Chương 14Trong mối tâm tư tuyệt vọng , Hồ trong giây phút đó trở về chín năm trước.
Hôm đó, hắn ở trong ngôi nhà gỗ trên tuyết sơn, khi hắn thấy chú văn màu đỏ trên lưng Băng Tuyệt ….
Hình vẽ đó có ý nghĩa gần như là cái chết ….
Làm cho tâm hắn lạnh lẽo hoàn toàn ….
Sau đó, sự tuyệt vọng trong nội tâm làm hắn không thể nào bận tâm tới sự lo lắng của Băng Tuyệt, vội vàng rời khỏi ngôi nhà nhỏ. Lại ở nơi thâm sâu nhất trong Di Hồn Phong, dùng máu của mình để mở phong ấn ở vực sâu cấm địa của Hồ tộc.
Đứng một mình trong không gian có chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo phong ấn đó, ở đó là nơi lưu giữ vô số những ghi chép pháp bảo quí báu từ thời xa xưa. Trong đó còn có quyển bí tịch ( sách quí) ghi chép thuật cấm bao gồm những thiên cơ không thể tiết lộ.
Bởi vì thời gian đã quá xa xôi mà trong kí ức đã hơi mơ hồ, Hồ ở tại một nơi tương đối bí mật tìm được một quyển sách có liên quan đến hình vẽ trên lưng Băng Tuyệt.
Nhất thời, thế gian dường như mất đi âm thanh, ngay cả trận pháp phạm xướng của bản thân cũng gần như biến mất hết, chỉ còn lại âm thanh lật trang sách đơn điệu nhưng nặng nề dị thường của Hồ.
“Phịch.” Đột nhiên, quyển sách vốn nằm trên tay lại như nặng đến ngàn cân vô lực rớt xuống đất, trang giấy cũ kĩ đã ố vàng nhẹ nhàng mở ra, một tờ trong đó là hình vẽ dùng bút chu sa để miêu tả, một ma thần vì có thói quen tàn sát bị phong ấn cách đây hơn ba ngàn năm đã sáng tạo ra kết ấn này ….
Mà hình vẽ này, giống như đúc với hình vẽ trên lưng Băng Tuyệt ….
“Thật sự là hắn ….” Hồ hơi vô lực dựa vào cột nhà, sắc mặt, hoàn toàn trắng bệch.
Ba ngàn năm trước đây, cơ duyên trùng hợp, ở một vực sâu có thể chứa toàn bộ mặt trái của người trên thế gian, một ma thần giáng thế, sát khí tụ của trời đất, pháp lực vô biên, tính tính hũng hãn tàn bạo. Sau khi tàn sát vô số sinh mạng thì tu luyện thành ma thần hắc ám, sát hại từ hoả đản đến Tiên giới, nhất thời một nửa Tiên giới bị tiêu diệt, hành vi của ma thần cuối cùng chọc giận Thần giới vốn không muốn can thiệp vào quá nhiều chuyện, vì vậy giáng chín vị thần xuống chế ngự, phong ấn toàn bộ năng lực của hắn, lại để hắn chịu nỗi khổ lôi kiếp vạn thế. Mãi không chuyển mình được.
Nhưng chuyện liên quan đến ma thần trong thư tịch ghi chép rất ít, thậm chí có một số từ hơi mơ hồ, ngay cả vực sâu trong đó cũng không rõ ràng, việc này rất không phù hợp với tác phong của Tiên giới, dù sao Tiên giới bị huỷ một nửa tuyệt không phải là chuyện nhỏ.
Mà linh hồn của ma thần mỗi lần chuyển thế, trên người đều sẽ có một hình vẽ như vậy. Tác dụng của hình vẽ là dùng để phong ấn năng lực của hắn, khi năng lực vì cơ thể trưởng thành mà sẽ dần dần thức tỉnh, hình vẽ sẽ thường xuất hiện hơn, hơn nữa, tương ứng với sự thật là sẽ kêu gọi Lôi thần từ cửu thiên tới, đem ma thần vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh mà xoá sổ từ trong nôi.
Hồ đối với lai lịch của Lôi thần cũng không rõ lắm cũng không muốn nghiên cứu, điều hắn quan tâm là phải chăng Băng Tuyệt bị Lôi thần đến đoạt mạng, đây cũng là việc hắn tuyệt không cho phép.
