- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp
- Chương 33: Thích
Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp
Chương 33: Thích
Hứa Kiêu Bạch đỡ cửa thở dốc nửa ngày mới bình phục lại được.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Lục Thành Nghiễm, nhíu mày nói: "Chú làm gì vậy? Muốn quy tắc ngầm với tôi trong phòng nghỉ à?"
Lục Thành Nghiễm: "..."
Hầu kết hắn lăn qua một chút, muốn nói với cậu, đôi mắt thiếu oxy nhìn tôi ướŧ áŧ như vậy, thật sự khiến tôi không kiềm chế được.
Hắn năm nay đã ba mươi hai tuổi, trước khi cùng Tiểu Bạch làm cũng chưa từng khai chai. Bởi vì thái gia gia ăn chay niệm Phật, quanh năm ăn chay, mấy năm nay hắn cũng đi theo ông cụ. Ngày tháng theo Phật vô dục vô cầu, hắn liền từ năm hai mươi bảy tuổi bắt đầu cấm dục.
Về phần trước hai mươi bảy tuổi... Ngoại trừ đối với học trưởng từng động tâm niệm muốn ở cùng một chỗ với y ra, hắn thật sự không có cảm giác động tâm với bất luận kẻ nào. Nhưng thích học trưởng là lúc hắn mười bốn tuổi, khi đó mình cũng không hiểu cái gì gọi là thích một người. Thích một người, và yêu thích một người, mặc dù có sự khác biệt bản chất, nhưng cũng tương thông.
Lúc đó hắn chỉ thích học trưởng, nhưng cũng lại không thích y. Dù sao hắn mới mười bốn tuổi, giống như năm đó như học trưởng giễu cợt hắn, lông cũng không mọc đủ còn đòi yêu đương. Cũng giống như Vệ Trạch An trào phúng hắn, ngay cả buổi sáng thức dậy cũng chưa từng có "chào cờ".
Nghĩ như vậy, tuy rằng bởi vì khuôn mặt của học trưởng mới làm với Tiểu Bạch. Nhưng không thể phủ nhận, hắn thích Tiểu Bạch, thích hơn thích y.
Lục Thành Nghiễm nhìn hắn cười cười nói: "Đúng, nơi này là địa bàn của tôi, tôi cam đoan lúc chúng ta 'làm việc' sẽ không có người tiến vào đâu."
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Lão lưu manh này quả nhiên không nhã nhẵn như bề ngoài của hắn, đặt miệng nói ra chính là cầm thú mặc quần áo chuẩn 100%.
Trong dạ dày của Hứa Kiêu Bạch trào lên cảm giác buồn nôn, sắc mặt cũng không tốt lắm. Nhưng bởi vì trang điểm tái nhợt nên Lục Thành Nghiễm không nhìn ra. Chỉ có chút lo lắng hỏi: "Dạ dày em không thoải máu sao? Sao em vẫn làm việc vậy? Em có muốn tôi mua thuốc cho em không?"
Hứa Kiêu Bạch lắc đầu nói: "Không cần, chỉ là... Hơi thở không nổi, phòng nghỉ này quá ngột ngạt mà thôi."
Mặc dù giờ là buổi sáng, nhưng ở không gian khép kín vào mùa hè thực sự rất oi bức.
Lục Thành Nghiễm bật điều hòa lên, một trận gió lạnh thổi tới, Hứa Kiêu Bạch cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cậu lấy ra một cây kẹo mυ"ŧ có mùi dâu tây từ túi của mình ra nói: "Chú Lục, chú có chuyện gì thì mau nói nhanh đi, tôi phải đi ra ngoài ghi hình chương trình rồi."
Lục Thành Nghiễm cũng không quanh co, trực tiếp nói: "Tiểu Bạch, tôi phải giải thích một chút. Sở dĩ tôi quấn lấy em không phải vì tôi coi em là thế thân của ba em. Tôi thực sự thích em và muốn ở bên em. Dù sao thì, em có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi em không?"
Nội tâm Hứa Kiêu Bạch không hề dao động, cậu ngậm kẹo mυ"ŧ nói: "Ồ"
Lục Thành Nghiễm nhíu mày: "Em không tin sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Chú bảo tôi tin chú thế nào? Hai chúng ta chỉ gặp nhau lần đầu tiên vào đêm đó, chú đã nói mình không phải là một người sẽ có một mối quan hệ tùy tiện với người khác. Cũng đã nói chú chưa bao giờ có một mối quan hệ thân thể với bất cứ ai trước đây. Chú Lục à, chú thích ba tôi. Một người cấm dục mà nghiêm cẩn bỗng nhiên ngủ một người rất giống bạch nguyệt quang của mình, chú nói người khác sẽ nghĩ như thế nào?"
Tuy rằng Tiểu Bạch nói là sự thật nhưng Lục Thành Nghiễm cảm thấy mình còn có thể cứu vớt một chút.
Vì vậy hắn thẳng thắn nói: "Nếu tôi nói cho em biết, năm tôi theo đuổi ba em còn chưa đầy mười bốn tuổi, em nghĩ sao?"
