Khi thấy Lý Thành Hề đi ra từ trong, Hồ Tuy lập tức chạy đến trước mặt hắn nói: "Bộ trưởng Lý, tôi biết cậu ta sợ anh, tôi đã đắc tội với cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả thù tôi, anh không biết đâu, cậu ta ra tay rất tàn nhẫn." Cậu ngẩng đầu lên, làn da trắng mịn của cậu khiến vết bầm tím trên cổ càng nổi bật. Quả thật, sắc mặt Lý Thành Hề lại trở nên lạnh lùng hơn, Lăng Trần Vũ cũng nhìn Lý Tiểu Tửu với ánh mắt đầy trách móc.
Hồ Tuy hít một hơi, nói: "Bộ trưởng Lý, tôi muốn ở bên cạnh anh, không thì tôi sợ lắm."
“Cậu nói gì?" Lý Tiểu Tửu giận đến mức gần như bật cười: "Đừng tưởng chú của tôi không biết cậu là loại người gì!"
"Lý Tiểu Tửu." Lý Thành Hề nhìn hắn, rồi quay sang Lăng Trần Vũ nói: "Chú ý đến cậu ta, nếu còn dám gây chuyện, đem về nhốt lại."
Lý Tiểu Tửu giận đến mức chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi, vẻ mặt như thể mình bị oan ức lắm.
Hồ Tuy nghẹn ngào không ngừng, nghe thấy Lý Thành Hề nói: "Đi lấy hành lý của cậu đến đây."
Hồ Tuy ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Chị cả, chị hai, kế hoạch này thuận lợi hơn em tưởng đấy!
Cậu lập tức quay về, mang hành lý của mình đến, giữa đường lại gặp Lý Tiểu Tửu, ánh mắt trừng trừng nhìn cậu, may mà Lăng Trần Vũ đã kịp giữ cậu ta lại. Cậu kéo hành lý chạy nhanh về phía khoang của Lý Thành Hề.
Đây là lần đầu tiên cậu vào khoang giường mềm, bên trong sạch sẽ ngăn nắp, ít người và không gian rộng rãi. Cậu nhìn thấy Lý Thành Hề đang ngồi ở bên kia, liền kéo hành lý sang giường đối diện, dọn dẹp một chút rồi ngồi xuống, nói: "Cảm ơn Bộ trưởng Lý, anh thật tốt."
“Cổ, nghiêm trọng không?" Lý Thành Hề hỏi.
Hồ Tuy đang phân vân không biết có nên nói nghiêm trọng hay không thì thấy Lý Thành Hề đã đi đến gần, nói: "Ngẩng đầu."
Hồ Tuy liền ngẩng đầu, để hắn xem cổ mình, mi mắt hơi sụp xuống, nhìn thẳng vào Lý Thành Hề gần trong gang tấc.
Nhìn gần, hắn càng thêm anh tuấn, đôi mắt sắc sảo, thật sự không biết sao một vị đạo sĩ lâu năm lại có khuôn mặt hấp dẫn và dễ khiến người ta phạm tội như vậy!
Mà liệu nhìn hắn có hơi quá trẻ tuổi rồi không?
Cậu đang nghĩ như vậy, thì Lý Thành Hề đã đứng dậy, Hồ Tuy vội vã nói: "Không sao."
Trên bàn nhỏ là một đống tài liệu, có vẻ là hồ sơ của họ, Lý Thành Hề quay lại tiếp tục xem, còn Hồ Tuy ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên giường, thỉnh thoảng lén nhìn trộm, mỗi lần thấy Lý Thành Hề ngẩng lên, cậu lại vội vàng cúi đầu xuống.
Ngồi như vậy khoảng mười mấy phút, cậu bắt đầu cảm thấy buồn đi vệ sinh.
Lúc nãy vào toilet mà không đi được, giờ thì cảm giác vô cùng khó chịu, vì vậy cậu đứng dậy, ai ngờ vừa đứng lên, Lý Thành Hề đã hỏi: "Đi đâu?"
"Đi tiểu." Hồ Tuy vừa nói xong liền sửa lại: "À, đi rửa tay, tiện thể..."
Lý Thành Hề không ngẩng đầu lên, cậu liền nhanh chóng rời đi, kiểm tra xung quanh một lần nữa, xác nhận Lý Tiểu Tửukhông có ở đó mới vào nhà vệ sinh, thỏa thích giải quyết.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cậu liếc mắt nhìn khoang giường cứng, nhưng cánh cửa giữa khoang giường mềm và cứng đã đóng chặt. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đang quay lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng Lý Tiểu Tửu trong khoang giường mềm, giọng có chút kiêu ngạo: "Tôi nào có sợ cậu ta!"
Hóa ra cậu ta cũng ở trong khoang giường mềm.
Hồ Tuy liền nhìn quanh, áp sát vào tường để nghe trộm, chỉ nghe thấy Lý Tiểu Tửu đang chửi mắng cậu: “Cậu ta là thỏ tinh gì chứ, rõ ràng là hồ ly tinh, còn muốn lừa mắt tôi?!"
Lăng Trần Vũ thấy Lý Tiểu Tửu giận dữ như vậy, chỉ đành khuyên nhủ: "Cậu cứ thế này thì mãi làm cho Bộ trưởng Lý tức giận. Hồ Tuy là người do chính Bộ trưởng Lý chọn… Cậu quên rồi sao, khi Bộ trưởng Lý nhìn thấy ảnh của cậu ấy là đã có phản ứng khác thường? Cậu không thấy cậu ấy trông rất giống ai đó sao?"
Lý Tiểu Tửu đáp lại: "Giống ai? Giống cái bức tranh rách trong phòng hắn à?"
"Không giống đến bảy tám phần thì cũng phải năm sáu phần rồi." Lăng Trần Vũ nói, "Cậu nhìn Bộ trưởng Lý bảo vệ cậu ấy như thế là hiểu rồi. Mấy năm qua, cậu bao giờ thấy Bộ trưởng Lý cùng người khác ngủ chung một phòng chưa? Mà giờ Hồ Tuy đang ngồi trong khoang của hắn đấy."
Nghe vậy, Lý Tiểu Tửu càng thêm tức giận, sắc mặt cậu ta đột nhiên quay ngoắt nhìn về phía cửa, nhíu mày đi đến gần cửa rồi đột ngột kéo cửa ra.
Bên ngoài không một bóng người, cậu ta lại nhìn vào hành lang, nhưng cũng không thấy ai.
Hồ Tuy ôm lấy trái tim đang đập loạn, quay lại chỗ Lý Thành Hề và ngồi xuống đối diện.