Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 41: Điện thoại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảm giác bị cười nhạo rất khó chịu, có điều là Lục Thành Nghiễm cũng không ngăn cản Hứa Kiêu Bạch mà để cậu cười xong, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu nói: "Nhưng học trưởng nói đúng, lúc đó tôi đúng là lông chưa mọc dài. Nhưng bây giờ... Trông rất tươi tốt, có thời gian liền cho em xem."

Hứa Kiêu Bạch bỗng dưng cười không nổi, húp canh bị sặc, vừa hắng giọng vừa lắc đầu nói: "Cái này thì không cần đâu."

Nghẹn một lát, Hứa Kiêu Bạch vẫn nhịn không được cười đến dậm chân đập bàn.

Rốt cục cười đủ rồi, Hứa Kiêu Bạch bỗng nhiên ý thức được một chuyện, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thành Nghiễm nói: "Chú Lục, chú coi tôi là Dương Bất Hối* đấy à? Không theo đuổi được cha liền theo đuổi đứa con?"

*Một nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Lục Thành Nghiễm không nói gì: "Tôi phải nói bao nhiêu lần em mới tin đây? Em không phải thế thân, thật sự không phải thế thân! Mặc dù tôi thừa nhận tôi quyết định quan hệ với em vì khuôn mặt của em. Nhưng sau khi tôi phát sinh quan hệ, tôi mới phân biệt được khuôn mặt này và đàn anh không có bất kỳ quan hệ nào. Em và ba em hoàn toàn khác nhau, nếu tôi muốn tìm người thế thân, tại sao không tìm một người có tính cách không khác gì anh ấy? Tôi chỉ thích em thôi."

Đột nhiên Hứa Kiêu Bạch cắn lấy thìa, rũ mí mắt xuống, theo bản năng nhìn bụng mình.

Cậu đã ăn đủ, đặt thìa xuống, tâm trạng có chút phức tạp.

Lục Thành Nghiễm thấy cậu ngẩn người, liền nói: "Tôi không ép em, chúng ta cứ như vậy thuận theo tự nhiên ở chung đi. Có lẽ một ngày nào đó biết đâu em sẽ có tình cảm với tôi?"

Hứa Kiêu Bạch muốn giảm bớt bầu không khí xấu hổ một chút, cậu nói: "Tình cảm cha con sao?"

Lục Thành Nghiễm: "..."

Tùy thời tùy chỗ đều nhắc nhở mình so với Tiểu Bạch lớn hơn một giáp, Tiểu Bạch mười tám tuổi, mà mình đã ba mươi hai tuổi.

Rõ ràng, bầu không khí này đã không được giảm bớt.

Cơm nước xong, Hứa Kiêu Bạch nhắn tin cho Hứa Tuấn Lân: "Tối nay ba có về không?"

Hứa Tuấn Lân nửa ngày không trả lời cậu, Hứa Kiêu Bạch thầm nghĩ, từ khi đồng chí Hứa bắt đầu yêu đương, ba liền thường xuyên mất liên lạc. Có điều là cũng tốt, sau khi mình trưởng thành, lão phụ thân mất đi trách nhiệm giám hộ đúng là phải có chút chuyện mình nên làm.

Thấy gần chín giờ, Hứa Kiêu Bạch lướt weibo rồi nói: "Chú Lục, chú đưa tôi về nhà đi, chắc ba tôi đã đi hẹn hò rồi. Tôi vừa mới gửi tin nhắn cho ba cũng không thấy trả lời, phụ huynh như này đúng là thật khó trông mà."

Lục Thành Nghiễm: "..."

Có phải tất cả mầm non bây giờ đều như thế này không?

"Ngủ ở đây đi, chỗ tôi vẫn còn phòng trống, em có thể tùy ý chọn."

Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: "Không được, như vậy rất kỳ quái. Tôi sẽ về nhà, chắc một lát nữa lão Hứa cũng sẽ về."

Lục Thành Nghiễm cũng không kiên trì, liền đưa Tiểu Bạch trở về.

