Chương 10

Bị ép dang rộng hai chân …. Hơi thở nặng nề mà hỗn loạn …. Tiếng cười tà lạnh lùng của nam nhân ….còn có chiếc lưỡi liếʍ láp cơ thể và móng tay của mình ….

Vô số lần ….

Giống như sẽ không ngừng lại ….

Xâm phạm ….

Không! Đủ rồi! Đừng nghĩ nữa …..đã kết thúc rồi …..

Bọn chúng đã chết rồi …..

Đã chết rồi …..

Hồ hít sâu một hơi, tự ép mình không nghĩ về chuyện quá khứ nữa ….mồ hôi lạnh lấm tấm xuất hiện trên gương mặt trắng mà tuấn mỹ của hắn, đôi môi trắng bệch của hắn xem chừng rất yếu ớt ….

Thật sự chết rồi sao ….

Hồ không xác định được cũng không dám nghĩ đến chuyện xác định …

Vì hắn đã trốn ra rồi ….

Vậy là đủ rồi ….

Chí ít, hắn có thể còn sống mà gặp người đó, việc này đối với hắn đã là một sự xa xỉ rồi.

Nước trong bồn tắm vẫn còn bốc lên hơi nóng, Hồ hơi cật lực bước vào trong, sau đó, nước nóng bao lấy thân thể mình, nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng bản thân.

Khoé miệng, bất giác nở ra một nụ cười khổ. Tắm rửa thì có ích gì …. sẽ tẩy được sạch sẽ sao?

Vẫn là dơ bẩn ….

Từ trong ra ngoài đều dơ bẩn.

Ngay vừa nãy, hắn lại muốn dùng cơ thể nhơ nhuốc này …. mà ôm Băng Tuyệt …. người đó sạch sẽ như vậy ….mình dường như căn bản không nên đứng cạnh người đó ….

……

Không ……

Hắn sẽ không bỏ cuộc ….

Băng Tuyệt là của hắn ….

Hắn phải ở bên cạnh Băng Tuyệt ….. ai cũng không được chia rẽ bọn hắn ….

Cho dù là tên thế thân kia …..

Nghĩ đến đây, Hồ dùng pháp thuật biến đồng tử từ màu đen trở thành màu vàng nhạt. Trong suốt, còn có một tia khát máu đặc thù của dã thú.

“Thì ra ….sau khi rời khỏi hắn, ngươi đã trải qua cuộc sống dâʍ ɭσạи như vậy a.” Một giọng châm biếm âm lãnh không hề báo trước vang lên, không biết từ lúc nào, nam nhân có hình dạng như đúc với Hồ đã xuất hiện bên cạnh hắn, hai tay chắp sau lưng, từ trên cao nhìn xuống, không ngừng dò xét những ngấn tích trên dưới của Hồ, đôi mắt không hề che giấu sự chán ghét và khinh rẻ.

“Nghĩ chắc là ngươi rất sung sướиɠ phải không … khi hắn vì nhớ ngươi mà gần như suy sụp, khi hắn một mình đi đối phó với kẻ thù, khi hắn mấy lần suýt bị người ta ám sát, khi hắn phải cam chịu ….”Trên mặt của người thế thân vắt lên một nụ cười dịu dàng, sau đó, khom người từ từ tiếp cận Hồ đang im lặng: “Ngươi lại cùng người khác ung dung vui vẻ …. Đối phương là nam nhân hay nữ nhân? Haha, những việc này cũng không quan trọng … cái quan trọng là …. Nếu Băng Tuyệt phát hiện …. Hắn sẽ nghĩ sao …”

Huyết sắc duy nhất còn lại trên mặt Hồ cũng bị rút đi … nhưng hắn vẫn lẳng lặng nghe tên thế thân nói chuyện.

“Ta không biết hiện tại hắn có còn yêu ngươi không ….chí ít ….hắn đã rất nhiều năm không nhắc đến tên của ngươi nữa, Băng, đã tỉnh táo lại rồi ….không còn là đứa trẻ vì bị ngươi vứt bỏ mà không ăn không ngủ nữa …. Còn ngươi, ngươi có tư cách gì mà trở về đây? Có phải là bị nhân tình chơi chán rồi, bị vứt bỏ rồi, cho nên mới nhớ đến đứa trẻ bị ngươi bỏ rơi trong núi tuyết? Không cảm thấy tức cười à? Ngươi nhìn bộ dạng hiện giờ của ngươi xem …. Vết sẹo xấu xí và cơ thể dơ bẩn này …. Chó hoang bên đường cũng không thèm nhìn ngươi một cái ….ngươi còn có tư cách gì mà đứng bên cạnh hắn?”

“ …..” Hồ cũng nhìn như tên thế thân nhìn hắn, im lặng rất lâu, mới nói ra một câu rất nhạt: “ Chúng ta sau này sẽ như thế nào, không đến lượt ngươi hỏi.”

Sau đó, không để ý tên thế thân nữa, Hồ đứng lên lấy y phục mặc vào.

