Những lời vừa nghe không nhiều, nhưng thông tin thì lại lớn đến mức làm cậu phải khϊếp sợ. Cậu phân tích lại một chút, có thể tóm gọn trong vài điểm chính như sau:
Đầu tiên, họ đều biết cậu là một con hồ ly tinh?!
Thứ hai, cậu là người mà Lý Thành Hề tự tay chọn lựa?!
Thứ ba, cậu... cậu trông giống một người nào đó? Nghe cách mô tả, có vẻ là đang nói cậu có khuôn mặt giống tình đầu của Lý Thành Hề?! Vậy nên mới được hắn ưu ái đặc biệt.
Hồ Tuy cảm thấy rất sốc, không khỏi suy nghĩ về lý do tại sao Lý Thành Hề lại làm như vậy.
Có phải hắn muốn cậu làm thế thân?
Điều này thực ra cũng không tệ, cậu không phải tốn công sức gì, chỉ cần có khuôn mặt giống tình đầu của hắn là đã chiếm được lợi thế.
Nhưng cũng có thể Lý Thành Hề biết cậu không có ý tốt, cố tình gọi cậu đến để tra tấn cậu?
Điều này quả thật khiến cậu cảm thấy đáng sợ!
Một người có thể đặt một con hồ ly ra dưới thân để cọ xát cọ xát, làm trò biết thái, không biết sẽ tra tấn cậu như thế nào?
Hồ Tuy toát mồ hôi lạnh, lén lút quan sát Lý Thành Hề đối diện, suốt cả ngày hôm đó cứ lo sợ không yên. Đặc biệt là Lý Thành Hề không nói chuyện với cậu, càng làm cho hắn có vẻ kỳ quái và bệnh hoạn.
Cảm thấy chán nản, Hồ Tuy nằm xuống giường, mơ màng rồi ngủ thϊếp đi, khi tỉnh dậy thì xung quanh đã tối mịt.
Cậu gần như nghĩ mình đang mơ, ngồi dậy, không biết từ khi nào chăn đã phủ lên người, cậu nhẹ nhàng kéo rèm cửa, nhìn ra ngoài chỉ thấy vài ánh đèn leo lét, xe lửa chạy rất nhanh.
Cậu liếc nhìn về phía đối diện, phát hiện Lý Thành Hề dường như đã nằm xuống.
Nhưng cậu không thể ngủ được nữa, cảm giác có quá nhiều bí mật mà cậu không biết, những điều chưa biết luôn khiến người ta lo lắng.
Có lẽ, khi mọi người đều ngủ, cậu có thể lén xuống tàu?
Nghĩ vậy, cậu vội vàng thu dọn đồ đạc trong bóng tối, rồi xuống giường, khom người kéo va li từ dưới giường ra, nhưng vừa kéo được một nửa, cậu bỗng nghe thấy một câu nói như mơ màng từ Lý Thành Hề.
Giọng nói nhẹ nhàng, khó có thể nghe rõ trong tiếng ầm ầm của xe lửa. Cậu dừng lại, khom người lại gần giường của Lý Thành Hề, nghe thấy hắn gọi một cái tên, cậu vội bịt miệng, nín thở, rồi lại nghe thấy Lý Thành Hề nói: “Anh đã đi khắp nơi...”
Giọng nói nhẹ nhàng, không rõ ràng, nhưng có vẻ buồn bã, hình như còn mang chút ủy khuất, khiến Hồ Tuy cảm thấy có chút cảm động. Không ngờ, Lý Thành Hề cũng là người si tình.
Hồ Tuy nghe đến đây thì có chút do dự, cậu mang khuôn mặt giống tình đầu của Lý Thành Hề, có lẽ chuyện này có thể thành công!
Cậu nhìn vào ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, ngắm nhìn khuôn mặt lạnh lùng và đẹp trai của Lý Thành Hề, rồi thấy hắn bỗng mở mắt ra.
Đậu má!
Cậu vội vã cúi xuống, nhưng Lý Thành Hề nhanh hơn, lập tức nắm lấy vai cậu, mạnh mẽ kéo cậu lên, xoay người đè cậu xuống dưới.
Hồ Tuy trong lòng thầm kêu lên: "…Đậu... đậu má!"
“Thơm thơm?"
Hồ Tuy ngẩn ra, Lý Thành Hề đang... hỏi cậu có muốn hôn không?
Trời ơi!!!
Cậu phấn khích đến không chịu nổi, nghĩ rằng khuôn mặt giống người yêu đầu quả thật có ích quá, liền ngượng ngùng “ừm” một tiếng.
Hơi thở nóng bỏng của Lý Thành Hề như đang mê hoặc, nhìn vẻ ngoài lạnh lùng của hắn, không ngờ cơ thể lại ấm áp như vậy. Nhưng Lý Thành Hề lại không hôn cậu, Hồ Tuy nghĩ hắn chắc là đang chơi trò "mỡ treo miệng mèo", liền chu môi lên định hôn, nhưng đột nhiên đèn trong khoang sáng lên, Lý Thành Hề ngơ ngác nhìn cậu.
Hồ Tuy vẫn chu môi, ngơ ngác nhìn lại Lý Thành Hề.
Mặt Lý Thành Hề đầy khó chịu, đứng dậy nói: "Đi xuống."
Hồ Tuy vội vã bò xuống, Lý Thành Hề lại nhìn vào va li và túi của cậu trên sàn, Hồ Tuy vội đẩy chúng xuống dưới giường, nói: "Tôi chỉ đang dọn đồ thôi mà."
Lý Thành Hề ngồi đối diện, cả người trong bộ đồ đen, ngay cả tất cũng màu đen, nhưng khuôn mặt hắn lại rất sáng, l*иg ngực còn hơi phập phồng, vẻ mặt hình như có chút ửng hồng.
Hồ Tuy hỏi: "Mơ à?"
Lý Thành Hề ừ một tiếng, mắt nhìn thẳng vào cậu.
Hồ Tuy xếp chân ngồi trên giường, nói: "Tôi vừa nghe thấy anh nói mớ, nên định đánh thức anh, ai ngờ lại bị anh kéo lên giường."
"Đôi khi tôi bị bóng đè." Lý Thành Hề nói, giọng lạnh nhạt.
Hồ Tuy hơi ngạc nhiên, một người như Lý Thành Hề, đạo hạnh cao cường, quái khí không xâm nhập, bình thường đâu dễ bị ác mộng làm phiền, trừ khi trong lòng hắn có một tâm ma.
Lý Thành Hề lại dựa vào gối nằm xuống, nói: "Ngủ đi."
Hồ Tuy ừ một tiếng, rồi Lý Thành Hề lại tắt đèn.
Hồ Tuy đắp chăn, quay người lại, tự nhủ: “Thơm thơm?"
Quả thật cậu không nhịn được muốn bật cười ra tiếng!