Sau khi về đến nhà, Hứa Kiêu Bạch nhận được tin nhắn của chị Từ, bảo cậu quay xong Thám tử phần thứ ba liền đi quay một đại diện phát ngôn. Cuối cùng cô cũng nhận về cho Hứa Kiêu Bạch phát ngôn đầu tiên, là một loại bình xịt chống nắng. Là một thương hiệu nhỏ, Trì Dương cũng thích thương hiệu này. Ngay từ đầu Từ Tuệ cũng đề cử Trì Dương, nhưng nhà sản xuất vừa nhìn thấy Trì Dương đen như vậy trực tiếp cho out. Đây không phải là tới thay mặt chống nắng, đây là tới đập phá sân, phơi nắng thành đen như vậy còn tránh cái rắm nắng ấy mà đòi làm người phát ngôn.

Vì thế Từ Tuệ thay Hứa Kiêu Bạch trực tiếp gật đầu với nhà sản xuất.

Không vì cái gì khác, chỉ vì làn da trắng gió thổi có thể rách, trắng đến phát sáng của cậu.

Hứa Kiêu Bạch không quan tâm đến cái gì khác, chỉ hỏi một câu: "Bao nhiêu tiền vậy?"

Từ Tuệ cũng không bán quan hệ với người hâm mộ tài chính nhỏ này, trả lời: "Tiền đã trừ thuế rồi lên tới khoảng 6 chữ số, so với số tiền trước đây cậu kiếm được cộng lại nhiều hơn nhiều."

Hứa Kiêu Bạch:???

"A a a a a a!" Cậu vui vẻ đi vòng quanh phòng. Mình sắp hot rồi sắp hot rồi, đại điện phát ngôn tìm tới cửa rồi! Chị Từ đàm phán thế nào được nhiều như vậy chứ? Tiền nhiều như thế mình tiêu sao hết đây aaaaaa!

Từ Tuệ nói: "Xem tiền đồ của cậu kìa. Kỳ thật chuyện người phát ngôn này đã sớm bàn rồi, bọn họ vẫn không nặng không nhạt, hơn nữa giá cả đưa ra rất thấp. Nếu như không phải chương trình tạp kỹ của các cậu bỗng nhiên lên hot search, nhà sản xuất vẫn sẽ không nhả ra. Bọn họ muốn thừa dịp cậu còn chưa hot liền nhanh chóng ký hợp đồng, nếu như chương trình tạp nghệ của các cậu bùng nổ, cũng không chỉ là cái giá này đâu."

Trong lòng Hứa Kiêu Bạch hiểu rõ, cậu và Trì Dương quay trương trình tạp kỹ trên mạng này đang trong kỳ nghỉ hè, các học sinh đều được nghỉ. Hơn nữa loại hình chương trình tạp kỹ thám tử tương đối ít, lại có thêm Hàn Tử Phong, tỷ lệ xem đương nhiên sẽ không quá thấp. Chỉ cần có thể theo kịp cốt truyện, có điểm cười có giá trị chờ mong sẽ không quá thảm.

Hứa Kiêu Bạch nói: "Vậy em có cần chú ý cái gì không?"

Chị Từ nói: "Những ngày này đừng thức khuya, ngủ sớm dậy sớm, duy trì làn da của cậu là được rồi."

Hứa Kiêu Bạch soi gương, không biết có phải gần đây mình ăn nhiều hay không, cả người đều trắng nõn nộn nộn. Cũng có thể là bởi vì trong bụng có nhóc con, hormone ẩn đột nhiên bị đánh thức, làn da liền trở nên ẩm ướt.

Cậu vừa vừa xoa mặt mình nói: "Yên tâm đi chị Từ, tình trạng da của em gần đây cũng không tệ lắm."

Chị Từ nói: "Chị và nhà sản xuất đàm phán nửa ngày, nói nhan sắc của em có thể so với như nào. Cậu đừng nghịch lung tung ảnh hưởng tới da, ngày mai chị sẽ gửi cho cậu một bộ sản phẩm chăm sóc da cao cấp, cậu không bị dị ứng gì chứ?"

Hứa Kiêu Bạch đáp: "Không dị ứng, làn da của em dầu muối bất nhập, chưa từng dị ứng với cái gì cả."

Nghĩ tới làn da mình cẩn thận che chở còn cả ngày mà vẫn nổi mụn, Từ Tuệ chậc chậc hai tiếng, nói: "Những người có thể chất trời sinh như các cậu sao mà được vậy thế?"