Hứa Kiêu Bạch:???
Đại lão này phát triển lớn vậy sao?
Một lát sau Hứa Kiêu Bạch trào phúng nói: "Chú Lục, chú trưởng thành sớm ghê." Sau đó, cậu còn lẩm bẩm một câu: "Lông đã phát triển đủ rồi à?"
Lục Thành Nghiễm: "..."
Câu nói này của Tiểu Bạch quả thực giống hệt nam thần, không hổ là ba con ruột thịt.
Lục Thành Nghiễm mặt đầy hắc tuyến nói: "Hiện tại em tin rồi chứ? Lúc trước tôi đối với ba em chỉ là... Có một sự phụ thuộc không thể bỏ qua. Y là người đối với tôi ở trên đời này ngoại trừ thái gia gia ấm áp nhất, tựa như anh trai ruột thịt vậy. Vì vậy, tôi đã cố gắng để giữ lại những sự ấm áp này, nhưng... Anh ấy không thích tôi. Vào thời điểm đó, anh ấy đã có người mình thích rồi."
Hứa Kiêu Bạch nhếch miệng cười nói: "Đương nhiên rồi, nhất định là mẹ tôi!"
Lục Thành Nghiễm: "..."
Hắn không muốn nói cho Tiểu Bạch biết, người kia cũng không phải là mẹ của cậu. Hứa Tuấn Lân phụng mệnh cha mẹ thành hôn, trước khi kết hôn còn duy trì quan hệ thân mật với Vệ Trạch An. Hắn không muốn nói học trưởng, nhưng... Đúng là có nghi ngờ lừa hôn. Nhưng sau khi kết hôn, học trưởng lập tức cắt đứt liên lạc với Vệ Trạch An, đồng thời cùng mẹ Tiểu Bạch song song xuất ngoại.
Lục Thành Nghiễm hỏi: "Nếu là như vậy, Tiểu Bạch, em có nguyện ý cho tôi một cơ hội theo đuổi em không?"
Hứa Kiêu Bạch trầm mặc, cũng không định trả lời câu hỏi của hắn.
Trong lòng cậu có rất nhiều băn khoăn, ví dụ như, đứa nhỏ trong bụng thì sao? Lục Thành Nghiễm sẽ thích đứa nhỏ này sao?
Còn nữa, phía ba cậu sẽ như nào đây?
Đồng chí Hứa mới ba mươi tám tuổi. Chính mình lại cho ba một đứa cháu trai, đây không phải là muốn mạng cái mạng già của ba sao?
Một số người đến 38 tuổi mới có đứa con đầu lòng của họ.
Ví dụ như Vệ Trạch An, hắn đã bốn mươi tuổi, ngay cả đứa con đầu lòng cũng không có, nói đến cũng đáng thương.
Lục Thành Nghiễm thấy cậu khó xử liền nói: "Em có thể không cần trả lời tôi luôn, tối nay tôi bay đến Vancouver một tuần sau sẽ trở về. Em cứ suy nghĩ một tuần đi rồi cho tôi biết câu trả lời, được không?"
Hứa Kiêu Bạch suy nghĩ một chút, liền gật đầu.
Bất luận có thể tin hay không, dù sao còn có một tuần thời gian, Tiểu Bạch tính toán suy nghĩ một tuần rồi nói sau.
Tiểu Bạch vừa định ra ngoài lại bị Lục Thành Nghiễm giữ chặt, hôn lên môi cậu một cái.
Hứa Kiêu Bạch: Này này! Tôi vẫn chưa nói đồng ý với chú đi? Chiếm tiện nghi đến nghiện rồi à?
Lục Thành Nghiễm lại rất hưởng thụ nụ hôn này, bởi vì là mùi dâu tây.
Có thể là bởi vì Lục Thành Nghiễm tìm cậu nói rõ ràng nên trạng thái hôm nay của Hứa Kiêu Bạch coi như không tệ. Bất luận cậu đối với Lục Thành Nghiễm có cảm giác hay không, cảm giác bị coi là thế thân đều làm cho người ta không thoải mái.
Tuy nói Lục Thành Nghiễm giải thích vẫn có chút kém cỏi, cho dù lúc trước hắn theo đuổi đồng chí Hứa mới mười bốn tuổi, ngẫm lại lúc mình cùng Trần Trình yêu đương cũng mới mười sáu, nhưng Bạch Nguyệt Quang chính là Bạch Nguyệt Quang, cái này không cần tẩy trắng.
Mình và Trần Trình hoàn toàn xé rách mặt, mà trong lòng Lục Thành Nghiễm vẫn luôn nghĩ đến ba cậu.
Điểm này, trong ánh mắt cậu nhớ lại lần đầu tiên hắn và lão Hứa gặp nhau nhìn ra. Loại tình cảm thích này sẽ ở sâu trong nội tâm hắn thâm căn cố đế ẩn giấu, Tiểu Bạch không muốn mạo hiểm cho nên nhất định phải suy nghĩ rõ ràng.
