Chương 50: Năm trăm triệu

Vốn tưởng rằng Hứa Tuấn Lân không lấy ra được ảnh chụp cũng bỏ qua, nhưng không nghĩ tới, Hứa Tuấn Lân lại thật sự lấy điện thoại của y ra, lại lấy ra đúng tấm ảnh vừa rồi.

Canh trong miệng Vệ Trạch An thiếu chút nữa phun ra, vừa ho khan vừa hỏi: "Làm... Làm sao em có được nó?"

Hứa Tuấn Lân vừa ăn cơm vừa nói: "Dùng wechat của anh gửi cho đấy, Tiểu Bạch thế nào? Y có đẹp không?"

Hứa Kiêu Bạch liếc mắt một cái liền bị gương mặt này làm cho kinh diễm, tôm và cua cũng không ăn, tiến đến bên cạnh Hứa Tuấn Lân cùng nhau nhìn mỹ nhân, vừa nhìn vừa cảm thán: "Oa! Đẹp quá! Gửi cho con với! Người đẹp như này bà con ta phải cùng nhau chia sẻ."

Vệ Trạch An: "..."

Một trong những thất bại nhất mà hắn đã làm ngày hôm nay chính là nói với hai cha con này về sự tồn tại của Kim Trạch.

Vì thế sau bữa ăn Hứa Tuấn Lân đặt bát đũa vào máy rửa bát xong liền bắt đầu cùng Hứa Kiêu Bạch ôm điện thoại ngắm mỹ nhân. Cảm thán dung mạo Kim Trạch, nói đến mức Vệ Trạch An thật sự nghe không nổi, hắn liền đến thư phòng nhỏ xử lý công việc.

Hắn đã gửi một vài email, một email được mã hóa của hắn hỏi về tiến độ của vấn đề.

Đối phương liền trả lời rất nhanh: "Vệ tổng yên tâm, hết thảy đều tiến hành theo tiến độ, hôn lễ tháng sau của ngài cũng bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị rồi. Xin hỏi chuyện này có cần thông báo cho đối tượng của ngài không?"

Vệ Trạch An đọc đi đọc lại nhiều lần, cuối cùng trả lời hai chữ: "Không cần."

Buổi tối Vệ Trạch An làm nũng nửa ngày, Hứa Tuấn Lân không nói gì tùy ý hắn muốn làm gì thì làm đến nửa đêm. Cũng may ngày mai là cuối tuần, bọn họ đều không cần dậy sớm vội vàng đi làm.

Hứa Kiêu Bạch thì khác, bởi vì nhận công việc của đại sứ từ thiện kia nên cậu phải đi chạy một chút thông báo liên quan, còn đi thi.

Ngày hôm qua Trần Trình không hiểu sao lại nhảy dựng lên nửa ngày, sau khi nhắn lại đối phương lại vẫn luôn không trả lời cậu. Sáng sớm cậu đến công ty mới biết được, thì ra Kỳ Lân bên kia có lãnh đạo cho Trần Trình lịch trình làm việc hơn một tháng chính là vì có thể cho hắn có mặt trong hoạt động từ thiện Tinh Mang Toàn Cầu này, mở ra một con đường tươi mới. Đáng tiếc, lần này Kỳ Lân lại thất bại, bại bởi một phòng làm việc nhỏ không có danh tiếng cướp mất.

Vốn ngày hôm qua Hứa Kiêu Bạch đã chấp nhận mình có vận cứt chó bằng 0, hôm nay nghe Từ Tuệ vừa nói lại cảm giác ra không đúng.

Cậu nhíu mày gửi tin nhắn cho Lục Thành Nghiễm: "Chú tìm tài nguyên cho tôi sao?"

Chuyện Hứa Kiêu Bạch đảm nhiệm chức đại sứ từ thiện Tinh Mang Toàn Cầu Lục, Thành Nghiễm vừa rồi cũng nghe nói ở bên quản lý phụ trách tuyên truyền trong ngành giải trí. Ngay từ đầu hắn cho rằng tài nguyên Vệ Trạch An tìm cho Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều. Lúc này Tiểu Bạch chạy tới hỏi mình, xem ra Vệ Trạch An không nói cho nhóc con biết chuyện này rồi?

Lục Thành Nghiễm cũng không bán quan hệ với cậu, trực tiếp trả lời: "Chắc là Vệ Trạch An tìm cho em."

Hứa Kiêu Bạch gửi mấy biểu tình khϊếp sợ qua nói: "Chuyện này... Không có khả năng đi? Tại sao thúc ấy lại giúp tôi tìm tài nguyên?"

