Hoa hồng dần dần di chuyển xuống Hứa Kiêu Bạch mới thấy rõ mặt người tới, quả nhiên là Lục Thành Nghiễm.
Trên người Lục Thành Nghiễm còn mặc âu phục công tác cực kỳ trang trọng, nhìn bộ dạng này hẳn là vừa mới xuống máy bay liền trực tiếp tới tìm Hứa Kiêu Bạch.
Tiểu Bạch nhìn hắn chớp chớp mắt, có chút ngoài ý muốn nói: "Không phải thứ hai chú mới trở về sao?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Tôi không thể chờ đợi được muốn biết đáp án kia nhanh hơn liền sớm trở về."
Tiểu Bạch im lặng nói: "Dù chú có về sớm thì tôi cũng sẽ không nói cho chú biết đáp án đâu. Tôi vẫn chưa nghĩ ra."
Lục Thành Nghiễm nói: "Không sao, chỉ cần nhìn thấy em là tôi liền an tâm."
Hứa Kiêu Bạch không nói gì, nhưng vẫn nhường cho người vào nói: "Muốn uống nước không?"
Ánh mắt Lục Thành Nghiễm có chút đỏ lên nói: "Cho tôi một tách cà phê được không? Trên máy bay quá phấn khích nên không ngủ."
Hứa Kiêu Bạch liếc mắt một cái nói: "Chú uống cà phê căn bản là trị tiêu không trị gốc, không bằng chú đi ngủ một giấc đi!"
"Ngủ?" Lục Thành Nghiễm hỏi: "Ngủ trên ghế sofa nhà em sao?"
"Sofa nhà tôi bằng gỗ, chú không sợ gãy cổ thì cứ việc ngủ." Đồng chí Hứa là thanh niên lão làng, bỏ ra một số tiền lớn mua một bộ đồ nội thất bằng gỗ.
Nói xong Hứa Kiêu Bạch chỉ chỉ vào phòng Hứa Tuấn Lân nói: "Chú ngủ trong phòng ba tôi đi. Có điều là ba tôi có tính sạch sẽ, chú ngủ xong tôi sẽ đổi cho ba một bộ ga trải giường mới là được."
Nhưng Lục Thành Nghiễm lại không nhúc nhích, trong tay ôm hoa hồng phảng phất bị điểm huyệt, đứng ở nơi đó như có điều suy nghĩ.
Hứa Kiêu Bạch nghiêng đầu nhìn hắn hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục Thành Nghiễm xoa cằm nói: "Em chắc chắn để tôi ngủ... Phòng của nam thần thời thơ niên của tôi?"
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Tựa hồ đúng là không ổn lắm, hơn nữa, đồng chí Hứa trên danh nghĩa đã có chủ rồi, phòng của ba cũng không thể để cho nam nhân khác tùy tiện ngủ được.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: Bỏ đi, chú ngủ trong phòng tôi đi."
Thứ Lục Thành Nghiễm chờ chính là những lời này, hắn vui vẻ đến sắp bay lên trời. Cố gắng khống chế khóe môi không nhếch lên, đi theo phía sau Hứa Kiêu Bạch vào phòng cậu.
Đặt hoa hồng lên bàn sách của Tiểu Bạch, cẩn thận quan sát phòng cậu.
Phong cách trang trí nhà họ Hứa là phong cách điền viên kiểu Trung Quốc, phòng của Tiểu Bạch rất nhỏ nhưng tươi mát, vừa nhìn đã biết là một cậu bé đáng yêu.
Hứa Kiêu Bạch xốc chăn lên, đem mấy con gấu giấu bên trong kéo ra đặt lên bàn nói: "Chú ngủ đi. Chú không có tính sạch sẽ đúng không? Tôi có cần thay ga trải giường không?"
Đương nhiên là không rồi!
Có hương vị của Tiểu Bạch hắn vui vẻ còn không kịp, làm sao có thể đổi?
Có điều là bề ngoài hắn vẫn ra vẻ thong dong, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không cần, tôi rất mệt, sẽ không khách khí với em đâu."
Hứa Kiêu Bạch nói: "Cái này có gì khách khí, bạn tôi cũng thường đến đây ngủ lại."
"Thường?" Lục Thành Nghiễm nhíu mày.
Hứa Kiêu Bạch không nói gì, hắn đây là ghen?
"Bạn tôi lúc nhỏ thôi." Hứa Kiêu Bạch giải thích ngắn gọn một câu, liền đi cắm bó hoa hồng vào bình hoa.
