Quyển 1 - Chương 25: Hồ ly tinh chuyên nghiệp - Liệu chuyện này phát triển có quá nhanh không?

Hồ Tuy nhìn hắn, thầm nghĩ đây có phải là đang bật đèn xanh cho mình không?

Liệu chuyện này có quá nhanh và đột ngột không?

Hồ Tuy gật đầu, nói: “Không ôm nữa…”

Không ngờ Lý Thành Hề nhìn cậu một hồi, rồi vươn cánh tay dài, ôm cậu vào lòng, xoay người, lại đè cậu xuống dưới người hắn.

“Tôi có một câu hỏi, muốn biết câu trả lời ngay lúc này… Được không?”

Hồ Tuy: “…”

Cậu có thể nói không được sao? Vì cậu cảm thấy biểu cảm của Lý Thành Hề có chút không bình thường, ánh mắt hắn sáng lên một cách cuồng loạn, tiếng thở dốc cũng hơi mạnh.

Cậu há miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói, lại cảm thấy bàn tay của Lý Thành Hề nắm lấy cổ áo mình, rồi bắt đầu mở cúc áo sơ mi của cậu.

… Chết thật, trời, trời, trời,…

Hồ Tuy vội vã nắm chặt tay hắn, nói: “Cái này… cái này có phải quá nhanh rồi không…”

Chưa dứt lời, áo của cậu đã bị Lý Thành Hề xé ra.

Một bên ngực trắng nõn của Hồ Tuy lộ ra ngoài. Cậu vội vàng giơ tay che lại, nhưng Lý Thành Hề nắm lấy tay cậu, kéo ra, rồi nhìn chằm chằm vào ngực cậu.

Hồ Tuy xấu hổ đến mức không biết nói gì, dù sao cậu cũng là một con cáo còn trinh, vậy mà chuyện này có phải quá thẳng thắn rồi không!

Cậu nhìn Lý Thành Hề, chỉ thấy trong mắt hắn lộ ra những cảm xúc phức tạp như vui mừng, nhiệt huyết, đam mê, hưng phấn, và cả chút đau lòng.

Có… Có cần phải vậy không? Không phải ai nấy cũng đều có sao…Biểu cảm như vậy, thế mà lại khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ.

Ngón tay của Lý Thành Hề chạm vào ngực cậu, ngón tay nóng bỏng khiến cậu rùng mình vài cái, cậu mới nhận ra Lý Thành Hề đang sờ vào… vết sẹo trên ngực trái của cậu.

Cậu gần như quên mất mình có vết sẹo xấu xí trên ngực. Cậu vội đẩy Lý Thành Hề ra, kéo lại áo sơ mi.

Loài hồ ly bị họ rất yêu cái đẹp, luôn theo đuổi sự hoàn hảo về cơ thể, ngoài việc không muốn có vết sẹo trên mặt, họ cũng mong thân thể mình không có bất kỳ vết sẹo nào. Nhưng thật không may, từ nhỏ, cậu đã có một vết sẹo trên ngực. Người lớn bảo rằng khi cậu còn là một bé cáo nhỏ, đã bị người ta làm bị thương và không thể chữa lành.

Liệu vết sẹo này có quá xấu, khiến hắn bị dọa sợ không? Hay là Lý Thành Hề có sở thích kỳ lạ, không nhìn những thứ đẹp đẽ mà lại chỉ chú ý đến vết sẹo?

Dù là lý do gì, cậu cũng không cảm thấy đó là chuyện tốt!

“Là bị thương lúc tôi còn nhỏ không nhớ rõ chuyện gì.” Hồ Tuy vội vã cài lại cúc áo, nói.

“Đường đột rồi.” Lý Thành Hề nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh một chút, nói xong thì quay lại giường bên đối diện, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, ngực hắn vẫn đang phập phồng, dường như có chút kích động.

Hồ Tuy lại không còn tâm trạng để ngủ nữa, chỉ ngồi dựa vào góc phòng cho đến khi ánh sáng ban ngày bắt đầu chiếu qua cửa sổ. Lý Thành Hề dường như cũng vậy, cứ ngồi đó, cậu vì tâm trạng phức tạp mà không dám nhìn hắn, cũng không biết liệu hắn có đang nhìn mình không.

Mặt trời dần lên cao, cậu kéo rèm cửa ra, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt cậu, khuôn mặt sắc nét với những đường nét rõ ràng, tuy có vẻ lạnh lùng và thiếu cảm xúc nhưng đôi mắt lại sáng ngời, cơ thể thon dài cao ráo đang cuộn tròn, nhìn như một đóa hoa trong sương mù, sắp nở nhưng chưa hoàn toàn hé mở.

Cậu nhận ra, vào sáng hôm sau khi rời khỏi nhà và chỉ còn một mình với Lý Thành Hề, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự bối rối về tương lai, không biết sau này mình sẽ ra sao, nhớ về lần đầu tiên xa quê và rời xa chị gái.

Cậu nghĩ đến đó, quay đầu nhìn Lý Thành Hề đối diện…

… Cậu cảm thấy có thể xướng lên một câu “Tráng sĩ ra đi, đầu không ngoảnh lại" rồi.