Lục Thành Nghiễm nói: "Rất đơn giản, hiện tại hắn coi như là cha dượng trên danh nghĩa của em, vì lấy lòng học trưởng, hắn làm như vậy không có gì lạ cả. Tôi vừa rồi nhận được một tin tức nội bộ nói là có người quyên góp năm trăm triệu cho Tinh Mang, tôi đoán người này hẳn là Vệ Trạch An gửi tới. Có lẽ điều kiện bổ sung mà hắn quyên góp 500 triệu này là để em làm đại sứ đại diện lần này."

Sau khi nhận được tin nhắn của Lục Thành Nghiễm, một ngụm máu già của Hứa Kiêu Bạch thiếu chút nữa phun ra, cậu trả lời: "Năm... Năm trăm triệu???"

Có 500 triệu này, cho tôi luôn không được sao? Đời này mẹ nó chứ tôi đây cũng không kiếm được năm trăm triệu đâu! Hứa Kiêu Bạch Bạch nghĩ cậu có phải nên cảm ơn vị cha dượng này hay không? Hoặc... Sau này cậu kiếm được tiền, mua cho họ một món quà nhỏ có giá trị tương tự? Cậu thật lòng không ngờ, Vệ Trạch An lại có thể làm những việc này cho mình.

Lục Thành Nghiễm trả lời: "Đúng là hơi nhiều một chút, kỳ thật thân phận đại sứ này giá thông thường là ba trăm triệu, mang đến lợi ích tiếp theo cũng khoảng năm trăm triệu đi! Nhưng... Còn phải xem làm như thế nào, nếu như vị khởi xướng của Tinh Mang kia sắp xếp cho cậu mấy bữa tiệc tư nhân, tiếp theo lại thu tận một trăm triệu mà chạy. Mặc dù Tinh Mang là một tổ chức từ thiện tư nhân, nhưng mối quan hệ của nó không thể bị hủy bỏ. Đương nhiên, mỗi năm quỹ từ thiện Tinh Mang phát ra cũng có 500 triệu, Kim Trạch là một người rất nhiệt tình trong việc từ thiện, cũng không có tư tâm."

Sau khi nghe thấy cái tên quen thuộc này, Hứa Kiêu Bạch còn giật mình, cậu hỏi: "Ai cơ? Kim Trạch á?"

Lục Thành Nghiễm trả lời: "Ừ, y là người khởi xướng của Tinh Mang."

Hứa Kiêu Bạch lúc này có thể xác định người đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió này là ai rồi, quả thật là Vệ Trạch An tự mình đào góc tường nghệ sĩ nhà mình. Trần Trình chạy tới tạt cậu không oan luôn á!

Cậu gửi cho Lục Thành Nghiễm một bức ảnh hỏi: "Có phải là y không?"

Lục Thành Nghiễm phát một dấu chấm hỏi tới: "? Ảnh từ đâu vậy?"

Hứa Kiêu Bạch cười nhạt: "Chú đoán xem."

Lục Thành Nghiễm đương nhiên là đoán không ra, nhưng cuối cùng Hứa Kiêu Bạch cũng rút ra một kết luận, Kim Trạch người mỹ tâm thiện, là một người không tồi. Cho dù y là người yêu cũ của Vệ Trạch An, cậu cũng không chán ghét nổi.

"Y thật đẹp trai mà!" Hứa Kiêu Bạch gửi cho Lục Thành Nghiễm một câu xong đã bị Từ Tuệ kéo đi trang điểm. Cậu chuẩn bị cho một cuộc họp báo bên trong về đại sứ từ thiện.

Nhận được câu nói cuối cùng của Tiểu Bạch, Lục Thành Nghiễm luôn cảm thấy chỗ nào không đúng, y thật đẹp? Quả thật, mặc dù thường xuyên bởi vì thành tựu của người này mà bị bỏ qua dung mạo, nhưng Kim Trạch quả thật có thể coi là một mỹ nhân. Một người đàn ông có thể gọi là một người đẹp không nhiều, Kim Trạch là một trong số đó.

Lục Thành Nghiễm cũng không để trong lòng, tiếp tục bận rộn công việc của mình, thuận tiện để cho bên tuyên truyền phát lại "Thám tử số 6" kéo thêm vài độ hot. Hắn cảm thấy hành động này của Vệ Trạch An có chút mạo hiểm, Tiểu Bạch là một người mới tinh như giấy trắng, cứ như vậy đẩy cậu đến đầu sóng ngọn gió có thích hợp không?

