Chương 1

Hắn chỉ là một con lồ ly tu luyện ngàn năm, cũng là con hồ ly trải qua cô độc ngàn năm.

Từng yêu nữ tử, trước đây rất lâu đã đi về cõi tiên, lâu đến nỗi gần như hắn đã quên mất tướng mạo và âm thanh của nàng ấy, cũng quên mất nàng ấy như gió mát thổi phất qua mặt, duy nhất còn nhớ, là cơn đau cuối cùng nàng ấy lưu lại làm cho hắn xé lòng … ….

Sau khi nàng chết, Hồ rời khỏi chỗ vốn là chỗ hai người sống cùng, vứt bỏ mọi thứ trong đó, mãi lưu lạc không mục đích, mãi đến khi đến đây.

Di Hồn phong, là Hồ đặt tên cho băng sơn này.

Nhiệt độ ở đây rất thấp, tuyết đọng lâu năm, là loài người bình thường không thể nào chịu được cái rét thấu xương như khoan vào tim, cho nên từ khi Hồ đến đây cư trú đã nhiều năm, gần như không thấy dấu vết của con người. Nhưng hắn sớm đã quen với cái rét thấu xương ở đây và sự băng lãnh của cô độc.

Hồ ghét cô độc, nhưng cũng sẽ không vùng vẫy khỏi nó. Tuy sự tịch mịch và trống trải mãi mãi so với hắn tưởng tượng rất khó khăn.

Bởi vì so với nó, Hồ càng ghét loài người.

Cho nên Hồ càng bằng lòng chấp nhận cô độc.

Cho đến một ngày, một con người, không hề cảnh báo trước đã xuất hiện trước mặt hắn.

Từ đó, không còn yên bình nữa.

*******

Đó là một đứa trẻ gần như bị tuyết chôn vùi, khắp đầu hắn là những vệt máu đáng sợ, trong nền tuyết trắng xoá lộ ra vẻ cực kì chói mắt.

Cho nên Hồ vừa mới nhìn thấy hắn.

Tuy ghét loài người, nhưng, đối phương chỉ là một đứa trẻ.

Hơn nữa, Hồ cô đơn cũng quá lâu rồi, lâu đến nỗi quên mất sự xảo trá và lừa lọc của loài người, quên mất vết thương mà mình từng chịu, vì vậy không một tiếng động đi đến gần chỗ đứa trẻ loài người sắp tắt thở kia.

Hồ chỉ là muốn xem thử, ở trong trời đất mênh mông này ngoài hắn ra còn có sinh mệnh thứ hai.

Chỉ là xem thử.

Gạt đi tuyết trên mặt hắn, chân mày Hồ không khỏi khẽ cau lại. Đây là một thiếu niên khoảng chừng mười tuổi, cách ăn mặc của nó không giống với ăn mày của loài người, khắp trên khuôn mặt thanh tú là những vệt máu loang lỗ, da thịt hiện ra vẻ mất máu quá nhiều và đông lạnh mà tím tái, xem ra rất yếu ớt, nhưng trên trán vẫn không giấu được sát khí khát máu.

Đứng lên, xoay người, Hồ không thèm để ý đứa trẻ đang nằm trên đất kia. Dù sao nó cũng sắp chết rồi, cho dù không, cũng không liên quan tới hắn.

Chính tại thời khắc Hồ định đi, một bàn tay nhỏ dính máu dơ nắm chặt vạt dưới xiêm y của hắn.

Mà tại khắc này, Hồ đã thất thần rồi.

Hồ không thể hình dung những gì mình đã thấy, nhưng trong thâm tâm hắn đã bị dao động rồi. Đó là một đôi mắt như thế nào, như bụi sao của cô độc, khiến hắn nhìn không ra nông sâu, chỉ cảm thấy linh hồn cũng không khỏi bị hút vào trong.

Vì vậy, Hồ khom lưng bồng lấy đứa trẻ.

Đứa trẻ này là hắn nhặt được, cho nên, hẳn là thuộc về hắn.