Chương 5Lúc đầu Hồ không định uống rượu, nhưng Băng Tuyệt đột nhiên muốn xem bộ dạng say rượu của nam nhân lạnh lùng này. Vì vậy triển khai công phu đeo bám, thật sự rót cho Hồ mấy li rượu, nhưng lại không thấy hắn có phản ứng gì.
Đôi mắt vẫn rất lạnh lùng.
Hoàn toàn không giống như bộ dạng của nam tử trưởng thành ở loài người, uống rượu xong thì thất thố.
Chỉ là Hồ đột nhiên nhìn hắn rồi mở miệng nói chuyện …. Trầm thấp, ôn từ. Nhưng lại làm cho người đối diện cứng người.
“Ta không biết lúc đầu vì sao lại cứu ngươi …. Ta ghét loài người.”
Mặt Băng Tuyệt mất hết huyết sắc.
Có một số chuyện vốn nói ra là cấm kị với mình, là hai loại cảm giác.
“Hôm đó ngươi nằm trên tuyết, ta vốn không muốn để ý, nhưng ngươi nắm lấy gấu quần ta …” Hồ tự rót cho mình một li rượu, như đang hồi tưởng lại.
“Có lẽ ta nên gϊếŧ ngươi, vì đây là lãnh địa của ta, người ngoài không được đến gần …”
Tay của Băng Tuyệt bị chính móng tay mình cào đến nổi lên tơ máu, nhưng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe Hồ nói.
Hắn trước giờ chưa từng nghĩ Hồ có ý nghĩ muốn gϊếŧ mình.
Hắn rất thích giọng nói của Hồ, nhưng Hồ cực ít nói chuyện, thậm chí mấy ngày cũng không nói một chữ, cho nên mỗi lần Hồ mở miệng, hắn đều cảm thấy là một sự hưởng thụ xa xỉ.
Chỉ là hôm nay, Hồ nói nhiều như vậy, hắn lại cảm thấy ngực như bị dao cắt.
Cả người cảm thấy cứng ngắc.
“Nhưng ngươi lại không giống … “ Hồ lấy tay chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn Băng Tuyệt.
“Một chút cũng không ghét cảm giác có ngươi ở bên cạnh … Tại sao vậy?”Khoé môi nhạt của Hồ, khẽ cong lên một nụ cười nhạt, đôi môi vì rượu mà hơi ướŧ áŧ …
Băng Tuyệt vì nụ cười của hắn mà ngừng thở, càng hơn nữa là vì hắn nói:
“Ta nghĩ … là ta thích ngươi đó …” Hồ tuy không phải là loài người, cho nên rất tự nhiên nói ra cảm giác của mình. Hoặc giả tình cảm hắn đối với nam hài không phải là tình yêu, nhưng không có nam nhân nào dễ dàng nói những lời như vậy với một nam nhân khác.
“Ngươi … thích … ta?”Băng Tuyệt cảm thấy âm thanh của mình hơi run.
“Ừm.” Hồ gật gật đầu.
“ ….” Nam hài không nói ra được gì nữa, nội tâm vì câu nói của hắn mà bị lấp đầy. Lúc đang cố gắng bình ổn lại tâm tình của mình muốn nói gì đó, Hồ lại khép hờ đôi mắt, hơi uể oải đứng lên.
“Ta muốn ngủ rồi …mệt quá ….” Nam hài vội vàng dìu hắn, vì biểu hiện của Hồ tuy bình tĩnh, nhưng cơ thể lại có chút bất ổn.
“Hồ …..” Đỡ Hồ lên giường, Băng Tuyệt đột ngột đem cả người hắn ngã lên giường, sau đó hắn chống nửa người, đôi mắt nhìn không di chuyển khỏi người nam nhân lạnh lùng với mái tóc rối nhưng đôi mắt lại hơi mơ màng, tay bất giác sờ lên khuôn mặt trơn láng của đối phương, sau đó, ngón cái khẽ lướt qua đôi môi trước giờ luôn mê hoặc hắn, cảm nhận nó khẽ mở ra, thở ra một luồng hơi nóng nhàn nhạt, mang theo một chút mùi rượu tao nhã ….
Mà Hồ có hơi nghi hoặc nhìn nam hài đang chống trên người mình, không, nên nói là thiếu niên … Vì không biết từ khi nào, thiếu niên đã sắp cao bằng hắn rồi …
Hắn hiện tại chỉ muốn ngủ, nhưng Băng Tuyệt đè lên hắn, nặng …
Đột nhiên, cằm của hắn bị chế trụ bị hôn lên hung hãn, đôi môi mềm mại màu hồng phấn của đối phương ngoạm lấy môi hắn, thậm chí đưa đầu lưỡi vào.
“Ư …” Đôi mày kiếm của Hồ giật cao, kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng cái đầu bị rượu làm cho mơ hồ của hắn quên mất phản kháng, chỉ theo bản năng mà nghiêng đầu qua …
Sau đó bị đuổi theo, nụ hôn so với khi nãy còn thô bạo hơn, y phục cũng bị xé ra …
Mãi đến khi hắn cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn, nụ hôn thô bạo trúc trắc mới tạm thời buông tha cho hắn, chuyển hướng liếʍ đến chiếc cổ nóng bừng của hắn.
“Hồ …ngươi thích ta đúng không? Cho nên nhất định sẽ không rời khỏi ta đúng không?” Băng Tuyệt ngước mắt nhìn Hồ, đôi mắt thâm thuý đến đáng sợ …hoàn toàn không giống như một thiếu niên mười mấy tuổi.
(Lời tác giả: “ Truyện lúc đầu thì tương đối bình thường ha, qua 2,3 chương nữa sẽ có yêu rồiTa sắp bắt đầu ngược với hồ ly rồiChắc sẽ không thể ngày ngày được sống tốt đâu …Đứa trẻ này hahahaha! ! !)