Nhưng bất luận như thế nào, bất luận Vệ Trạch An ra đại chiêu gì, bên mình cũng có thể tiếp được.

Buổi họp báo hôm nay do Tinh Mang bên kia tổ chức, sau buổi họp báo sẽ chụp ảnh, sẽ đến khu vực viện trợ lần này làm từ thiện. Nghe nói rằng lâng này là bàn về vấn đề giáo dục cho trẻ em châu Phi, vì vậy Tinh Mang dự định sử dụng một người mới. Người mới có nghĩa là hy vọng. Y muốn trẻ em nhìn thấy hy vọng, vì vậy có những yêu cầu nhất định về trình độ học vấn và hình thức.

Về điểm này mà nói, thân phận học bá của Tiểu Bạch hoàn toàn có thể gϊếŧ chết Trần Trình trong giây lát.

Hiếm khi Tiểu Bạch mặc âu phục chính thức một lần từ phòng thử đồ đi ra liền khiến chị Từ kinh diễm, thưởng thức cậu từ trên xuống dưới như kiểu thành tựu khi một tay mình nuôi dạy đứa bé cuối cùng cũng trưởng thành, cô có chút cảm giác nước mắt lưng tròng.

Hứa Kiêu Bạch còn có chút không được tự nhiên, tay cậu không biết nên đặt ở đâu. Bộ âu phục này cắt tỉa cực kỳ hợp thể, là màu xanh da trời. Vừa có sự hoạt bát của người trẻ tuổi, vừa có nội liễm chững chạc trong trang phục chính trang. Tiểu Bạch còn rất thích, vừa rồi ở trong gương nhìn lại nhiều lần.

Tiểu Bạch nói: "Bên họ nói âu phục là tài trợ, tổng cộng mười ba bộ, sẽ hỗ trợ đến cho đến khi đi Châu Phi trở về. Chị Từ, trông em có đẹp không?"

Từ Tuệ có chút nghẹn ngào đáp: "Đẹp, mama vui lắm."

Hứa Kiêu Bạch nhìn vành mắt đỏ bừng của Từ Tuệ hỏi: "Chị Từ, chị... không sao chứ?"

Từ Tuệ xoay người lại, có chút không thu được cảm xúc. Tiểu Bạch là đứa bé mà cô nhìn từ lúc cậu mới vào nghề, từ lúc cậu còn chưa tốt nghiệp trung học đã dẫn dắt cậu, tận mắt nhìn cậu từng bước từng bước đi tới hôm nay. Có thể đạt được thành tích như vậy, Từ Tuệ là người vui vẻ thay cậu nhất.

Hứa Kiêu Bạch vốn còn muốn cảm thán hai câu, nhưng mở miệng lại nói: "Yên tâm đi chị Từ! Bây giờ em có tiền rồi, sau này em sẽ che chở chị."

Từ Tuệ: "..."

Nhóc con này, thiếu đánh.

Hiện trường buổi họp báo cũng không ồn ào, không giống như buổi họp báo mà Hứa Kiêu Bạch biết trước đây, khắp nơi đều chật ních phóng viên. Trong sân có hơn mười phóng viên các nước ngồi đó, đều là đại biểu của các tổ chức từ thiện tư nhân các nước.

Có một phóng viên quốc gia nước E tóc vàng mắt xanh dùng tiếng Anh hỏi Tiểu Bạch vài câu hỏi đơn giản. Bản dịch đã được chuẩn bị tại chỗ, nhưng nó không được sử dụng. Tiếng Anh của Tiểu Bạch cũng không tệ lắm, khả năng diễn đạt đối ứng rất mạnh, cậu đối đáp lưu loát như nước.

Mặc dù có chút nhút nhát, nhưng tất cả các câu hỏi được trả lời rất đúng, không vấp câu.

Các phóng viên trong và ngoài nước cũng rất bất ngờ, không ngờ đứa trẻ này lại rất giỏi. Nghe nói cậu nhóc này vừa mới thành niên, thật sự là hiếm có. Sau buổi họp báo, bọn họ liên tục gật đầu tán thưởng Hứa Kiêu Bạch.

Sau khi kết thúc, Hứa Kiêu Bạch ngồi vào trong xe mới phát hiện lòng bàn tay mình đều ướt đẫm mồ hôi.

Từ Tuệ đưa cho cậu một tờ khăn giấy hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

Hứa Kiêu Bạch nói: "Chắc là sẽ lên hot search, chỉ sợ em sẽ bị bôi đen là xuất tường."

