Chương 7“Không! ! !” Thiếu niên lập tức hét lên thê lương, tâm tình bị kiềm chế mấy ngày đã bộc phát ra rồi: “ Có phải ta làm sai chuyện gì! ? Ta có thể sửa! Nhưng đừng để ta rời khỏi ngươi!”
“Ngươi không làm sai gì cả.” Hồ bất vi sở động( điềm đạm không động), vẫn là ngữ khí lãnh đạm như trước.
“Vậy vì sao ngươi bắt ta rời khỏi?! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“Bởi vì ta phải rời khỏi đây, nhưng không biết lúc nào mới trở về, cho nên ngươi rời khỏi trước đi.”
“Ngươi muốn đi đâu?!” Nghe Hồ nói muốn rời khỏi, thiếu niên không nghĩ ngợi gì xông qua nắm chặt tay hắn, nhưng bị Hồ né tránh, giống như không muốn nhìn thấy hắn.
“Ngươi đừng quản …. Nếu ta trở về, sẽ đi tìm ngươi.”
“Ngươi đi trong bao lâu, ta có thể ở đây chờ ngươi mà a …” Có thể Hồ có chuyện gì đó quan trọng cũng không chừng …. Hồ không phải là ghét mình. Hắn biết mà.
“Không biết sẽ đi bao nhiêu năm …. Nếu ta rời khỏi chỗ này, nhiệt độ ở đây sẽ làm ngươi đông chết đó. Cho nên, ngươi phải trở về chỗ cũ của mình.” Ngữ điệu lạnh băng, thái độ lạnh băng, người lạnh băng.
“Ta không cần! Vậy chi bằng ta chết cứng ở đây! !” Nước mắt phẫn nộ của thiếu niên rơi xuống, tâm tình luôn kiềm chế lúc nãy lại bộc phát ra: “Có phải ngươi muốn ta cút đi?! Chê ta phiền? Ta vẫn luôn ở đây chờ ngươi … buổi tối ngay cả mắt cũng không dám nhắm lại … ngươi vừa trở về đã bắt ta đi? Không phải ngươi đã từng nhận lời vĩnh viễn không rời khỏi ta hay sao ! Ngươi gạt ta!” Băng Tuyệt bị tâm tình tuyệt vọng làm cho cả đầu hỗn loạn, hắn không muốn để ý Hồ vì sao lại muốn làm vậy, hiện tại hắn chỉ cảm thấy bị phản bội ….
Mà cả đời hắn ….
Ghét nhất là phản bội và lừa dối …
“Đừng bướng bỉnh, ta sắp phải đi ngay rồi, hắn sẽ đưa ngươi rời khỏi đây và chăm sóc cho ngươi.” Hồ không nhìn Băng Tuyệt nữa, mà dùng chú văn gọi đến một người, Băng Tuyệt thuận theo bản năng mà nhìn về hướng ánh mắt của Hồ, lại kinh ngạc đến ngây người ….
Có hai Hồ?
Nam nhân tóc đen dài đó từ ngoài cửa đi vào, có một gương mặt tuấn mỹ và nụ cười dịu dàng, thân mặc trường bào bạch tuyết, động tác ưu nhã mà ôn hoà, tuy gương mặt và thân hình cao của hắn cực giống với Hồ, nhưng lại cho người ta một cảm giác hoàn toàn không giống ….Nếu như nói Hồ bản chính là một ngọn núi băng lãnh, thì người này lại giống như gió xuân ấm áp, khiến bất kì ai nhìn thấy đều bất tự giác muốn thân cận với hắn ….
So với Hồ lạnh lùng trầm mặc kiệm lời thì hoàn toàn tương phản ….
“ Hắn là thế thân ta dùng pháp thuật biến ảo ra, khi ta rời khỏi, hắn sẽ thay thế ta ở cùng ngươi.”
“ …………” Băng Tuyệt xoay đầu nhìn Hồ, ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng: “ Ngươi xem ta là cái gì?”
“ ……..” Hồ không nói chuyện, hắn vốn không am hiểu việc nói chuyện, huống hồ là giao lưu thuận lợi với người khác.
“ Ai …. Ai cần thứ thế thân này? Ngươi đang ứng phó với ta sao? Hay là ngươi cho rằng ngươi ở trong lòng ta là một thứ đồ có thể thay thế được!? Ngươi biết rõ là ta chỉ cần ngươi!” Thiếu niên không thể lí giải được cách làm của Hồ, nhưng càng đau lòng nhiều hơn.
