dĩ không thể đánh bại họ!

Chưa bao giờ Kiêm Hà lại bất lực như đêm qua ...

Nếu không có sức mạnh, họ chẳng qua là những con cừu non chờ làm thịt.

Ký ức cuối cùng là sau khi ăn và tắm xong, cô cùng với hai hai bọng mắt sưng tấy và ôm nỗi sợ hãi và tuyệt vọng về tương lai mà ngủ thϊếp đi.

Sau khi nhớ lại, cô sụt sịt mũi, đáng thương mà nhìn Dật Phương.

"Không có gì đặc biệt, chỉ là rất sợ, rất khó chịu ... Hu hu hu ..."

Dật Phương bất lực mà nhìn Kiêm Hà tiếp tục rơi những giọt lệ, giúp cô lau mặt rồi để cô nằm một lúc, trong khi đó hắn đi lấy cơm.

Khi viện trường nhìn thấy hắn, còn hỏi hắn rằng ai lại mỏng manh đến mức không lên ăn cơm, Dật Phương nói đó là Kiêm Hà.

Viện trưởng: "Ồ, con bé à, được rồi. Con gắng chăm sóc nhiều hơn, việc huấn luyện của Kiêm Hà miễn đi, để con bé nghỉ ngơi thật tốt."

Dật Phương nhìn theo bóng lưng của viện trường đang dần đi xa, trong lòng thầm nghĩ: Người đây là đã dần quen rồi, hay là đã hoàn toàn từ bỏ Kiêm Hà?

Bên này, Kiêm Hà đang nằm trong máy thở, nhìn vào điện thoại.

Đột nhiên trượt tay và chiếc điện thoại đập thẳng vào mũi cô, nước mắt lập tức dâng trào trên đôi mắt sưng đỏ.

"Đau quá! Cứng thế, hu hu hu ..."

Điện thoại bị thấm một ít nước mắt, như thể bị hút mất, và sau đó màn hình, vốn chưa bao giờ được bật sáng, đã bật sáng lên.

Kiêm Hà khịt mũi và nhìn vào đó, đó là một giao diện đỏ như máu với một dòng ký tự màu đen trên đó.

Trong phút chốc, Kiêm Hà nghĩ rằng mình cận thị, cô tuy nhiên không thể đọc được chữ trên đó, vì vậy cô không Kiêm Hàỏi phải cầm điện thoại lên nhìn kỹ hơn. Phát hiện dòng chữ trên màn hình bị cố tình làm mờ, cô định ném điện thoại đi, nhưng lại thấy điện thoại dường như tan chảy, phủ lên mu bàn tay, lan tỏa đến cánh tay, sau đó trở nên trong suốt như biến màu, và sau đó...

Hòa nhập vào cơ thể của Kiêm Hà.

Kiêm Hà: ? ? ?

Cô nâng cánh tay đã tích hợp dung hòa điện thoại vào, nhìn qua nhìn lại không có gì không ổn, năm ngón tay khỏe mạnh, có thể uốn cong duỗi thẳng, không có cảm giác bị một lớp màng trên bề mặt.

Kiêm Hà sững sờ một lúc, sau đó vặn người mò mẫm tìm kiếm trên nệm và gối.

Không, không có gì, điện thoại đã biến mất.

Cô suy nghĩ một hồi: Chẳng lẽ buổi sáng phát hiện ra điện thoại gì đó tất cả là ảo giác.

Cô lặng lẽ nằm xuống, cô nghĩ rằng đây hẳn là một giấc mơ ...

"Kiêm Hà, bữa sáng đến rồi."

Mơ mới lạ đó!

Kiêm Hà lật người và lao về phía Dật Phương.

"Dật Phương, Dật Phương! Tớ sắp chết rồi!"

Dật Phương vừa hay linh hoạt xoay người sang một bên và không để thức ăn tràn ra ngoài. Nghe thấy lời cô nói, hắn buồn cười đặt đĩa ăn sang một bên, chừa một tay ra giữ chặt Kiêm Hà và kéo mông cô trở lại máy thở.

Hắn nói: "Ngày hôm qua không phải tớ nói sao? Cậu sẽ không chết, tớ sẽ bảo vệ cậu."

“Không phải là chuyện đi đất hoang, mà là điện thoại!” Cô nâng cánh tay bị điện thoại tích hợp dung hòa vào và nói, "Cậu còn nhớ chiếc điện thoại chúng ta tìm thấy vừa rồi không? Cái màu đỏ đỏ đen đen đó, vừa rồi đột nhiên tan chảy, dung hòa vào trong cánh tay tớ! "

Điều này đã vượt qua nhận thức của Kiêm Hà, và cô đang huơ tay múa chân một cách rất sốt ruột.