Người tên Tiểu Tửu này ngồi xuống giường của Lăng Trần Vũ, duỗi chân ra và dựa vào gối, nhìn Hồ Tuy rồi nói: “Tôi nào có đến đây để làm khó cậu, tôi chỉ cảm thấy có duyên, lại gặp nhau ở đây.”
“Các cậu đã gặp nhau trước à?” Lăng Trần Vũ hỏi.
“Chỉ gặp một lần thôi.” Tiểu Tửu cười tươi, nụ cười như làn gió xuân thổi qua: “Nhưng lần trước gặp cậu ấy còn là chuột tinh, mấy ngày không gặp, giờ đã thành thỏ tinh rồi.”
“Cậu ấy là Hồ Tuy.” Lăng Trần Vũ nói: “Đừng gọi bậy.”
Đây là toa tàu, ngoài những người trong bộ phận của họ, còn có nhiều người thường khác, nên cần chú ý đến cách nói chuyện. Tiểu Tửu cười nhẹ, nói: “Hồ Tuy, từ giờ chúng ta là bạn rồi.”
Nói xong, cậu ta nhét tay vào túi quần, thong thả bước đi, Hồ Tuy không nhịn được, liếc nhìn bóng lưng cậu ta thêm vài lần, Lăng Trần Vũ nói: “Cậu ấy tên Lý Tiểu Tửu, là cháu trai của Bộ trưởng Lý, cái tính cách thiếu gia của cậu ấy vậy đấy, cậu đừng để ý.”
Hóa ra người đó chính là Lý Tiểu Tửu, người luôn đi theo bên cạnh Lý Thành Hề, chứ không phải Hồ Khanh Cửu như cậu tưởng.
Hồ Tuy cười cười, nói: “Cậu ấy thật sự rất đẹp trai."
"Lần sau đừng khen cậu ấy trước mặt cậu ấy như vậy, cậu ấy sẽ giận đấy." Lăng Trần Vũ cười nói, "Chỉ có thể nói cậu ấy soái thôi."
(Chú thích: Hồ Tuy khen là “mỹ” - đẹp, nhưng Lý Tiểu Tửu không thích người ta khen đẹp, chỉ thích được khen là “soái” - đẹp trai, ngầu lòi, phong độ thôi)
Chuyến tàu từ thành phố A đến thành phố F mất một ngày một đêm. Buổi trưa, họ ăn bữa cơm hộp trên tàu, không ngon lắm, Hồ Tuy cũng không có nhiều khẩu vị, ăn vài miếng rồi đi vào nhà vệ sinh. Mới vừa vào trong, một người đột ngột lao vào, mạnh mẽ đóng cửa lại.
Hồ Tuy giật mình, quay lại thì thấy một bàn tay vươn ra, nhanh chóng siết chặt cổ cậu, đập mạnh vào tường. Là Lý Tiểu Tửu, ánh mắt cậu ta đầy u ám, sức lực trên tay càng lúc càng mạnh, như muốn bóp nát cổ cậu, Hồ Tuy cố gắng giữ chặt cổ tay cậu ta, đá vài phát nhưng vẫn không thoát ra được, mặt dần đỏ bừng, gần như không thở nổi.
Trời má, chẳng lẽ mình chết ngay từ tập một, lại còn chết trong nhà vệ sinh này sao!
Dù sao thì, cô lao công chắc chắn sẽ sợ đến ngẩn người khi mở cửa ra thấy một con cáo chết.
Khi Hồ Tuy cảm thấy mình gần như không thể thở nổi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa vội vã, là Lăng Trần Vũ, đang gọi: “Lý Tiểu Tửu!”
Lý Tiểu Tửu lập tức buông tay, Hồ Tuy ngã xuống đất, thở hổn hển và mắng: "Cậu… Cậu muốn bóp chết tôi à!"
"Đừng nghĩ rằng cậu có thể lừa tôi." Lý Tiểu Tửu hung hăng nói: "Cậu là cái gì, tôi không rõ sao? Thỏ trắng tinh à, tôi thấy cậu giỏi nhất là giả vờ làm thỏ trắng đấy."
Cậu ta nói xong liền mở cửa bước ra ngoài, Lăng Trần Vũ xông vào nhìn thấy Hồ Tuy còn đang thở dốc, mới thở phào một hơi, nắm lấy Lý Tiểu Tửu nói: "Cậu đợi chút!"
Ngay sau đó, Hồ Tuy bật khóc to, nước mắt chảy dài, lao vội từ nhà vệ sinh ra ngoài, chạy thẳng đến giường mềm nơi Lý Thành Hề đang ngồi.
"Bộ trưởng Lý, Bộ trưởng Lý, cứu tôi với!" Cậu vừa chạy vừa kêu. Quả thực, cậu rất biết giả vờ làm bé thỏ trắng!
Lý Thành Hề từ khoang tàu đi ra, Hồ Tuy vừa nhìn thấy hắn thì lập tức lao về phía hắn, Lý Tiểu Tửu giằng ra khỏi tay Lăng Trần Vũ, chỉ tay về phía cậu và hét lên: "Cậu quay lại cho tôi!"
Hồ Tuy đâu có dừng lại, nắm lấy tay Lý Thành Hề nói: "Bộ trưởng Lý, có người muốn hại tôi!"
Cậu vừa nói vừa quay đầu lại, Lý Tiểu Tửu đã đuổi kịp, cậu lập tức chỉ về phía cậu ta: "Chính là cậu ta, suýt nữa bóp chết tôi!"
Tiếng động quá lớn không chỉ thu hút sự chú ý của mọi người mà ngay cả bảo vệ trên tàu cũng chạy đến, Lăng Trần Vũ đi giải thích tình hình với họ, Lý Thành Hề nhìn Lý Tiểu Tửu nói: "Con vào đây."
Lý Tiểu Tửu trừng mắt với Hồ Tuy một cái rồi bước vào trong, Hồ Tuy lau nước mắt, không dám nhìn cậu ta, làm bộ sợ hãi.
Cậu không nghe rõ Lý Thành Hề nói gì bên trong, chỉ nghe thấy Lý Tiểu Tửu gân cổ cãi: "Cậu ta nói dối, con không làm gì cả!"
Một lát sau, Lý Tiểu Tửu bước ra, sắc mặt vô cùng khó chịu, Hồ Tuy nhìn cậu ta một cái, lập tức trốn ra sau Lăng Trần Vũ. Lăng Trần Vũ bảo vệ cậu, nói: "Tiểu Tửu, cậu quá đáng rồi, cậu muốn làm gì?"
Lý Tiểu Tửu nheo mắt, chỉ tay về phía Hồ Tuy nói: "Cậu đợi đó!"