Lúc cắm vào thấy bó ban đầu ba cậu cắm đều còn sót lại, liền ném vào thùng rác, thay bằng bó tươi mới.
Lúc ấy không nghĩ nhiều, chính là cảm thấy hoa tàn trông không đẹp, vẫn là hoa tươi đẹp mắt hơn.
Lúc ra khỏi cửa, Hứa Kiêu Bạch đóng cửa lại cho Lục Thành Nghiễm, cũng cầm máy tính bảng chơi game trên sô pha trong phòng khách.
Lục Thành Nghiễm lại có chút hưng phấn không ngủ được, hắn nằm trên giường hứa Kiêu Bạch, theo bản năng ngửi ngửi gối đầu của cậu. Một mùi sả tươi mát, hẳn là mùi sữa tắm trên người cậu.
À, hương vị này là học trưởng thích, những nhu yếu phẩm hàng ngày này hẳn là ba Tiểu Bạch phụ trách chọn mua đi.
Mơ mơ màng màng, Lục Thành Nghiễm ngủ thϊếp đi. Trước khi đi ngủ hắn có chút hối hận, vừa rồi vì sao không lôi kéo Tiểu Bạch hôn một cái?
Tư vị đêm đó, chỉ có một mình hắn có ký ức, Tiểu Bạch ấm áp mềm mại, là thứ tốt đẹp mà cả đời này hắn đều muốn có được.
Một giấc ngủ này rất kiên định, bất tri bất giác lại ngủ đến buổi tối.
Lúc tỉnh ngủ, loáng thoáng nghe được bên ngoài có người đang nói chuyện với nhau, hắn tỉnh lại tinh thần liền nghe được một thanh âm quen thuộc.
"Cái gì? Hoa hồng này là Lục Thành Nghiễm tặng?"
Lục Thành Nghiễm nhíu mày, Vệ Trạch An tới rồi sao?
Ngoài cửa, Vệ Trạch An đang cực phần chán ghét nhìn bó hoa hồng trong bình, cùng với "hài cốt" của bó hoa hồng của mình nói: "Tiểu Lân Tử, tôi đã nói đúng chưa? Tên hỗn đản Lục Thành Nghiễm này chính là tặc tâm bất tử! Bây giờ hắn vẫn còn nhớ em!"
Hứa Tuấn Lân cũng có chút đau đầu, lúc Lục Thành Nghiễm theo đuổi y hắn mới chỉ mười bốn tuổi, sao lại cố chấp như vậy?
Mà Hứa Kiêu Bạch ở một bên vô cùng chột dạ, hắn làm sao có thể quên mất tình huống này?
Loại hoa hồng này vốn không phải người bình thường sẽ tặng. Người gửi hoa hồng chắc chắn là người yêu hoặc người theo đuổi.
Thân phận của Lục Thành Nghiễm lại cực kỳ mẫn cảm, có tiền sự, hiện giờ đương nhiên là bị hiểu lầm.
Hứa Kiêu Bạch hắng giọng, ý đồ biện giải: "Có lẽ... Không phải như thúc nghĩ thì sao?"
Vệ Trạch An chắc chắn nói: "Tiểu Bạch cháu còn nhỏ nên không biết, Lục Thành Nghiễm này năm đó theo sau mông ba cháu không rời. Nếu không..." Vệ Trạch An sờ sờ mũi, không nói tiếp.
Nếu không phải hắn đánh hắn ta một trận, tiểu tử này còn dính hơn keo con chó.
Có điều là chuyện mười mấy năm trước, nói ra để cho Tiểu Bạch nghe cũng không có bao nhiêu ý vị. Chẳng những lịch sử đen tối của Lục Thành Nghiễm bị phơi bày, ngay cả lịch sử đen tối của mình cũng bị phơi bày theo.
Hứa Tuấn Lân khuyên nhủ: "Một bó hoa hồng mà thôi, về phần anh thì sao?"
Vệ Trạch An nóng nảy nói: "Đây là chuyện một bó hoa hồng sao? Hành vi này của hắn chính là chuyện đạo đức cực kỳ bại hoại! Rõ ràng em đã ở cùng một chỗ với tôi, hắn chen ngang vào! Hành vi này của hắn được gọi là gì? Tiểu tam! Người thứ ba! Hồ ly thối không biết xấu hổ... Không đúng! Cẩu lang!"
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Người lớn mắng người như vậy có cần như vậy không?
