Bách Ảnh Quân liếc mắt nhìn sang Du Hải Dương và Du Mỹ Lung rồi tiếp tục gằn giọng:
- Du tổng, mong ngài đừng làm tôi thấy thất vọng!
Du Hải Dương lúc này mặt mũi đã tái mét, ông ta dù rất tức giận nhưng chẳng dám làm gì cuối cùng phải quỳ xuống chí đầu xin Bách Ảnh Quân tha thứ:
- Bách tổng, Du thị là tâm huyết cả đời của tôi! Cả cái mạng già này đều đã đặt cược vào nó. Lần này con gái tôi phạm lỗi tôi sẽ bắt nó phải quỳ xuống xin lỗi ngài. Mong ngài hãy niệm chút tình nghĩa cũ bỏ qua cho!
Bách Ảnh Quân nghe thấy một loạt lời nói giả dối này thì chỉ cảm thấy kinh tởm, đó giờ trên thương trường ai lại không biết đến danh tiếng của Du Hải Dương. Ông ta nổi tiếng kiêu ngạo, cậy quyền ức hϊếp người khác có thể nói là không chuyện xấu nào là không làm. Giờ lại ở trước mặt Bách Ảnh Quân hèn hạ cầu xin đúng là cho người ta cảm giác giả tạo.
- Du Hải Dương, lúc trước ông cậy quyền cậy thế ức hϊếp người khác, đã dùng danh nghĩa của tôi giành lấy về tay không biết bao nhiêu hợp đồng. Đã vậy ông còn dám ra tay biển thủ công quỹ, số tiền ông ăn chặn của Bách thị hẳn là không phải con số ít. Hôm nay tôi chỉ dùng lời nói không dùng đến hành động đã là nhượng bộ ông lắm rồi, đừng có mà được nước làm tới.
Nghe đến đây Du Hải Dương và hai con gái của ông ta đều tối sầm mặt, khẽ cúi đầu Du Hải Dương hỏi:
- Bách tổng nhất định phải làm đến bước này sao? Nhất định dồn chúng tôi vô chỗ chết? Chẳng lẽ ngài không thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua sao?
Câu hỏi của Du Hải Dương phút chốc làm Bách Ảnh Quân phải đứng hình, anh đơ ra vài giây rồi bật cười trào phúng nói:
- Ông nghĩ ông là ai? Tại sao tôi lại phải nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua cho ông? Tiền ông biển thủ của công ty, ăn chặn của nhân viên cũng đều là tiền mồ hôi sương máu.
Đến lúc này Hạ Di Giai cũng không nhịn được nữa, sự vô lý của Du Hải Dương từ đầu đến giờ đã hoàn toàn khiến cô không thể kiềm chế cuối cùng cô tiến đến đứng trước mặt Du Hải Dương giọng tức giận:
- Du tổng, tuổi đời của ngài đáng tuổi làm cha của chúng tôi nhưng cách sông lại khiến người khác không thể nể. Ông cũng biết Du thị là tâm huyết cả đời của mình tại sao không biết Bách thị cũng là tâm huyết cả đời của tổ tiên nhà họ Bách? Ông ăn trên đồng tiền sương máu của người khác đã đành còn ở đây mặt dày xin người ta phải tha thứ. Ông dựa vào cái gì?
Nhìn thấy cha mình bị Hạ Di Giai nói đến không dám đáp lại khiến Du Mỹ Lung vô cùng tức tối, cô ta giương đôi mắt hận thù nhìn về phía cô lớn giọng:
- Hạ Di Giai, cô là cái thá gì mà dám lên mặt với cha tôi như thế? Cô cướp đàn ông của người khác đã đành còn dám ở đây ra vẻ thị uy cho ai xem hả? Cô lẳиɠ ɭơ dụ dỗ đàn ông mà còn nghĩ bản thân mình rất cao thượng?
.
||||| Truyện đề cử: Ông Xã Phúc Hắc Lừa Tình |||||
Chát
Câu nói vừa thốt ra lập tức bị ngăn lại bởi một tiếng "chát" vang vọng, chỉ thấy đứng trước mặt Du Mỹ Lung bây giờ là người phụ nữ trung niên với gương mặt tức giận đang xoa xoa tay sau cái tát. Cơn đau lập tức truyền đến từ bên má khiến Du Mỹ Lung rưng rưng nước mắt, một bên mặt của cô ta ửng đỏ in hằn 5 dấu tay. Du Mỹ Lung như vẫn không tin, cô đưa tay sờ lên bên gò má vừa bị tát tức giận nhìn sang Vũ Kiều hỏi:
- Bà đánh tôi?
- Tôi đánh cô thì đã sao? Cha cô không thể dạy cô thì hôm nay để lão nương tôi đây dạy. Nói cho cô rõ, cô nói người khác thế nào tôi không cần biết, bình thường cô được cưng chiều, hóng hách thế nào tôi cũng mặc kệ nhưng nếu cô còn dám buông lời nhục nhã con dâu tôi thì lần sau không chỉ đơn giản là một cái tát.
Nói rồi Vũ Kiều liếc Du Mỹ Lung một cái xong xoay lưng trở về vị trí ban đầu, Du Mẫn Hoa bên kia nãy giờ im lặng thì lúc này bắt đầu lên tiếng:
- A Quân, Hạ Di Giai có gì tốt hơn em? Tại sao anh chọn ở bên cô ta chứ không liếc nhìn em lấy một cái? Lúc trước chúng ta vốn không phải như thế này!
Câu hỏi của Du Mẫn Hoa vang lên lập tức khiến Bách Ảnh Quân phải cau mày, anh đưa mắt nhìn Hạ Di Giai rồi mới liếc qua Du Mẫn Hoa đáp:
- Du Mẫn Hoa, cô cái gì cũng không bằng Giai nhi! Tôi ngay từ đầu vẫn luôn chọn ở bên cô ấy. Giai nhi không giống cô, cô ấy lương thiện hiền hòa chứ không mưu mô độc ác. Giai nhi đã chờ tôi suốt cả một thời thanh xuân con gái, cô ấy yêu tôi vì tôi là tôi chứ không yêu tôi vì tiền tài địa vị. Cô nói lúc trước chúng ta không như thế? Tôi nghĩ câu hỏi này chính bản thân cô đã có câu trả lời rồi, không cần phải ở đây mất thời giờ đánh đố!
Nói rồi Bách Ảnh Quân nắm lấy tay Hạ Di Giai cùng bước ra ngoài, cứ tưởng mọi thứ đã êm đẹp thì bỗng giọng nói của Du Mẫn Hoa lại bất ngờ vang lên. Cô ta cười phá lên một tràng cười trào phúng rồi hướng ánh mắt như ăn tươi nuốt sống về phía anh và cô, giọng đầy lửa giận hỏi:
- Bách Ảnh Quân, em hỏi anh lần cuối cùng anh chắc chắn với quyết định của mình đúng chứ?
Bách Ảnh Quân nghe vậy thì dừng lại, anh đứng ngay cửa ra vào phòng không thèm quay lưng lại nhìn Du Mẫn Hoa đáp:
- Phải!
- Vậy thì anh đừng hối hận!