Chương 10: Nhận ra

Sau khi xe đi đến khách sạn Quân Kì còn phải xem một màn chướng mắt, thầy Nguyên Phong cứ cặp cặp kè kè xách vali cho cô Vân Quân, các thầy cô khác cũng góp phần ghép đôi hai người.

- Tao để vali ở đây, tao về phòng đây.

Thiên Trúc để vali lên giường cho Quân Kì rồi đi ra khỏi phòng. Thiên Trúc vừa ra khỏi phòng thì đυ.ng mặt cô Lâm Lâm.

- Em chào cô, cô...

- Có Quân Kì trong phòng không?

- À, có, cô em đi, em đi trước.

Thiên Trúc đi khỏi chỗ đó, lúc đầu, đầu hơi ngoái lại. Sau đó thì đi hẳn.

- Cậu vào lại làm gì vậy? Xíu nữa đi đâu đầu tiên?

- Cô Lâm Lâm đây.

Quân Kì đang lục đồ trong vali thì quay mặt ra, mặt có vẻ hơi hưng phấn.

- Cô nhớ con sao? Hôm nay nhìn cô rất xinh á nha.

Quân Kì sà vào lòng cô hít hà lấy mùi hương kia, nhưng bị cô Lâm đẩy ra.

- Không phải có cô Vân Quân rồi sao?

*Chụt*

- Cô ghen sao?

- Trả lời.

- Không trả lời.

- Tại sao?

- Không thích.

Quân Kì ôm cô chặt hơn, hôn lên má cô thêm một cái xem như vuốt giận.

*Reng*

Đang say mê thì điện thoại Quân Kì reo lên.

- 30 phút nữa xuống sảnh lớn_Thiên Trúc gọi điện.

- Ò.

Quân Kì đành phải để cô Lâm về chuẩn bị.

———

Lên xe, Quân Kì cảm thấy có những tia điện cứ xẹt qua xẹt lại. Mùi giấm chua thuốc súng, không dám ngồi kế ai cả, ngồi cùng Thiên Trúc cho lành.

- Sao không ngồi kế cô nào đi?

- Mày đúng là không phải người trong cuộc, tao cảm thấy mình sắp tiêu rồi.

- Tại sao? Why? Mắc gì tiêu?

- Cô Lâm biết tao với cô Vân Quân có gì rồi.

- Đù man! Chúc phúc cho mày về sau.

Chiếc xe lăng bánh đến ngọn núi gần đó, vừa bước xuống nó kéo cô Vân Quân đi đâu đó.

- Ngồi đây đi cô.

Nó mặc ai đi đâu làm gì, lúc này nó phải nói cho cô biết.

- Con có chuyện muốn nói với cô.

- Chuyện gì chứ?

- Con...con...hơn bốn tuần nữa con sẽ đi Hà Lan định cư.

- Gì chứ?

- Con biết chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng thực sự con không thể cãi lời bà ngoại con được. Con xin lỗi, chúng ta chắc sẽ kết thúc từ đây, con cũng làm rất nhiều lỗi với cô, con cũng không xứng để cô yêu thương.

- Con đã làm gì cô không biết sao? Cô biết tất cả, nhưng vẫn không nói thôi.

- Cô đã biết những gì?

- Con và cô Lâm Lâm từng va chạm xá© ŧᏂịŧ, cả cô Vân Mây nữa. Các bạn nữ trong lớp cũng bị con lợi dụng ôm ấp, hôn hít. Cô không muốn nói, nếu muốn lật mặt thì cô có đỉ cả bằng chứng.

- Con xin lỗi, con không xứng, còn bốn tuần con ở đây, cô có thể ở cạnh con không?

- Không!

Câu trả lời lạnh lùng từ cô Vân Quân rồi cô quay lưng bước đi, trêи môi còn vương thêm một nụ cười nửa miệng.

———

- Ê nhóc, làm gì ngồi đây vậy?

- Tao nói cho cô biết rồi.

Quân Kì mắt nhìn xa xăm ngoài biển, hai bàn tay đan chặt vào nhau.

- Rồi sao?

- Làm cách nào cô có thể biết những chuyện tao làm chứ, vốn còn định đưa mặt ra nhận lỗi cuối cùng là bị vạch mặt.

- Tao nói đó.

Câu nói của Thiên Trúc làm Quân Kì thật sự bất ngờ.

- Lí do gì mà mày nói.

- Tao biết, mày chẳng đàng hoàng với người nào cả, mày chỉ mới 14 tuổi, sắp bước qua tuổi 15. Cả chuyện bà mày biết ba mày đối xử tệ với mày cũng là tao nói, tao muốn mày qua đó, trưởng thành hơn trong chuyện tình cảm.

- Mày đã nói hết?

- Ừ, thật ra tao cũng ích kỉ khi làm vậy, tao thích cô Lâm Lâm mày hiểu không? Tao biết với tuổi này chưa xác định rõ ràng nhưng tao cũng không muốn cô Lâm Lâm cũng rơi vào tay mày. Mày có trách tao không?

- Không, tao không trách mày, tao phải cảm ơn mày và phải xin lỗi mày. Tao thật sự có cảm giác rất khác biệt với cô Vân Quân nhưng tất cả chỉ là say nắng. Cô Lâm Lâm thì có lẽ là vẻ ngoài qua cuốn hút. Tao cần thời gian để trưởng thành.

Quân Kì khoác vai Thiên Trúc nở một nụ cười.

- Sau này nếu xác định rõ rồi thì phải cua được cô, cua được rồi phải dẫn qua Hà Lan ra mắt tao.

- Ừm, nhất định.

Hai đứa nhìn nhau cười rồi dẫn nhau đi vòng vòng ăn uống.

- Đi đi đừng nhìn.

Thiên Trúc vội che mắt Quân Kì khi thấy thầy Nguyên Phong đang tỏ tình với cô Vân Quân.

- Em đồng ý.

Chói tai hơn một chút chính là câu trả lời của cô. Quân Kì cảm thấy, mình bị dắt mũi rồi.

- Ăn cái này đi.

Thiên Trúc tìm cơ đánh sang chuyện khác.

- Nhục quá đi, cuộc đời tao lại có lúc bị gái chơi lại😭

Quân Kì gục mặt vào vai Thiên Trúc mà khóc.

- Thôi thôi, lâu lâu bị chơi lại cũng thú vị mà.

- Thú vị cái quần, vì câu đó, qua quán kia bao tao lẩu.

Quân Kì kéo tay Thiên Trúc chân sáo qua quán lẩu thái cận núi mà ăn.

- Ai mà dành của mày.

- Ngon mà, 30 phút nữa lên xe rồi, ăn cho kịp.

- Xíu lên xe số mấy?

- Lên xe của mình, số 04.

Thiên Trúc gật đầu rồi cùng ăn với Quân Kì.

———

Bắt đầu chap sau sẽ là cuộc sống của Quân Kì ở nước ngoài, có thể gọi là sang một trang mới.