Cậu nhịn không được nghẹn cười nửa ngày, chỉ mong Lục Thành Nghiễm đừng bị hai người họ đánh thức.
Vệ Trạch An ở một bên vẫn không hả giận, nói tiếp: "Mười mấy năm trước hắn cứ như vậy, biết rõ quan hệ của hai chúng ta rất tốt, hết lần này tới lần khác lại muốn tiến vào chen một chân, tại sao hắn lại không biết xấu hổ như vậy chứ?"
Hứa Kiêu Bạch rốt cục hack được điểm nhấn, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tuấn Lân, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Hả? Hai người... Hai người đã quen nhau từ hơn 10 năm trước rồi?"
Vệ Trạch An hắng giọng nói: "Khụ, không phải cũng không vượt qua mẹ cháu sao? Ba cháu vì mẹ cháu mà chia tay với ta, đúng là tình yêu đích thực là quan trọng nhất."
Hứa Tuấn Lân thập phần cảm kích nhìn thoáng qua Vệ Trạch An, y thật không biết nên nói với Tiểu Bạch như thế nào. Đồng thời, y cũng có vài phần áy náy với Vệ Trạch An. Hiện giờ băn khoăn của y còn chưa giải trừ, về thân thế của Tiểu Bạch, vẫn không thể nói cho Vệ Trạch An biết.
Hứa Kiêu Bạch không nghi ngờ gì, cậu ngẩng đầu nhìn thấy phòng mình mở ra một khe hở, sợ tới mức đột nhiên từ trên sô pha bật lên.
Hứa Tuấn Lân bị cậu làm cho giật mình hỏi: "Con đột nhiên bật dậy làm cái gì đấy?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "À à, con, con quên mất còn đang chơi game, phỏng chừng sẽ bị người khác cướp bảo vật mất, con không nói với hai người nữa còn đi đây ha ha..." Nói xong Hứa Kiêu Bạch vọt vào phòng, chỉ thấy Lục Thành Nghiễm đang ngồi bên giường cậu với vẻ mặt tươi cười, nhìn tập chân dung của cậu.
Hứa Kiêu Bạch đoạt lại tập chân dung từ tay hắn, bởi vì trang đó chính là ảnh từ bé đến lớn.
Sau khi khóa cửa lại, Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt tức giận nói: "Chú không nghe thấy tình huống gì bên ngoài sao? Đừng lên tiếng cũng không được ra ngoài! Chú muốn ra ngoài đánh nhau với Vệ thúc đấy à? Bây giờ thúc ấy coi chú là tình địch đấy."
Hiểu lầm này hơi lớn, Hứa Kiêu Bạch cảm thấy đầu cũng rất lớn.
Lục Thành Nghiễm ung dung nhìn cậu, khoanh tay nói: "Cho nên tôi phải đi ra ngoài giải thích một chút đi? Người tôi muốn theo đuổi không phải học trưởng, mà là cậu."
Hứa Kiêu Bạch tiến lên che miệng hắn lại, nói: "Không được! Không được nói thế! Đặc biệt là chuyện kia của tôi và chú lại càng không thể để cho ba tôi biết!"
Lục Thành Nghiễm có chút buồn cười, nhưng giờ này khắc này, Hứa Kiêu Bạch đang lấy tay che miệng hắn, trong lòng hắn nhịn không được sinh ra vài phần khác thường. Vì thế hắn có ý đồ, vươn lưỡi ra ở lòng bàn tay của Hứa Kiêu Bạch liếʍ liếʍ.
Hứa Kiêu Bạch như bị điện giật thu tay lại, tức giận nói: "Chú... Chú làm cái gì vậy?"
Lục Thành Nghiễm tiếp tục nghẹn cười nói: "Không có gì, tôi chỉ là muốn đi ra ngoài chào hỏi học trưởng." Nói xong hắn liền đứng lên.
Hứa Kiêu Bạch sợ tới mức lập tức chặn cửa lại nói: "Không được, chú không thể đi, thành thành thật thật ở trong phòng cho tôi."
Lục Thành Nghiễm rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi, hắn nghiêng đầu nhìn Hứa Kiêu Bạch, một tay chống cửa, vươn người ra nói: "Ồ? Tôi không thể ra ngoài sao? Vậy em định em ngăn chặn tôi như nào đây?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Thế nào cũng được, dù sao lúc này chú cũng không thể đi ra ngoài, còn nữa, làm ơn lần sau đừng tặng hoa hồng nữa! Ok?"