“…..” Thế thân đứng thẳng người nhìn hắn, nheo mắt lại, miệng cười như không cười. Ở cùng Băng Tuyệt nhiều năm, đấu đá trong cung đình sớm đã làm tên thế thân vốn đơn thuần như một tờ giấy trắng bị ảnh hưởng.

Mặc y phục xong, Hồ mới xoay qua nhìn hắn, Hồ tóc xám vận bạch y …

Cho người ta có cảm giác dường như đã có mấy đời ….

“Ngươi tự ra tay, hay là để ta ra tay?” Ngữ khí của Hồ rất bình thản, giống như đang trò chuyện.

“ …. Ta sớm đã biết, ngươi trở về chuyện đầu tiên làm chính là gϊếŧ ta.” Thế thân không thèm quan tâm cười cười.

“Tại sao không chứ, ngươi chỉ là thế thân của ta, người Băng cần là ta, không phải là ngươi.” Hồ cảm thấy làm như vậy không có gì không thoả đáng. Hắn thấy, nếu hắn đã trở về, vậy tên thế thân kia còn có ich gì nữa, gϊếŧ là chuyện nên làm.

Cúi thấp đầu cười mấy tiếng, thế thân đó mới ngước mắt lên nhìn Hồ: “ Nếu ngươi muốn gϊếŧ, vậy thì ta sẽ giúp ngươi.” Lời vừa dứt, tên thế thân đó liền đưa tay vẽ lên mấy bùa chú văn, một ánh sáng băng xanh lam xẹt qua, tức thì trước mặt tên thế thân liền xuất hiện mấy lưỡi dao sắc bén, đang di chuyển bất định trong không trung, hiện rõ tia sát khí âm u. “Muốn gϊếŧ, thì phải làm lớn chuyện một chút.”

Hồ hơi nghi hoặc nhíu mày lại, liền thấy mấy lưỡi dao do tên thế thân điều khiển, bay lượn mấy vòng trên không trung xong liền đột ngột đâm vào trong cơ thể hắn, sức mạnh rất lớn đánh bay cả người tên thế thân ra ngoài, tông hỏng cánh cửa gỗ rồi nặng nề ngã lên mặt đất bên ngoài, lập tức một ngụm máu tươi phun ra.

Hắn ngã trên đất được vài giây, bên ngoài có mấy thị vệ và nha hoàn đều rối lên. Liền vội vàng kêu người gọi ngự y. Thậm chí có mấy nha hoàn nhìn thấy tên thế thân người đầy máu nằm trên đất đã lo lắng đến phát khóc.

Tính cách của người trước mắt không giống, tên thế thân để cho người ta thấy hắn, trước giờ đều là sự dịu dàng và khiêm tốn.

Hơn nữa bình thường hắn rất quan tâm những người trong phủ, khi Băng Tuyệt phát cáu đem xử phạt những hạ nhân không phạm phải lỗi gì, đều là do hắn đứng ra cầu xin cho bọn họ, thậm chí quì xuống. Cho nên, tự nhiên mọi người đều rất ủng hộ hắn.

Hồ từ cánh cửa phòng bị phá hư bước ra ngoài, mặt không biểu hiện gì nhìn tên thế thân nằm trên đất thoi thóp, không lên tiếng.

Trên y phục màu tuyết trắng của hắn, còn dính máu của tên thế thân. Đôi mắt màu vàng nhạt loé lên hàn ý của dã thú, nhất thời làm đám thị vệ vốn muốn xông lên bắt hắn cũng không dám động đậy nữa.

Lập tức mọi người đều căng thẳng.

“Đừng gϊếŧ ta …. xin ngươi ….” Cố gắng dùng tay chống người lên, tên thế thân vừa ấn vào vết thương của mình, vừa cầu xin Hồ đang nhìn hắn không cử động, âm thanh tuyệt vọng khàn khàn: “ Ta sẽ không tranh giành hắn với ngươi đâu ….cho dù chỉ để ta nhìn hắn từ xa cũng được, ta sẽ không xá cầu gì nữa …. cầu xin ngươi …. Để cho ta ở chỗ có thể nhìn thấy hắn …” Nói rồi, giọt lệ trong suốt đã trào ra khỏi mắt hắn.

Tiếng khóc cầu xin đó, cho dù là người có lòng dạ sắt đá nghe thấy, cũng không khỏi động lòng, cũng không nhẫn tâm hạ thù với hắn.

Tuy Hồ vốn định gϊếŧ hắn, nhưng Hồ không ngờ tên thế thân tự ra tay tổn thương mình, hơn nữa còn trở ngược cầu xin Hồ đừng gϊếŧ hắn, mục đích của hắn như vậy ….

“Ngươi đang làm gì đó?” Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp vang lên phá vỡ cục diện căng thẳng. Xoay đầu qua, Băng Tuyệt người vận hắc y đã đứng cách bọn họ không xa, đôi mắt sắc bén như mũi nhọn đâm thẳng vào Hồ.

================