“Thời gian không còn nhiều nữa … ta phải rời khỏi rồi, bảo trọng.” Hình bóng của Hồ từ từ biến mất …. Thiếu niên ngay cả bắt cũng không kịp, chỉ thấy một tia sáng trắng xẹt qua, người đã biến mất ngay tại chỗ.
“Không! ! ! ! !” Băng Tuyệt gào lên thảm thiết: “ Ngươi trở về cho ta! ! ! !”
Tên lừa đảo! Lừa đảo! Lừa đảo!
Hắn rõ ràng đã hứa với ta sẽ không rời bỏ mà ….
Đã chính miệng hứa mà ….
Thì ra đều là gạt ta!
Hắn giống như bọn người kia! Đều lừa gạt ta! ! Đều ruồng bỏ ta!
Băng Tuyệt đã phẫn nộ đến tuyệt vọng, đập vỡ tất cả đồ đạc trong phòng, giống như một con sư tử con phát cuồng, không ngừng phá hoại. Mà nam từ giống với Hồ kia chỉ dám cẩn thận đứng bên cạnh ngớ ra, không dám kháng nghị một tiếng. Thấy đôi mắt thiếu niên kia vốn trong sáng, lại xuất hiện sát khí như hàn băng …. Làm người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Đối với Băng Tuyệt mà nói, Hồ là cả thế giới của hắn, vì, hắn đã tuyệt vọng với thế giới ban đầu rồi ….
Nhưng chính là vì có Hồ, hắn mới lần nữa tìm được vui vẻ và nụ cười vốn có ….
Còn có phần trung thành đó ….
Nhưng người làm cho hắn lại có được sự ấm áp đã ruồng bỏ hắn ….
Trên ngực Băng Tuyệt, giống như bị rạch một nhát dao không thể lành lại được …. máu chảy không ngừng, một bóng đen đã lấp kín tận sâu trong lòng hắn.
Có lẽ sau này hắn cũng sẽ không thể tin tưởng bất kì người nào nữa …..
Băng Tuyệt đập vỡ hết mọi đồ đạc xong, ánh mắt sắc bén đột ngột quét qua người tên thế thân đang thu vào một góc kia.
Hận ý, từ đôi mắt hắn loé lên.
Chín năm sau.
Trên con đường lớn phồn hoa nhất kinh thành, có một người hoàn toàn không hợp với con đường phồn hoa này đang hấp dẫn đa số ánh mắt ….có thể là hiếu kì, có thể là khinh thường.
Khí chất cùng với đám người xung quanh cao ngạo ăn mặc tơ lụa cao cấp nhất trong kinh thành hoàn toàn không giống, nam nhân đó, xem ra cực kì nhếch nhác mà nghèo túng. Hắn có một mái tóc dài màu xám không hề lộng lẫy, giống với chiếc áo khoác dơ bẩn hắn khoác trên người, tả tơi như chui ra từ đống rác, có bùn, còn có vệt máu.
Không giống với mái tóc dài tang thương của hắn, là mặt của hắn, có thể nói là anh tuấn và trẻ trung, chỉ là có một vết sẹo xấu xí từ trán kéo dài xuống một bên má làm huỷ hoại tướng mạo của hắn, tôn thêm nữa là biểu hiện lạnh lùng của hắn càng làm người ta không dám đến gần.
Nam nhân thân hình cao ráo, cao hơn đám người xung quanh hắn khoảng nửa cái đầu, nhưng chân phải của hắn giống như từng bị thương, chỉ có thể cật lực, khập khiễng đi qua khỏi đám người, đi về hướng toà nhà khí thế nhất trong kinh thành.
Tuy trên đường bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, có người cười nhạo, có người khinh thường, nhưng nam nhân dường như không cảm thấy, vẫn tự mình đi về phía trước.
Mà đi càng gần đến ngôi nhà đó, thì sự lạnh lùng trên mặt nam nhân liền ít đi một phần.
Cho đến khi bản thân hắn cũng không cảm giác được nụ cười nhẹ nhàng hiện ra trên khoé miệng.
“Băng Tuyệt, ta trở về rồi.” Giọng nói dịu dàng từ tính của nam nhân đó vốn rất đặc biệt, chỉ là lúc này, đã khàn hơn nhiều.