Lục Thành Nghiễm chăm chú nhìn Hứa Kiêu Bạch nói: "Sợ ba em biết đến như vậy sao? Biết... Mối quan hệ của chúng ta?"
Nói xong, Lục Thành Nghiễm đột nhiên hôn Hứa Kiêu Bạch.
Nhưng mà bên ngoài Vệ Trạch An và Hứa Tuấn Lân đang ngồi nói chuyện với nhau trên sô pha, Hứa Kiêu Bạch không dám nói chuyện, cũng không dám lên tiếng, càng không dám đột nhiên đẩy Lục Thành Nghiễm ra. Hơn nữa, nụ hôn đột ngột này khiến Hứa Kiêu Bạch căn bản không kịp phản ứng. Cậu ngơ ngác dựa vào cửa, chỉ trợn to hai mắt nhìn Lục Thành Nghiễm.
Xúc cảm mềm mại truyền đến, nội tâm Lục Thành Nghiễm phảng phất thổi qua một trận gió xuân như mặt trời ấm áp của tháng hai. Trái tim chưa bao giờ tan chảy, vì vậy nó phát ra một tiếng nước rầm rầm. Trong lúc nhất thời xuân ấm hoa nở rộ, đủ màu sắc trải đầy mười dặm tâm điền.
Nụ hôn này không chứa bất kỳ hương vị nào của sắc dục lại khiến Lục Thành Nghiễm trầm mê trong đó, không cách nào tự kiềm chế.
Thẳng đến khi Hứa Kiêu Bạch rốt cục phản ứng lại, đẩy hắn ra, giọng nói thở hổn hển hô lên với hắn: "Lục Thành Nghiễm! Chú không nên lợi dụng lúc người gặp nguy hiểm, được chứ?"
Còn chưa đợi Lục Thành Nghiễm nói gì, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Hứa Kiêu Bạch sợ tới mức giống như một con thỏ nhỏ, vỗ vỗ ngực rồi nói: "Có... Có chuyện gì vậy ba?"
Hứa Tuấn Lân ở ngoài cửa nói: "Ba và Vệ thúc con tính định đi ra ngoài ăn, Tiểu Bạch, con cũng đi cùng chúng ta đi."
Tiểu Bạch lập tức xua tay nói: "Không không không, con ăn rồi, hai người đi ăn đi."
Ngoài cửa Hứa Tuấn Lân nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn, con có muốn ba mang gì về cho không?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Không cần đâu, con chúc hai người dùng bữa vui vẻ."
Thấy cậu không có ý định đi theo, Hứa Tuấn Lân liền cùng Vệ Trạch An đi, trước khi đi dặn dò một câu: "Con bớt chơi game lại, cẩn thận hỏng mắt."
Hứa Kiêu Bạch đáp: "Con biết rồi..."
Một câu còn chưa nói hết, Lục Thành Nghiễm lại nhịn không được ôm Tiểu Bạch vào trong ngực hôn lên.
Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi, vì sao lại thích cậu nhóc này như vậy? Tại sao lại như... Phát điên muốn có cậu? Khó trách mười mấy năm trước học trưởng không đáp ứng ở cùng một chỗ với hắn, thì ra... Là vì để cho hắn cùng Tiểu Bạch gặp nhau sao?
Tiểu Bạch vẫn cho hắn hôn, khi cậu nghe được tiếng đóng cửa, trong nháy mắt đột nhiên đẩy Lục Thành Nghiễm ra, lớn tiếng hô: "Chú đủ chưa! Tôi đã hứa sẽ nói chuyện với chú, chú lại hôn tôi? Không cần tiền đồ sao?"
Lục Thành Nghiễm rốt cục bật cười, hắng giọng nhắc nhở: "Tiểu Bạch, thu phí là phạm pháp đấy."
Hứa Kiêu Bạch:!!!!!!
Phạm con mẹ nó pháp nhà chú!!
Cậu vội vàng hét lên: "Lục Thành Nghiễm, người chiếm tiện nghi không tranh thủ như chú đâu. Hai chúng ta lúc trước đã từng có một lần, nhưng đó là chuyện tiền trao tình múc, chú thu tiền này coi như đã vạch rõ ranh giới rồi. Chú muốn theo đuổi tôi liền theo đuổi, tốt xấu gì cũng có thành ý đi! Hôn là đặc quyền của bạn trai chính hiệu, bây giờ chú còn chưa đến mức đó!"
