Quả nhiên, một lát sau, Trịnh Trí cất tiếng nói: “Ba chỉ muốn giữ những hình ảnh này cho riêng ba và con xem thôi. Tối nay, chúng ta sẽ cùng xem lại nhé.” Giọng nói vừa ôn nhu vừa có chút yêu chiều. Hắn siết chặt Cố Hiên trong vòng tay một cái, lại hôn lên tóc cô, rồi mới nói tiếp, “Con hiểu ba muốn nói gì, đúng không?”
Cố Hiên đương nhiên hiểu.
Hắn đang ám chỉ, nếu hôm nay cô đi ra ngoài không quay về, vậy những bức ảnh lõa thể này của cô sẽ không chỉ có hắn và cô thấy được.
Đây là đe dọa.
Hắn nói nhẹ nhàng, ôn nhu, mơ hồ như thể đôi tình nhân đang tâm sự, thế nhưng bản chất lại là đang ngấm ngầm đe dọa cô. Người đàn ông này đúng là vô sỉ đến cực điểm!
Cố Hiên ở trong lòng phỉ nhổ hắn, nhưng không dám nói ra, chỉ biểu hiện thực khϊếp sợ, thực ngoan ngoãn, khuôn mặt tái nhợt, khẽ gật gật đầu, “Con hiểu.”
Cô chỉ cần thoát ra được căn nhà này, thoát ra được sự khống chế của hắn, sẽ đánh cho hắn một cái trở tay không kịp.
Hắn cho rằng dùng hình ảnh lõa thể của cô sẽ khống chế được cô? Nằm mơ! Cô dù có phải chết cũng kéo hắn chết chung! Cô chắc chắn sẽ tố giác hắn, dù hậu quả có thế nào cũng sẽ tố giác hắn.
Chắc chắn hắn không thể ngờ được điểm này, không ngờ cô biểu hiện thật nhu thuận, nhưng trong lòng lại đã có tính toán đập nồi dìm thuyền!
“Cố Hiên của ba thực ngoan! Con ngoan như vậy ba thực thích.” Trịnh Trí ôm cô vào lòng, hôn một vòng từ gáy cô lên đến trên đỉnh đầu, “Ba còn một chuyện nữa muốn nói với con.”
Cố Hiên theo bản năng run lên, cô dự cảm chuyện này chắc chắn là điều cô không muốn nghe.
Trịnh Trí dừng lại bên tai cô, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô một chút, sau đó nói: “Con có biết tập đoàn Trịnh Gia không?”
Là nơi mẹ cô đang làm việc!
Dự cảm xấu trong lòng Cố Hiên càng lên cao hơn.
“Mẹ con đang đi công tác tại một chi nhánh của tập đoàn Trịnh Gia ở thành phố H. Nơi đó ba có rất nhiều thuộc hạ. Ba đã dặn dò bọn họ chăm sóc mẹ con thật tốt. Nhưng con cũng biết đấy, thuộc hạ của ba toàn đàn ông, đôi khi chân tay hơi vụng, làm việc không để ý,…”
Lần này, những lời hắn nói ra đã hoàn toàn dập tắt ý định đập nồi dìm thuyền trong lòng Cố Hiên. Đôi môi cô run rẩy lên, không nhịn được quay đầu nhìn vào mắt hắn, thấy trong đôi mắt đen thâm thúy kia là sự rõ ràng hết thảy.
Cố Hiên bàng hoàng nhận ra. Hắn biết! Hắn đều biết hết!
Hắn biết những bức ảnh kia sẽ không ngăn được cô, vậy nên hắn đã sắp đặt người ở bên chỗ mẹ cô. Hắn dùng mẹ cô để uy hϊếp cô!
Trịnh Trí, hắn đúng là cầm thú!
Trịnh Trí nhìn đôi môi run rẩy của Cố Hiên, lại nhìn đôi mắt xinh đẹp bàng hoàng của cô, không nhịn được thương xót trong lòng mà đặt xuống đôi mắt cô một nụ hôn, xem ra cô gái nhỏ của hắn thật sự đã bị đả kích rất lớn.
“Ngoan, đừng nhìn ba như vậy! Trái tim ba không chịu nổi.”
Thấy cô đau đớn như vậy, trái tim hắn mạc danh cũng nhói lên. Nhưng hắn vẫn điềm nhiên buông ra những lời khiến Cố Hiên càng thêm cảm thấy như rơi xuống vực sâu không đáy:
“Cố Hiên, Trịnh Gia ở trên cả nước có rất nhiều sản nghiệp, không thể không có quan hệ tốt với công an, cảnh sát, tòa án. Chỉ nói đơn cử như ở thành phố A này, giám đốc công an thành phố là bạn thân thiết của ba của ba. Chánh án viện kiểm sát nhân dân tối cao là con nuôi của Trịnh Gia. Hoàng Kỳ, luật sư giỏi nhất, nổi tiếng nhất thành phố A là nhân viên của ba. Còn ba là gì của Trịnh Gia, con đoán xem?” Trịnh Trí vừa nói, đôi tay vừa ôm lấy Cố Hiên, cái mũi tham lam hít hương thơm trên người cô.