Cố Hiên giật nảy người, quay ra nhìn Mộng Điệp, trong ánh mắt xẹt qua một tia hoảng hốt, sau đó nhanh chóng giấu đi, cô trả lời: “Không có gì, tớ chỉ là suy nghĩ một ít việc linh tinh.”
Mộng Điệp tò mò: “Nghĩ việc gì mà nghĩ lâu vậy? Cậu đã thẫn thờ hết cả buổi sáng rồi đấy!”
Cố Hiên quay mặt đi, trốn tránh câu hỏi của Mộng Điệp, “Thực sự là không có gì.”
Mộng Điệp cười cười gian tà, tiến lại gần: “Có phải đang nghĩ về trai không?”
“Không có!” Cố Hiên ngay lập tức vội vàng phủ nhận. Đúng là cô đang nghĩ về Trịnh Trí, về những điều cầm thú hắn đã làm với cô hôm qua, nhưng sao cô dám nhận?
“Sao phải gấp như thế hả? Rõ ràng là đang nghĩ về anh chàng nào mà! Khai ngay!” Mộng Điệp không nhịn được phấn khích xích lại gần Cố Hiên dò hỏi, “Có phải là về lớp trưởng Cảnh Nhân không? Cảnh Nhân đã thích cậu lâu lắm rồi. Có phải gần đây cậu cũng bắt đầu xiêu lòng không? Không xiêu lòng không được nha, người ta vừa đẹp trai, vừa nhà giàu, vừa học giỏi, còn đã theo đuổi cậu tận 3 năm, chân tình như vậy, đúng là đốt đèn l*иg cũng không tìm thấy được.”
Cố Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy Mộng Điệp ra: “Không phải. Tớ là đang nghĩ đến việc gia đình thôi, cậu đừng đoán mò linh tinh.”
Mộng Điệp bị đẩy ra cũng không hề tức giận, cô nhìn bóng dáng người đi ở đằng xa bên kia, lay tay Cố Hiên nói: “Ê, Cố Hiên, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Cậu nhìn kìa.”
Cố Hiên theo tầm mắt Mộng Điệp nhìn qua, thấy Cảnh Nhân đang bưng một khay nước đi về phía hai người các cô, trên khay nước có ba ly sữa đậu. Đây là thức uống quen thuộc của sinh viên trường đại học A.
Cảnh Nhân đến nơi, đặt khay nước xuống bàn, cười tươi như ánh mặt trời: “Cố Hiên, Mộng Điệp, hai cậu uống nước đậu đi.”
Mộng Điệp vui vẻ thò tay cầm lấy một ly sữa đậu, uống lên một ngụm, sau đó quay ra nhìn Cố Hiên nói: “Cố Hiên, cám ơn cậu, nhờ phúc của cậu mà ngày nào đi học tớ cũng có đồ uống.”
Khuôn mặt Cảnh Nhân xoát cái đỏ ửng lên.
Cố Hiên nghe vậy liền giơ chân đạp nhẹ chân Mộng Điệp ở dưới bàn.
“Ai ui, đau quá!” Mộng Điệp khoa trương kêu to, giả vờ suýt xoa đau chân.
“Mộng Điệp, cậu đừng nói năng linh tinh.” Cố Hiên nói, sau đó quay ra nhìn Cảnh Nhân, “Cảnh Nhân, cảm ơn sữa đậu của cậu, hết bao nhiêu tiền, để tớ trả, không thể lần nào cũng để cậu mời như vậy được.”
Khuôn mặt Cảnh Nhân thoáng hiện ra mất mát, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại: “Không có gì, không cần phải trả tiền lại cho tớ. Cũng không đáng bao nhiêu.”
Cố Hiên rất rõ ràng, cô không thích Cảnh Nhân, chỉ coi hắn như một người bạn bình thường. Bởi vậy, cô không muốn reo rắc cho hắn một chút hy vọng nào, muốn hắn tự hiểu mà lui, “Thế sao được, ít cũng phải trả chứ.”
Nụ cười trên mặt Cảnh Nhân đã phai nhạt đi rất nhiều, hắn hiểu ý của Cố Hiên, đôi mắt có chút ảm đảm xuống dưới. Hắn đã thích Cố Hiên từ năm nhất đại học, đến bây giờ là năm ba, Cố Hiên luôn dùng thái độ bạn bè bình thường này cư xử với hắn.
Hắn đã rất nhiều lần muốn bày tỏ tâm ý, nhưng đều bị sự lạnh nhạt này của Cố Hiên làm cho chùn bước.
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy vẫn còn hy vọng chính là, Cố Hiên dù không thích hắn, nhưng cũng không tỏ ra thích ai.