Chương 6

Chương 6

“Ưm, thích … không rời khỏi đâu …”Hồ lờ đờ lên tiếng, sau đó hơi khó chịu nên xê dịch cơ thề, nhưng không có cách nào vì hai chân đã bị đùi của Băng Tuyệt cố định vũng vàng nguyên tại chỗ, không biết làm sao hoang mang nhíu mày nhìn Băng Nguyệt, giống như một người gia trưởng đang nhìn đứa trẻ tinh nghịch.

“Vậy là ngươi đã nói ra lời hứa với ta rồi, vậy thì ngươi vĩnh viễn không được phản bội ta … bằng không …” Lời còn chưa nói xong, , Băng Tuyệt đã bất đắc dĩ mà cười lên ….Bời vì Hồ nằm dưới y phục ngổn ngang của hắn, đã ngủ rồi …

Cúi đầu vì ý vẫn chưa hết mà liếʍ lên môi đối phương, trên gương mặt hơi lãnh mị của Băng Tuyệt đỏ ửng mà ấm áp, lúc đầu hắn hơi mơ màn nhìn Hồ một lúc, sau đó mới cẩn thận tựa lên ngực hắn.

Nhẹ nhàng mè nheo mấy cái, rất thanh thì liền chìm vào giấc ngủ sâu, đồng thời đôi môi cũng cong lên một nụ cười cực kì thoả mãn.

Từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn chưa từng có giờ khắc nào giống như bây giờ được cảm nhận hạnh phúc nhiều như vậy …

Giống như là mộng …

Hồ ở sâu trong nội tâm hắn, đã thăng hoa lên đến vị trí mà người khác không cách nào thay thế được.

Thậm chí còn quan trọng hơn chính bản thân hắn.

“Chỉ cần ngươi không rời bỏ ta, cả đời này ta sẽ ở bên cạnh ngươi … sẽ tốt với ngươi …hơn bất kì người nào … Hồ ….”

Nhưng, trên thế giới này, luôn có quá nhiều biến cố.

Cũng không phải ai cũng không chế được.

****

Hôm đó, Băng Tuyệt vừa một mình đi ra ngoài bắt được một con chồn trở về, nhưng vừa vào đến cửa thì ngã xuống đất, ngã trước mặt Hồ.

Hắn cảm thấy lưng mình dường như bị người ta hung hãn chém vào mấy nhát dao …

Xém chút đau đến mất đi ý thức.

“Sao vậy?” Biều hiện khẩn trương hiếm thấy của Hồ đã hiện ra, động tác cực nhanh đỡ Băng Tuyệt đang ngã trên đất lên.

“Lưng …”Thiếu niên đau đến toàn thân phát run, cật lực thốt ra được một chữ, sắc mặt trắng đến khϊếp sợ.

“Để ta xem xem.” Huyền ôm thiếu niên lên giường, cẩn thẩn cởi y phục hắn ra kiểm tra.

“ ….” Lúc đầu thiếu niên hô hấp rất miễn cưỡng, chính tại lúc hắn tưởng mình sẽ vì đau đớn mà ngất đi, thì cơn đau đớn sau lưng đột nhiên biến mất, cũng đột ngột giống như lúc nó vừa phát tác.

“ ….Ơ? Hình như không còn đau nữa ….” Băng Tuyệt nhíu mày, sau đó thở phào nhẹ nhõm liền cười khổ quay đầu lại nhìn Hồ: “ Chuyện này là sao vậy a? Tuy rất đau, nhưng bây giờ hình như đã không sao rồi … doạ ta giật cả mình… …Hồ …… Ngươi sao vậy?”

Hắn trước giờ chưa từng thấy sắc mặt Hồ như vậy …

Tái nhợt, cực kì tái nhợt….

Ngay cả đồng tử(con ngươi) màu vàng cũng dường như đã mất đi hào quang, ảm đạm đến đáng sợ ….

Hắn thậm chí nhìn thấy bên trong đó là …

Tuyệt vọng ….

“Hồ, ngươi sao vậy?” Băng Tuyệt nóng lòng trở người qua lay lay nam nhân vẫn đang thất thần kia, qua một lát đối phương mới phản ứng được, đôi mắt tiêu cự đối chuẩn với hắn ….

“ …. …..” Đầu tiên là nhìn hắn rất lâu, Hồ mới di chuyển ánh mắt từ từ lắc đầu, sau đó từ giường đứng lên đi ra ngoài. Mà Băng Tuyệt đang hơi bất an cũng không phát hiện ra tay của Hồ đang khắc chế cái gì đó, hơi run run.

“Ngươi sẽ không sao đâu ….không cần lo lắng.” Khi Hồ nói câu này, cũng không quay đầu lại, cho nên thiếu niên không thể biết được biểu hiện của Hồ. Chỉ cảm thấy rất không vừa khớp.

Hắn muốn hỏi, nhưng hắn rất hiểu Hồ, nếu chuyện mà đối phương không nói, thì vô luận như thế nào cũng không cách nào bắt hắn nói ra.

Băng Tuyệt cũng không biết, ở trên lưng mình, có một màu đỏ sậm, là loại hình vẽ như bùa chú đang dần dần biến mất.

Hơn nữa hình vẽ này xuất hiện, là cảnh báo cho sự chia li của hai người ….

Mấy ngày sau đó …..Hồ dường như hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng ….

Cho dù Băng Tuyệt tìm như thế nào, gọi như thế nào, thậm chí xém chút lạc đường trong núi tuyết, cũng đều không gặp Hồ, ngay lúc Băng Tuyệt bắt đầu nghĩ ngợi lung tung đến không muốn ăn uống, thì cuối cùng Hồ đã về ….

Nhưng Băng Tuyệt chưa kịp phát ra nụ cười, đã bị ánh mắt cực độ lạnh lùng của Hồ làm chặn đứng cổ họng hắn. Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, trong không khí tràn ngập tâm tình kiềm nén.

Hắn rốt cục là sao vậy?

Từ hôm lưng ta bị đau, Hồ đã hoàn toàn không giống trước nữa ….

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì …. Vì sao hắn không nói gì cả …..

Bởi vì ta không đáng để hắn nói sao …. Hay là ta làm sai chuyện gì?

Trong đầu Băng Tuyệt bắt đầu hỗn loạn, chính tại lúc hắn định mở miệng dò hỏi, Hồ lại thản nhiên vứt ra một câu nói, đối với hắn mà nói như sét đánh bên tai.

“Ngươi trở về chỗ lúc ban đầu đi.”