Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Hầu Gái Của Công Tước

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Hãy cùng nhau chung sống hạnh phúc nhé?

- Em có mong chờ về tương lai của chúng ta không?

Đoạn, William áp trán mình lên vầng trán bóng lưỡng của cô, cọ qua cọ lại như chú mèo đang làm nũng: -Ta thì có, ta rất mong chờ về khoảng thời gian sau này.

- Trả lời ta nào, cô bé đáng yêu?

Vào thời điểm ấy nếu có ai hỏi Thanh Ý rằng đâu là âm thanh dễ nghe nhất trên đời thì cô sẽ không ngần ngại mà đáp lại rằng đó là những lời câu nói như rót mật vào tai của công tước. Ý là không phải những lời nịnh bợ sáo rỗng đâu, mà chỉ đơn thuần là âm thanh từ sâu tận trái tim của người ấy dành cho cô gái trước mặt. Chẳng ai biết được hắn đã mong chờ đến giây phút này như thế nào. Cũng chẳng ai có thể đếm được ngài đã đợi biết nhiêu mùa hoa nở, bao nhiêu mùa tuyết rơi để chờ đợi một người.

- Thưa ngài… tôi… tôi rất vinh hạnh được sống cùng ngài… thưa ngài công tước…

Công tước nâng khóe môi lên, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. Hắn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi bước xuống phía dưới xe ngựa, sau đó lại một lần nữa ôm Thanh Ý vào trong căn nhà của mình.

Bên ngoài trồng rất nhiều hoa, thỉnh thoảng có cả dây leo đang quấn quanh bờ rào được sơn màu trắng tinh. Tuyết đã phủ khắp nơi, phủ lên bụi hoa đã tàn lụi từ bao giờ, thậm chí còn nằm lăn trên bậc thềm để bước vào trong nhà.

Ngài bung dù, bế cô vào trong nhà như đang bế một đứa trẻ một cách nhẹ nhàng. Tay cô gái vòng qua cổ công tước, mặt tựa vào l*иg ngực rộng rãi của ngài. Thậm chí, còn có thể nghe thấy tiếng trái tim ai đó đang đập mạnh.

William đẩy cánh cổng chỉ đến ngang bắp chân rồi đi thẳng vào trong. m thanh va đập của đôi giày boots dưới chân công tước nghe lạch cạch xen lẫn cùng với lời ngài nói: -Đây sẽ là nơi ở của chúng ta sau này, Thanh Ý.

Chuông cửa được ngài ấn một tiếng. Trong thời gian chờ đợi, ngài quay sang cô, hỏi: -Em có thích nơi này không?

Cô gật đầu.

- Chúng ta sẽ sống cùng nhau ở đây.

Cô vẫn gật đầu.

Cửa đã được mở ra, bên trong là một bà lão đang chống một cây gậy với vẻ mặt phúc hậu. Tóc bà búi cao được nhét vào trong chiếc mũ, bên ngoài mặc chiếc áo ngắn dài màu hồng nhạt, thắt lưng cao buộc phía trước – một kiểu trang phục phổ biến vào chục năm trước.

- Mừng ngài công tước đã trở về.

Bà nheo mắt, ánh mắt quét sang người con gái đang nằm trong lòng công tước. Môi lẩm bẩm: -Cô ấy là…

- Là người đó.

- Ô… Chúa ơi… - Bà ấy lấy tay che miệng, vội vàng nép người sang một bên để công tước vào trong, hình như không giấu được sự bất ngờ.

- Hãy mang lên phòng khách một chậu nước ngâm chân, cô ấy đang rất lạnh.

- Vâng… vâng… thưa ngài… - Vội vàng chống gậy bước nhanh vào trong bếp, để lại Thanh Ý với sự khó hiểu tràn ngập. Nhưng cô không nói gì, chỉ mím môi nghĩ ngợi.

- Đó là bà Linda – quản gia của ngôi nhà này. Bà ấy sẽ chăm sóc cho em mỗi khi ta đi vắng.

Công tước đặt Thanh Ý lên chiếc ghế sofa màu đỏ, khuỵu xuống để xoa xoa lòng bàn chân cô. Thanh Ý muốn rụt chân lại nhưng nhận được cái nhíu mày không hài lòng của Wilam nên đành thôi. Cô đặt hai tay lên đùi, cúi mặt nhìn váy.

- Ngài… ngài không cần phải làm vậy đâu… - Ai đó nói thật nhỏ.

- Đừng giãy giụa.

Thanh Ý nói trong lòng: “Không cần phải thế đâu.”

Nhưng, chẳng cách nào để từ chối lòng tốt của ngài ấy.

Một lát sau, chậu nước rửa chân đã được mang lên. William đặt chân cô vào trong, hỏi: -Có nóng lắm không?

Thanh Ý lắc đầu.

- Em ngâm chân một chút, lát nữa thì đi tắm.

Ngài đứng dậy, lấy chiếc khăn lau tay, dặn dò cô: -Cần gì thì hãy nói với ta.

Đó là những lời cuối cùng cô nghe được từ ngài công tước trong ngày. Cứ gật gà gật gù, một lúc sau không biết do quá mệt hay vì thoải mái mà đã rơi vào giấc ngủ.

Lúc Thanh Ý tỉnh giấc thì đã là ba hôm sau. Khi ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua làm chói mắt mới khiến cô thức dậy, trên người đã là bộ áo ngủ được thay từ bao giờ.

Bà Linda đã đứng bên giường Thanh Ý từ bao giờ, dưới chân là hai chú mèo Anh lông ngắn đang tròn xoe mắt nhìn cô. Thanh Ý xoa mắt, khó lắm mới có thể mở lời: -Tôi… tôi đã ngủ bao lâu rồi?

- Thưa cô Thanh Ý, là ba hôm.

- Vậy… có phải bà đã thay đồ cho ta không?

Bà lắc đầu, đáp: -Không phải tôi, mà chính là ngài công tước.

- Ngài ấy?

Bà Linda lặp lại: -Là ngài công tước đã tắm và thay đồ cho cô.

- Ngài đang đợi cô để cùng dùng buổi sáng, thưa cô Thanh Ý.
« Chương TrướcChương Tiếp »