Nói xong Hứa Kiêu Bạch làm thủ thế lau mồ hôi nói: "Chị Từ, em bỗng nhiên cảm thấy áp lực lớn quá."

Từ Tuệ vỗ vỗ bả vai cậu nói: "Đây là chuyện bình thường, nhưng bất luận như thế nào đây đều là một khởi đầu tốt."

Điện thoại của Hứa Kiêu Bạch vang lên một chút, cậu cho rằng sẽ là Sở Vi gửi tới, hai ngày nay Sở Vi cũng không có động tĩnh gì, hình như đang quay một bộ phim chiếu mạng. Buổi tối hôm trước còn đang cùng cậu chửi bới, phỏng chừng hôm nay hắn cũng biết chuyện cậu trở thành đại sứ đại diện Tinh Mang.

Mở ra xem ấy thế mà lại là tin nhắn của Hứa Tuấn Lân gửi tới.

Hứa Tuấn Lân nói: Khi con có thể đủ khả năng chịu nhận phỉ báng, lúc đó con sẽ xứng đáng với vinh quang. Đừng gây áp lực quá nhiều cho bản thân, sẽ có những bất ngờ lớn hơn đang chờ con trong tương lai.

Hứa Kiêu Bạch cảm động không thôi, cậu cảm thấy đây chính là niềm vui lớn nhất trong sinh mệnh của mình. Không phải năm ngàn, không phải năm mươi ngàn, là năm trăm triệu của "mẹ" cậu đó! Nếu như không phải đồng chí Hứa đột nhiên gả vào hào môn, chỉ sợ mình không có may mắn như vậy.

Hứa Kiêu Bạch gửi ra một icon nắm đấm biểu hiện cố lên cho Hứa Tuấn Lân, nói cho ba biết mình sẽ kiên cường.

Mà Hứa Tuấn Lân ở đầu bên kia đã đưa ra quyết định, y muốn đem tất cả nói cho Vệ Trạch An.

Tối hôm qua tuy rằng y ôm ảnh Kim Trạch nửa ngày, nhưng trong lòng y cũng biết rõ.

Vệ Trạch An cũng không phải không có đối tượng lựa chọn tốt hơn, hắn thậm chí còn có người yêu cũ tốt hơn mình gấp bao lần. Nhưng cuối cùng hắn lại lựa chọn mình, hoặc là nói... Hắn chưa bao giờ từ bỏ mình.

Điểm này Hứa Tuấn Lân cực kỳ ngoài ý muốn, bởi vì năm đó người yêu thích Vệ Kiêu rất nhiều, y vẫn luôn cảm thấy chính mình chẳng qua vừa vặn bị hắn nhìn trúng.

Từ tất cả những gì hắn làm với Tiểu Bạch, đến việc hắn dứt khoát quyết đoán cùng mình lấy giấy chứng nhận kết hôn đều có thể thấy được Vệ Kiêu hiện giờ đối đãi với tình cảm coi trọng cỡ nào.

Buổi trưa, Vệ Trạch An gọi y đi lên ăn cơm, trong lòng Hứa Tuấn Lân liền thoải mái.

Khi nào thì nói cho hắn biết Tiểu Bạch là con ruột của hắn thì mới tốt đây?

Vậy thì để sau đám cưới đi!

Dù sao cũng chỉ còn chưa tới nửa tháng nữa, đến lúc đó lại cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Không biết vì cái gì, chính bản thân Hứa Tuấn Lân y đều cảm thấy có chút khẩn trương. Không biết Vệ Kiêu sau khi biết chuyện này sẽ phản ứng như nào? Nếu hắn biết mình đầu tư năm trăm triệu cho con riêng kỳ thật là con ruột của mình, nhất định sẽ vui đến nhảy dựng lên đi?

Nghĩ tới đây, khóe môi Hứa Tuấn Lân liền nhịn không được cong lên. Lại nghĩ đến tình cảnh cha con bọn họ nhận nhau, Hứa Tuấn Lân nhịn không được trong lòng chua xót, luôn cảm thấy có lỗi với Tiểu Bạch.

Thang máy dừng ở tầng tổng giám đốc, Hứa Tuấn Lân vừa định vào phòng nghỉ lại nghe thấy chỗ ban công cầu thang truyền đến âm thanh loáng thoáng.

"Chuyện này không được phép có nửa điểm sai lầm, chỉ có thể thành công không thể thất bại. Dù sao, tôi cũng đã chờ nhiều năm như vậy, cũng nên kết thúc rồi..."