Quyển 1 - Chương 26: Vụ án kỳ lạ tại Trì trạch - Lại thêm một anh chàng đẹp trai xuất hiện

“Đến thành phố F rồi!” Một câu nói của nhân viên phục vụ kéo cậu trở lại với thực tại.

Thật tốt quá, cuối cùng cậu không phải ở chung phòng với Lý Thành Hề nữa rồi!

Cậu vui mừng nhảy xuống giường, khum người lấy vali từ dưới giường ra, nhưng túi bị đẩy hơi sâu vào trong, chẳng thể với tới, cậu đành phải quỳ xuống sàn để với. Vừa mới quỳ, cửa phòng liền mở.

Lý Tiểu Tửu: “…”

Cậu ta cảm giác như Lý Thành Hề đang nhìn vào mông Hồ Tuy.

“Này, cậu làm gì thế?!” Cậu ta lạnh giọng hỏi Hồ Tuy.

Hồ Tuy kéo túi ra khỏi gầm giường, đứng dậy nói: “Lấy túi thôi mà.”

Nói xong, Hồ Tuy kéo vali đi ra ngoài, vừa lén lút vừa vội vã.

Có lẽ đã dọa cậu ấy sợ rồi.

Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu liếc nhìn Lý Thành Hề, chẳng biết có phải cậu ta hoa mắt không, nhưng hình như cậu ta lại thấy khóe miệng của chú mình đang mỉm cười?

“Sau này không được dùng thuật ảo thuật với đồng môn.” Lý Thành Hề nói.

Lý Tiểu Tửu ngẩn ra, hừ một tiếng, nói: “Không phải chú đã phá ảo thuật của con rồi sao?”

Nói xong, cậu ta nhìn Lý Thành Hề, tiếp tục: “Người này nhìn rõ là rất xảo quyệt, lại còn giả vờ làm thỏ tinh, không biết có ý đồ gì, tài năng lại kém, con nghĩ cậu ta chẳng qua mấy ngày nữa sẽ bị loại thôi!”

Lý Tiểu Tửu thấy Lý Thành Hề không nói gì bèn tiến đến giúp hắn thu dọn đồ đạc, biểu cảm nghiêm túc hẳn, nói: “Chú, vừa rồi lão Tống gọi điện bảo chúng ta đừng vội về Bách Hoa Châu, thành phố F có một án mạng, người của phân cục không giải quyết nổi, bảo chúng ta qua xem thử.”

“Người của phân cục không giải quyết được?”

“Biên bản của Cục Cảnh sát cho thấy, hung thủ rất có thể là dị loài, nhưng khi vụ án được chuyển cho phân cục, họ không phát hiện được bất kỳ khí tức yêu ma nào. Hung thủ không phải là người, nhưng cũng không phải quái vật hay ma quái gì, bọn họ chẳng thể làm gì, đành báo lên trên.”

Yêu ma quấy nhiễu thường có những dấu hiệu cụ thể, như chiếm hữu thân xác, quấy rối gia đình, hại người dọa người, có thể vì tình cảm riêng hay tham vọng cá nhân, đều có mục đích rõ ràng, và vụ án vừa nhìn đã thấy khí tức yêu ma. Nhưng vụ án này, thủ đoạn của hung thủ lại giống như tội phạm hình sự bình thường, kiểu vụ án này đối với phân cục mà nói là nan giải nhất, bùa chú hay phép thuật đều không có tác dụng, cũng không tìm ra dấu vết nào của hung thủ.

Khi xuống tàu, xe đã đợi sẵn. Lăng Trần Vũ định dẫn các học viên mới về Bách Hoa Châu trước, tổ chức mọi người lên xe buýt. Hồ Tuy kéo vali chen giữa đám đông, đột nhiên cậu nghe thấy Lăng Trần Vũ gọi: “Cậu lại đây.”

Cậu kéo vali đi đến, hỏi: “Đàn anh, có chuyện gì vậy?”

“Bộ trưởng Lý bảo cậu đi cùng anh ấy.”

Lời này vừa nói ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu. Hồ Tuy vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, hỏi: “Tôi không đi cùng mọi người về Bách Hoa Châu sao?”

“Cậu đi cùng Bộ trưởng Lý, anh ấy sẽ đưa cậu về.”

Mọi người không kìm được mà xì xào bàn tán, người bất mãn nhất là Mai Thanh, cô ta trừng mắt nhìn cậu một cái rồi cười hỏi Lăng Trần Vũ: “Tôi có thể đi cùng Bộ trưởng Lý không?”

“Không được.” Lăng Trần Vũ cười đáp.

Mái tóc Mai Thanh ngay lập tức rũ xuống, sắc mặt lạnh lùng, quay người bước lên xe buýt.

“Đi đi.” Lăng Trần Vũ nói: “Đưa vali cho tôi, tôi mang qua cho cậu.”

Hồ Tuy đành bước đến chiếc xe khác, lịch sự gọi một tiếng “Bộ trưởng Lý”.

Lý Thành Hề gật đầu: “Lên xe đi.”

“Tại sao phải dẫn cậu ta đi!” Lý Tiểu Tửu thấy thế liền nổi cáu: “Cậu ta đi rồi thì làm được gì, chỉ làm chậm trễ thôi! Nhìn thấy cậu ta là con đã tức muốn phát điên.”

“Con không đi cũng được.” Lý Thành Hề nói.

“……Con… Con sao có thể không đi.” Lý Tiểu Tửu tức giận quay mặt đi.

Thấy Lý Tiểu Tửu tức giận, cậu bỗng dưng vui vẻ. Thật ra mà nói, khiến Lý Tiểu Tửu không vui cũng chẳng tệ. Cậu vội vã lên xe.

Thành phố F là một thành phố điển hình của phương Bắc, lạnh buốt và vắng vẻ. Hồ Tuy mặc không đủ ấm, vừa rồi đứng ngoài một lúc lâu đã suýt thành que kem, vừa bước vào xe, cậu cảm thấy cơ thể ấm dần, rồi hắt hơi một cái.

Cậu đang lo lắng liệu có làm ảnh hưởng đến hình tượng soái ca lạnh lùng của mình hay không thì có người đưa cho cậu một chiếc khăn tay.

Hồ Tuy quay lại nhìn, là Lý Thành Hề.

Ngoan ghê, thời buổi này vẫn còn người dùng khăn tay!

Cậu chưa kịp nhận thì từ ghế phụ phía trước, Lý Tiểu Tửu quay lại la lớn: “Cậu dám dùng thử xem!”