Lục Thành Nghiễm không cười nói: "Tiểu Bạch, thực xin lỗi, tôi chỉ là nhìn thấy em không khống chế được."
Hứa Kiêu Bạch vội vàng nói: "Chú không khống chế được cái gì?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Liền... Không thể kiểm soát, lại nhớ tới những gì đã xảy ra đêm đó. Em ôm tôi, không ngừng gọi ca ca ơi ca ca à..."
Hứa Kiêu Bạch:!!!!!!
Lão nam nhân này có phải mười năm không khai chai, khai chai rồi liền bổ sung hết cho mười năm hay không?
Khó trách người ta nói cây sắt nở hoa vô cùng bạo, lão tài xế khi lái xe cũng thật sự không tầm thường!
Cậu kéo cửa ra, đẩy Lục Thành Nghiễm ra ngoài nói: "Mười phút sau chú tự mình đi đi! Đừng để ba tôi nhìn thấy chú."
Nói xong Hứa Kiêu Bạch đóng cửa lại, mặt phát nóng dựa lưng trên cánh cửa, lòng phát hoảng, cả người sắp nóng lên.
Không, mình không thể! Sức chiến đấu quá kém! Bị một ông già như thế này đùa giỡn.
Lục Thành Nghiễm ngược lại rất cao hứng, hắn hôn được Tiểu Bạch, hơn nữa biểu hiện của Tiểu Bạch thật sự quá đáng yêu.
Bị nhốt ngoài cửa hắn cũng không tức giận, ngược lại gõ gõ cửa Hứa Kiêu Bạch nói: "Tiểu Bạch, em cảm thấy hai chúng ta như vậy giống như vụиɠ ŧяộʍ không?"
Hứa Kiêu Bạch giận dữ mà đập cửa: "Trộm cái em gái chú! Nhanh cút cho tôi!"
Chuyến đi này tuy rằng chẳng những không có được đáp án của Tiểu Bạch, còn bị Tiểu Bạch đuổi ra ngoài, làm cho Lục Thành Nghiễm hơi có chút thất vọng. Nhưng nhìn thấy Tiểu Bạch như vậy, cũng coi như chuyến đi này không uổng. Hơn nữa, còn ngủ được trên giường của Tiểu Bạch.
Sau khi bị đuổi ra hắn cũng không dây dưa quá nhiều, nghe lời rời khỏi nhà Tiểu Bạch rồi lái xe về nhà ở khu Đông thành.
Do mệt nhọc bay, buổi tối hắn về cũng đi ngủ sớm. Ngày hôm sau dậy sớm đi làm, tinh thần sảng khoái. Ngay cả buổi sáng bị kẹt xe nửa tiếng cũng không làm cho hắn nổi lên nửa phần tức giận.
Vốn tưởng rằng tâm tình tốt như vậy sẽ kéo dài cả ngày, ai ngờ còn chưa tới cửa công ty, đã bị một chiếc Land Rover ép dừng lại.
Từ chiếc xe mà người này đi ra, hẳn là chuyên môn chạy tới gây chuyện.
Lục Thành Nghiễm đẩy cửa xe, quả nhiên nhìn thấy Vệ Trạch An từ trên Land Rover đi xuống.
Mặt xe của hai người dán mặt, tiếp xúc gần gũi. Lục Thành Nghiễm nhìn thoáng qua, ngược lại không có bị xây xát, chính là góc độ này quá mức xảo quyệt, lui không thể lui, tiến không thể tiến, chỉ có thể bị liệt ở chỗ này.
Hắn nhíu mày nói: "Đánh nhau không?"
Loại chuyện này hắn có thể nói thấy mà không lạ, trước kia Vệ Kiêu cứ ba ngày hai lần đều tìm hắn đánh nhau. Không vì cái gì khác, chỉ vì nam thần có vài phần thiên vị. Ví dụ như hầm canh cho Lục Thành Nghiễm không cho Vệ Trạch An, vì thế Lục Thành Nghiễm chắc chắn sẽ nhận được "thư mời giao chiến".
Vệ Trạch An dựa vào cửa xe, rung chân nói: "Mà đánh nhau với cậu cũng chán. Tôi đến chính là muốn báo cho cậu một tiếng, mùng chín tháng sau là ngày tốt, tôi cùng Tiểu Lân Tử kết hôn. Thiệp cưới cũng có rồi, cậu đến uống một ly rượu mừng đi. Hoa hồng hay gì đó, sau này phiền toái cậu đừng gửi đến nhà vợ tôi nữa. Em ấy là người có gia đình, làm như vậy không phù hợp!"