Cứ như vậy, Hồ gần như đỏ cả mắt phát cuồng lục lọi trong đống thư tịch tìm cách giải quyết …. Lúc vừa tìm được, thì đã tròn bốn ngày ….
Không ngủ không nghỉ, chỉ vì tìm cơ hội sống sót cho người đó ….
Chính tại lúc hắn tuyệt vọng, cuối cùng tìm được cách giải quyết trong đống thư tịch đó.
Tuy cách đó không phải là rất tốt …. Có thể sẽ phải hi sinh toàn bộ đạo hạnh thậm chí sinh mạng của Hồ, nhưng trên mặt Hồ vẫn lộ ra nụ cười ôn hoà ….
Chỉ cần có thể giúp Băng Tuyệt thoát khỏi thiên kiếp ….
Hồ chỉ cần hắn sống …. Vậy là đủ rồi ….
Nhưng nghĩ đến nếu dùng cách này mình nhất định sẽ phải rời khỏi Băng Tuyệt, Hồ không khỏi cảm thấy buồn bã. Nếu như có thể, hắn một chút cũng không hề muốn rời bỏ Băng Tuyệt, nhưng, đã không còn cách nào khác nữa. Hơn nữa Hồ hiểu rõ hơn bất kì ai khác, Băng Tuyệt cũng không muốn rời khỏi mình bao nhiêu….
Thích mình bao nhiêu ….
Hắn nhớ có một lần hai người đứng bên sườn núi nhìn ánh cực quang, khi đó Băng Tuyệt như đang cảm thán: “ Hồ, ở cùng ngươi, cho dù cứ lẳng lặng nhìn chân trời, cũng cảm thấy rất hạnh phúc …. Nhưng, cũng cảm thấy hoang mang.” Khi nói câu này, hắn xoay đầu qua nhìn sâu vào mình, ánh mắt đó,, không giống như một thiếu niên mười mấy tuổi: “ Ta không dám tưởng tượng cảnh một ngày nào đó phải rời khỏi ngươi, ta không cách nào chịu đựng nổi …. Ngươi có hiểu không ….”
Hồ không nhớ mình đã trả lời cái gì …. Hoặc là, không trả lời …
Chỉ nhớ Băng Tuyệt cười hơi chua xót, còn nắm chặt tay hắn ….
Và sự đau lòng lúc đó ….
Cho nên, suy nghĩ nhiều lần, Hồ quyết định vì Băng Tuyệt mà tạo ra một thế thân của mình …. Hắn cảm thấy, như vậy chí ít Băng Tuyệt cũng có một người ở bên cạnh, chắc sẽ không cô đơn nữa ….
Nếu như cuối cùng mình không thể trở về, Băng Tuyệt …. chắc sẽ không cảm thấy khó chịu lắm đâu?
Nhưng thế thân bình thường thì không thể chống đỡ được trong một thời gian dài, nếu như vậy chỉ có thể dùng bản gốc yêu hồ của mình để tạo ra một thế thân, mới có thể làm cho thế thân này sống thật sự, hơn nữa còn có pháp lực để bảo vệ cho Băng Tuyệt, không để cho hắn bị đám người kia tổn thương.
Nhưng khi dùng linh thể bản gốc của mình, cũng tốn hết hai ngày để hoàn thành thế thân, nhưng lại phát hiện ra một vấn đề ….
Thế thân này tuy có cơ thể sống …. Nhưng không có linh hồn ….
Đôi mắt đó …. lộ ra vẻ tĩnh mịch như tro, giống như một con rối.
Xem ra, nó cần có một hồn phách.
Mà hồn phách của mình không thể tách ra cho nó. Vì hắn cần một hồn phách hoàn chỉnh để giúp Băng Tuyệt chịu công kích của Lôi thần cửu thiên. Nếu như chỉ thiếu một phách, cũng sẽ thất bại chắc chắn.
Đang suy ngẫm, Hồ hơi hoang mang đi ra khỏi cấm địa, lại vô ý gặp được một con Tuyết tinh bị đồng bọn tấn công tại nơi thâm sâu của tuyết sơn ….