Hứa Kiêu Bạch cười hì hì nói: "Chị hẳn là nên hỏi ba em thì đúng hơn."

Từ Tuệ nổi da gà, Hứa Kiêu Bạch cúp điện thoại, nhìn đồng hồ mới mười giờ, Hứa Tuấn Lân còn chưa trở về. Cậu nhíu mày, gọi điện thoại cho lão Hứa. Điện thoại vang lên vài tiếng mới bắt máy, thanh âm bên kia có chút không tự nhiên, Hứa Tuấn Lân khàn khàn nói: "Tiểu Bạch? Con... Có chuyện gì vậy?"

Đầu dây bên kia Vệ Trạch An đang ôm Hứa Tuấn Lân bị vô tình đẩy ra.

Hứa Tuấn Lân đứng dậy quấn chăn, hắng giọng nói: "À.. Ba... lát nữa sẽ về, con đi ngủ trước đi, đừng để cửa lại cho ba."

Hứa Kiêu Bạch vừa nghe thanh âm này liền biết là chuyện gì xảy ra, cực kỳ thức thời nói: "Vậy con ngủ trước đây, các người cứ tiếp tục đi."

"... Tiểu Bạch, không phải như con nghĩ đâu, là..."

Là cái gì? Hứa Tuấn Lân suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cớ cùng lý do.

Hứa Kiêu Bạch ngáp một cái nói: "Con biết con biết, lần sau ba không về hãy nói trước với con một tiếng là được, miễn cho con lo lắng. Con ngủ trước đây." Nói xong Hứa Kiêu Bạch tắt điện thoại, lại oán giận một câu phụ huynh lần này thật khó trông mà, xong liền tắm rửa đi ngủ.

Hứa Tuấn Lân có chút xấu hổ, y cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Tiểu Bạch đã gần như sụp đổ.

Y mặc lại quần áo nói với Vệ Trạch An: "Tôi phải về đây, để Tiểu Bạch ở nhà một mình tôi không yên tâm."

Vệ Trạch An cũng đứng dậy theo nói: "Vậy tôi đưa em về, tiểu hài tử ở nhà một mình quả thật không tốt lắm. Hiện tại biếи ŧɦái nhiều như vậy, nam hài tử cũng nên chú ý an toàn."

Mà tiểu hài tử trong miệng bọn họ cũng đã mười tám tuổi. Nếu như Tiểu Bạch ở chỗ này, nhất định sẽ cùng bọn họ cãi lại.

Đối với tình yêu thương của Vệ Trạch An dành cho Tiểu Bạch, Hứa Tuấn Lân tạm thời cho rằng đó là cốt nhục tình thâm. Tuy rằng hắn còn không biết Tiểu Bạch chính là con của hắn, nhưng loại thân tình trong xương cốt này, căn bản là không ngăn cản được đi?

Hứa Tuấn Lân nhịn không được hỏi: "Vì sao... anh lại thích Tiểu Bạch như vậy?"

Hứa Tuấn Lân suy nghĩ một chút, lại tiếp một câu: "Vì sao lại đối với nó tốt như vậy?"

Vệ Trạch An bị hỏi ngẩn ra, suy nghĩ một chút nói: "Nó là con trai của em mà, con trai em chính là con trai tôi. Tôi đối với con trai mình đương nhiên là thích rồi."

Hứa Tuấn Lân nói: "Nhưng dù sao nó cũng không phải con của anh."

Vệ Trạch An bị hỏi, cho đến khi lên xe hắn mới nói: "Bởi vì nó là sự tiếp nối sinh mệnh cuộc sống của em."

Hứa Tuấn Lân không kịp phản ứng hỏi: "Cái gì?"

Vệ Trạch An nói: "Em không phải hỏi tôi vì sao lại đối xử tốt với Tiểu Bạch như vậy sao? Bởi vì Tiểu Bạch là sự tiếp nối cuộc sống của em, tôi rất vui vì em có con, nếu chúng ta ở bên nhau, chắc chắn sẽ không có con. Em biết đó, tôi sẽ không khốn nạn đến nỗi tìm người mang thai hộ. Với sự hiểu biết của tôi về em, nếu em ở bên tôi em chắc chắn sẽ không phản bội lại tình cảm của chúng ta. Cho nên tôi rất may mắn vì em có Tiểu Bạch. Thay vì nói tôi thích Tiểu Bạch, chi bằng nói là thích sự tiếp nối sinh mệnh của em thì đúng hơn."

