Cố Hiên cảm giác được tầm mắt của hắn, cô theo bản năng khép chặt chân lại.
“Cởi ra.” Trịnh Trí không hề nhiều lời, từng đạo mệnh lệnh ngắn gọn.
Không cần nói rõ cũng biết, “cởi ra” này là cởi cái gì.
Cố Hiên run run, một lúc lâu sau cũng không cử động.
Trịnh Trí lại chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi, nhưng vẻ mặt vẫn là không dung cự tuyệt, không muốn nói hai lời.
Cuối cùng, Cố Hiên đành giơ hai tay lên, nắm lấy phần cạp chun của chiếc quần, tụt xuống.
Lại thêm một chiếc quần đặt cạnh chiếc áo ngoài và chiếc áo con trên mặt đất.
Cố Hiên xấu hổ cúi gằm mặt, trên thân thể cô hiện giờ chỉ còn một chiếc qυầи ɭóŧ ren màu trắng, bó sát vào cơ thể, ôm lấy bờ mông căng tròn.
Trịnh Trí lại từng tấc từng tấc nhìn khắp đôi chân thon dài của cô, nhìn cả cặp mông căng tròn, hơi hơi lộ ra sau người cô, ánh mắt xâm lược, đong đầy du͙© vọиɠ không hề che dấu. Dáng người cô rất đẹp, chỉ là ngày thường bị che giấu sau bộ quần áo mặc nhà rộng thùng thình nên không thể thấy rõ, bây giờ lộ ra, đúng là cực phẩm.
Trịnh Trí thưởng thức nửa ngày, mỗi lần tầm mắt của hắn di chuyển đến đâu, Cố Hiên lại thấy gai ốc trên người nổi lên đến đó, đôi mắt kia mang theo sự xâm lược không hề che dấu, khiến cô sợ hãi lại không dám chống cự. Cô chỉ mong chuyện này mau chóng kết thúc, hắn nhìn đủ rồi thì hãy đi ra ngoài, buông tha cho cô.
Nhưng Trịnh Trí đương nhiên không thấy đủ.
Sau một lúc lâu, tầm mắt hắn dừng lại ở trên chiếc qυầи ɭóŧ cuối cùng còn sót lại trên người cô.
Cố Hiên tái mặt, cô biết tầm mắt kia mang ý gì. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đó, sau đó lại lia mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô, không hề mở miệng nói gì. Thế nhưng Cố Hiên vẫn hiểu! Hắn đang muốn cô cởi nốt chiếc qυầи ɭóŧ này.
Nhưng cô không thể. Đây là phòng tuyến cuối cùng của cô.
Trịnh Trí nhìn Cố Hiên một hồi lâu, thấy cô vẫn không nhúc nhích, hắn liền đứng thẳng thân mình, bước lên một bước, lại dừng lại nhìn cô, ánh mắt mang theo ý hỏi.
Cố Hiên thấy hắn bước lên, trong lòng hoảng sợ, khuôn mặt tái mét, lại không dám cởi nốt phòng vệ cuối cùng kia xuống, cô lắc lắc đầu, đôi mắt lúc này nhìn hắn đã mang theo sự cầu xin. Một lúc lâu sau, cô cố gắng trấn định lại, gian nan mở miệng:
“Ba, không thể, nơi này không thể, ba đã hứa là sẽ không cho vào.”
Trịnh Trí nhìn cô, trên khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhếch lên một nụ cười.
Hoá ra là con gái của hắn đang lo lắng hắn sẽ cho vào.
“Ngoan, cởi ra đi.”, đôi mắt Trịnh Trí hơi nheo lại, “Ba sẽ không cho vào.” Nói xong, hắn lại tiến thêm một bước.
Cố Hiên thực sự hoảng loạn, vội vàng lui lại, lưng liền va vào chiếc bàn ở phía sau, không thể lui được nữa, cô đứng tại chỗ, hai tay che lại trước chiếc qυầи ɭóŧ, lắc lắc đầu, sau đó nước mắt không ghìm được mà chảy xuống, “Ba đừng tới đây!”
“Con không nghe lời!” Trịnh Trí lại bước thêm một bước, giọng nói đã mang theo ý vị cảnh cáo, trên khuôn mặt là sự lạnh lùng khó đoán. Cố Hiên thật sự không biết hắn đang nghĩ gì, cô cũng không dám thử, vội vàng giơ tay lên phía trước làm thành tư thế chặn hắn đừng bước đến, mở miệng nói:
“Con…con nghe lời, ba đừng đến đây!”
Nghe Cố Hiên nói vậy, Trịnh Trí liền dừng bước chân, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cô.
Cố Hiên cực kỳ sợ đôi mắt kia của hắn, đôi mắt tham lam chiếm đóng mọi tấc trên da thịt cô, xoáy sâu vào những khu vực nhạy cảm của cô, mà cô lại chỉ có thể chịu đựng, không thể phản kháng.
Trịnh Trí ngắm nhìn thân hình hoàn mĩ của cô một hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói:
“Lên giường!”
Cố Hiên mở to mắt kinh ngạc, hắn định làm gì? Tại sao lại bảo cô lên giường? Không phải hắn định nuốt lời chứ? Rõ ràng cô đã nghe lời, nhưng hắn cứ được một tấc lại muốn tiến một thước, hiện giờ còn bắt cô lên giường.
"Ba, con đã nghe lời..." Cố Hiên không nói hết câu, nhưng ý tứ đã biểu lộ rõ, cô đã nghe lời, vậy hắn nên giữ lời.
Cố Hiên không dám nhìn ngược lại vào đôi mắt hắn, thực sự đôi mắt kia quá có tính xâm lược. Dù sao cô cũng đã cởi hết, lại ở trong căn nhà này không có nơi để trốn chạy, cô hiện giờ chỉ có một con đường duy nhất là nghe lời hắn, hy vọng hắn sẽ giữ lời, sẽ không làm đến bước cuối cùng kia. Nghĩ đến đây, Cố Hiên không khỏi hơi run lên. Cô bước chậm chạp về phía giường ngủ, nằm lên giường, kéo chiếc chăn mỏng lên che lại cơ thể.
Trịnh Trí nhìn cô ngoan ngoãn nằm lên giường, khoé môi hơi nhếch lên cực nhỏ, ánh mắt toát ra sự hài lòng. Hắn giơ tay cởi cúc áo ngủ của chính mình, động tác của hắn rất nhanh, hoàn toàn trái ngược với Cố Hiên, chẳng mấy chốc đã cởi hết toàn bộ quần áo trên người.
Cố Hiên nằm ở trên giường, nhìn hắn đến gần, không nhịn được lại run rẩy.
Trịnh Trí đi đến, giơ tay ấn xuống công tắc đèn ở đầu giường, căn phòng tức khắc chìm vào trong bóng đêm.
Không gian yên ắng, chỉ có tiếng da thịt cọ xát vào nhau và cọ xát lên chăn đệm.
Trịnh Trí giữ lời, chỉ đυ.ng chạm bên ngoài, không tiến đến một bước cuối cùng.
"Cố Hiên của ba thật ngoan!"
Phóng xuất xong, hắn như ý nguyện nằm xuống bên cạnh Cố Hiên, ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn từng tấc từng tấc trên cơ thể cô, vừa tham lam, vừa ôn nhu.