Nói xong, Vệ Trạch An liền móc thiệp cưới ra, nhét vào trong túi âu phục của Lục Thành Nghiễm.
Sau khi hoàn thành loạt thao tác bạo loạn này, Vệ Trạch An lại lái chiếc Land Rover chuyên dùng để gây tai nạn mà rời đi, phun cho Lục Thành Nghiễm một bụng khí thải xe.
Lục Thành Nghiễm vẫn đứng ở bên đường mở thiệp cưới ra nhìn một chút, trên đó viết: Ước hẹn đầu bạc, để đôi hồ điệp này ghi rõ tên uyên ương.
Chú rể: Hứa Tuấn Lân.
Chú rể: Vệ Trạch An.
Trong lúc nhất thời Lục Thành Nghiễm có chút trăm cảm xúc đan xen, Vệ Trạch An đánh mất nam thần mười mấy năm, hiện giờ rốt cục cũng đem người trở về rồi sao?
Kỳ thật là hắn vui, Hứa Tuấn Lân đối với hắn mà nói là anh trai lớn tốt nhất trên thế giới này. Nếu mà hắn có anh trai, chắc chắn sẽ như Hứa Tuấn Lân. Hắn từng vô số lần tưởng tượng, nếu học trưởng là anh trai ruột thịt của hắn thì tốt biết bao.
Hiện giờ cũng không tệ, nếu như Tiểu Bạch nguyện ý ở cùng một chỗ với hắn, như vậy học trưởng chính là trưởng bối của hắn.
Chỉ có một điểm, nếu Vệ Trạch An kết hôn với đàn anh, chẳng phải mình nhỏ hơn hắn một bậc sao? Con sói đuôi lớn dương dương đắc ý này, chỉ sợ cái đuôi lại vểnh lên trời.
Có điều là may mắn, chỉ là trên danh nghĩa.
Lục Thành Nghiễm cất thiệp mời xong, liền lái xe đến công ty.
Hôm nay "Thám tử số 6" phát sóng trên toàn mạng, hắn cũng không có ý định nhúng tay quá nhiều, chỉ bắt tay vào để cho bộ phận tuyên truyền giúp tuyên truyền một chút.
Bên Hứa Kiêu Bạch căn bản không có thời gian chú ý tình huống phát sóng, hôm nay cậu sẽ bắt đầu quay tập thứ tư.
Nghi phạm X, kẻ gây án biếи ŧɦái, lại bắt đầu xúi giục gây án, lần này móng vuốt của hắn vươn về phía bọn trẻ. Bốn đứa trẻ ở bốn thành Đông Tây Nam Bắc đồng thời bị mất tích, địa điểm mất tích khác nhau, tuổi tác khác nhau, ba nam một nữ, trường học khác nhau, gia cảnh khác nhau, thậm chí bọn họ không có bất kỳ điểm tương đồng nào.
Điều tương tự duy nhất là cha mẹ của họ đã nhận được một đôi giày từ con cái của họ.
Kỳ thứ ba danh hào Hứa Kiêu Bạch là Tiểu Gia Cát ốm yếu xem như hạ xuống. Cậu ăn kẹo mυ"ŧ chớp chớp mắt, bỗng nhiên một điểm đáng ngờ cứ như vậy chui ra khỏi đầu.
Hứa Kiêu Bạch nhìn các loại tư liệu trong tay nói: "Không có khả năng không có điểm tương đồng, từ người nhà bọn họ bạn bè của bọn họ, trường học, hoàn cảnh sinh hoạt tra ra, nhất định có thể tra ra điểm tương đồng. "
Hàn Tử Phong lập tức nói với trợ lý Trâu Sĩ Dương: "Mau đi điều tra, điều tra xem bọn họ có điểm gì giống nhau trong cuộc sống không."
Những tài liệu này đã được chuẩn bị trước và nhóm chương trình sẽ tạo ra một bộ sưu tập cá nhân cho những đứa trẻ này. Trâu Sĩ Dương lấy ra bộ sưu tập trẻ em mất tích trình lên trước mặt Hứa Kiêu Bạch.
Hứa Kiêu Bạch mở tập hồ sơ ra, nhìn một lần nói: "Thì ra là thế, những đứa nhỏ này đều có một đặc điểm chung, đó chính là ở trường từng bắt nạt những đứa trẻ yếu hơn bọn chúng."