Lúc Vệ Trạch An nói lời này cực kỳ thận trọng, với sự hiểu biết của Hứa Tuấn Lân đối với Vệ Trạch An, những lời này cũng không phải nói để dỗ dành cho y vui vẻ.

"Vệ Kiêu anh..." Hứa Tuấn Lân chần chờ hỏi: "Thích tôi đến vậy sao?"

Vệ Trạch An lái xe, vẻ mặt lưu manh nói: "Thích chứ! Hay là tôi kéo em đến thuê phòng nhé?"

Hứa Tuấn Lân: "..."

Y nhất định là điên rồi, nếu không vì sao lại cảm thấy Vệ Trạch An có thể vượt qua sự đứng đắn quá ba giây?

Vết đỏ ửng trên mặt Hứa Tuấn Lân còn chưa biến mất, y nhíu mày nhìn về phía Vệ Trạch An nói: "Anh không thể nói chuyện đứng đắng chút sao?"

Nói xong câu đó Hứa Tuấn Lân bỗng nhiên cảm thấy mình ở nhà cũng thường xuyên nói Tiểu Bạch như vậy.

Hai cha con này, ngoại trừ bộ dáng không giống nhau, bản tính quả thực giống nhau như đúc! Tiểu Bạch không có việc gì cũng luôn nói kiểu nhởn nhơ như vậy, điểm này nhất định là di chuyền từ Vệ Trạch An.

Hứa Tuấn Lân có chút lo lắng, tính cách Tiểu Bạch về sau phải làm sao bây giờ? Bây giờ nó còn chia tay Trần Trình, sẽ không tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt chứ?

Vệ Trạch An quay đầu nhìn về phía y hỏi: "Nghĩ cái gì vậy?"

Hứa Tuấn Lân nói: "Không có gì." Trong lòng lại sầu không được, Tiểu Bạch lớn lên mềm mại như vậy, sẽ không bị ai khi dễ chứ?

Y thở dài trong lòng nặng nề hỏi: "Ngày mai anh muốn ăn gì? Ngày mai tôi mang đồ ăn đến."

Vệ Trạch An lập tức hăng hái nói: "Tôi muốn ăn món ăn viên tròn lần trước em làm, loại nhỏ nhỏ, có thịt lợn, thêm rau mùi và tôm nõn."

"Canh thịt viên?"

Vệ Trạch An đáp: "Đúng đúng đúng! Cho thêm một vài giọt dầu thơm, hành lá thái nhỏ, ngon lắm!"

Hứa Tuấn Lân: "..."

Tật xấu ham ăn của Tiểu Bạch hẳn cũng là di truyền từ vệ Trạch An đi.

Y hơi suy sụp.

Lúc về đến nhà đã gần mười một giờ, Vệ Trạch An đương nhiên sẽ không lên tầng nữa. Hắn nhìn Hứa Tuấn Lân đi vào thang máy, tự mình liền lái xe trở về.

Hứa Tuấn Lân dặn dò một câu: "Muộn rồi anh lái xe cẩn thận một chút."

Vệ Trạch An nói: "Không sao đâu, tôi có kinh nghiệm hai mươi mấy năm làm tài xế rồi."

Hứa Tuấn Lân không nói gì, Vệ Trạch An vẫn không chịu buông tha nhanh chóng hôn lên mặt y một cái mới để y lên lầu.

Trở lại xe, Vệ Trạch An kéo cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc, thẳng đến khi phòng trên tầng bật đèn, nửa tiếng sau lại tắt đèn mới khởi động xe rời đi. Hắn dập tắt điếu thuốc trong tay, lấy điện thoại ra gọi một cuộc gọi: "Đừng quên đốt thêm giấy cho lão phu nhân."

Phía đối diện đáp một câu gì đó, Vệ Trạch An lại nói: "Làm theo kế hoạch ban đầu, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi chứ?"

Đối diện lại nói một câu gì đó, Vệ Trạch An đáp lại một tiếng rồi tắt điện thoại.
« Chương TrướcChương Tiếp »