Và Nhược Giai ngồi kiễng chân một cách mãn nguyện.
“Bánh sữa trứng ở đây rất ngon.”
“Sá síu cũng ngon.”
“Vậy lần sau thử xem.”
“Chị Nhược Giai rất thích bánh bao hấp?”
“Chị rất thích!Khi còn học tiểu học,mỗi ngày đều có dì bán bánh bao ở cổng trường,cơ bản là khi đó mua để ăn,nhưng bây giờ bánh bao đắt hơn trước rất nhiều.”
“Chị Nhược Giai đã ăn bánh bao của Baozi chưa?”
“Nếu nó là bánh bao,thì vẫn có thể….”
“Đưa em cái túi,xuống xe em vứt nó một chỗ.”
Nhược Giai suy nghĩ một lúc,sau đó đưa cho anh chiếc túi nhựa,Tử Mặc vò nát chúng và cầm trên tay.
“Cậu không uống sữa đậu nành sao?”
“Này,chúng ta làm nóng tay trước đi.”
Cô cười đáng yêu,hai tay hơ ấm sữa đậu nành,vì sữa đậu nành được bọc nilong nên không bị đổ.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến,trông cô rất thoải mái,thoải mái dựa lưng vào ghế,trên vai đeo túi vải,chân hơi duỗi về phía trước nên ống quần hơi kéo lên một chút,làm lộ mắt cá chân,làn da sáng.
“Chị Nhược Giai thật đáng thương?”
“Hở?”
“Tiền lương chỉ đủ để ăn bánh bao và sau đó không có bạn trai giúp sưởi ấm tay vì vậy chỉ có thể sủe dụng sữa đậu nành để làm ấm.”
Lão thần Tử Mặc thở dài,lộ ra vẻ lo lắng về sản phẩm chuyển động.
“Tốt hơn cậu nên trở thành một sinh viên đại học trước khi lo lắng cho tôi,Hừ!”
Nhược Giai thấy buồn cười,nhăn lại cái mũi nhỏ,bởi vì tay đang ôm sữa đậu nành,hơi hơi xoay người,dùng bả vai đυ.ng nhẹ.
Mặc dù cách vai nhau mấy lớp áo,nhưng cảm giác mềm mại từ lúc đó khiến trái tim Tử Mặc rung lên như chuông một hồi lâu.
“Này,Tử Mặc trường em ở phía trước phải không?”
Nhược Giai nâng chiếc cằm thanh tú và ra hiệu cho Tử Mặc nhìn ngoài cửa sổ.
“Ừ,vậy em đi trước!”
“Ừm,đừng quên nhiệm vụ chị giao cho em.”
Tử Mặc cầm trên tay chiếc cặp đứng dậy,anh vừa bước đi,không khí lạnh bên ngoài ùa vào khiến Nhược Giai cảm thấy nhiệt độ đã giảm xuống.
Khi Tử Mặc đến cửa,xe buýt dừng lại một lúc,mở cửa ra và anh bước xuống.
Khi anh quay đầu lại,Nhược Giai vẫn đang làm ấm tay bằng cốc sữa đậu nành,thấy anh nhìn sang,cô vẫy tay với anh ngoài cửa sổ.
Tử Mặc cũng phất phất tay,xoay người đi vào trường học,
……
Cuộc sống trung học không thay đổi nhiều so với ngày hôm qua.
Có lẽ chẳng những không liên quan đến sự thay đổi thời gian,cho dù sang năm,một nhóm học sinh hoàn toàn khác ngồi trong phòng học phỏng chừng cũng không có sự thay đổi.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là hầu như giáo viên nào cũng nói: “Đây là lớp tệ nhất mà tôi từng chủ nhiệm.”
Nếu những điều giáo viên nói là sự thật,Tử Mặc không thể tưởng tượng được lớp đầu tiên sẽ tuyệt vời như thế nào.
Buổi đọc sách buổi sáng trong lớp đã trở thành một buổi tán gẫu như thường lệ,chỉ có thể mơ hồ nghe thấy một số giọng đọc thuộc lòng và văn tự.
Việc môi trường ảnh hưởng đến con người là có thật,trong bầu không khí như vậy không chỉ jojc sinh bị ảnh hưởng mà cả giáo viên cũng bị ảnh hưởng,ví dụ cô chủ nhiệm lớp đứng đầu sáng sớm đã đến lớp tôi,giáo viên hiện tại vẫn đang vắng mặt,kể cả những giáo viên khác cũng không có thói quen chậm giờ lên lớp,thậm chí trong giờ học còn phát giấy xong rồi biến mất.
Trên thực tế,tỉ lệ đậu các khoá học chuyên nghiệp của các ứng viên nghệ thuật có thể lên tới 70% đến 80% trong khi tỷ lệ đậu các khoá học văn hoá thậm chí còn thấp hơn so với dữ liệu này.
Ngay cả khi Tử Mặc đạt 286 điểm trong kỳ thi tuyển sinh và thứ 6 toàn tỉnh,miễn là văn hoá không quá mức.