Buổi tối kết thúc công việc sớm, Hứa Kiêu Bạch muốn nhân cơ hội này ở bên lão Hứa nhiều hơn. Dù sao nếu cậu muốn sinh đứa bé trong bụng ra phỏng chừng sẽ cùng lão Hứa tách ra một thời gian. Cũng không gọi điện thoại cho y, sau khi cậu kết thúc công việc liền trực tiếp đến công ty của y.
Trước khi lên taxi, cậu nhận được wechat của Lục Thành Nghiễm, nói với cậu là đang trên đường ra sân bay, đại khái sáng mai sẽ hạ cánh. Nhưng hai bên có lúc chênh lệch, đại khái tối mai hắn sẽ trả lời tin nhắn của cậu, thuận tiện tránh chênh lệch thời gian.
Hứa Kiêu Bạch trả lời bằng dán nhãn OK liền không để ý tới hắn nữa.
Lục Thành Nghiễm bất đắc dĩ, đứa nhỏ tức giận, khẳng định phải tốn một phen công phu dỗ dành thật tốt mới được.
Bắt taxi đến Tập đoàn Trạch An, Hứa Kiêu Bạch theo bản năng liền cảm thấy hôm nay bầu không khí của Tập đoàn Trạch An có chút không đúng. Cậu xuống xe, thấy tiền sảnh có rất nhiều vệ sĩ, liền lặng lẽ từ thang máy bãi đỗ xe lên tầng 21.
Vừa lên lầu 21, Hứa Kiêu Bạch liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Hai hàng vệ sĩ chia làm hai bên, một phụ nhân ung dung quý phái đang ngồi ở phòng khách. Hứa Kiêu Bạch lập tức trốn vào hành lang, lặng lẽ nhìn vào trong khe cửa.
Người phụ nữ trông khoảng năm mươi tuổi, nhưng trực giác nói với cậu rằng người phụ nữ chắc chắn không chỉ năm mươi tuổi. Dáng vẻ trên người bà vô cùng quý khí, nghiễm nhiên như Từ Hy lão Phật gia.
Hứa Kiêu Bạch phỏng đoán đây hẳn là lão thái hậu Vệ gia đi?
Nghe nói, mặc dù người nhà tư bản của Vệ thị là Vệ Trạch An nhưng người điều khiển phía sau hậu trường chân chính vẫn là mẹ của hắn. Tuy rằng người bên ngoài không biết mẹ Vệ Trạch An tên họ là gì, nhưng đều biết vị lão Phật gia này nói một không hai.
Cho dù là ở trước mặt Vệ Trạch An, bà cũng có uy nghiêm tuyệt đối.
Nhưng trước tình huống bình thường, bà sẽ không đến Tập đoàn Trạch An, mọi người đều biết tập đoàn Trạch An độc lập, chỉ thuộc về ngành công nghiệp tư nhân của Vệ Trạch An. Đây là hắn đơn thương độc mã thoát ly Vệ thị dốc sức ra, không biết vị lão Phật gia này đến bên này có mục đích gì?
Hứa Kiêu Bạch lặng lẽ nhìn thoáng qua, hơi thò đầu ra, lại nhìn thấy trước mặt lão Phật gia một thân ảnh quen thuộc, đó chính là Vệ Hồng.
Cháu trai của Vệ Trạch An là Vệ Hồng, cũng chính là bạn trai mới của Trần Trình.
Chậc chậc, nhìn người ta trên lầu dưới lầu cộng lại có hơn hai mươi vệ sĩ đi? Mang theo vũ trang hạng nặng như vậy tới tìm Vệ Trạch An, xem ra không phải chuyện nhỏ rồi.
Lúc này Hứa Kiêu Bạch lại nghe được một thanh âm quen thuộc: "Xin ngài chờ một chút, Vệ tổng tạm thời có việc đi ra ngoài, ngài ấy rất nhanh sẽ trở về." Người nói chuyện chính là Hứa Tuấn Lân.
Vệ lão Phật gia nhìn qua có chút không kiên nhẫn, bà phô ra mười phần uy nghiêm hắng giọng nói: "Vậy cậu liền gọi điện thoại cho nó, để nó trong vòng mười phút nhất định phải trở về cho ta!"
Hứa Tuấn Lân đành phải ra hành lang gọi điện thoại cho Vệ Trạch An, trước mắt loại tình huống này không phải loại mà y có thể ứng phó được. Thế nhưng vừa đẩy cửa hành lang ra lại đối mặt với Tiểu Bạch.
Y ngoài ý muốn nhìn Tiểu Bạch một cái, làm thủ thế im lặng, bên kia Vệ Trạch An đã nhận điện thoại.
Âm thanh điện thoại có chút lớn, đối phương vừa nghe điện thoại, Hứa Kiêu Bạch liền nghe thấy một tiếng huýt sáo lưu manh: "Yo, Tiểu Lân Tử, giờ đi làm nhớ tôi rồi sao? Đừng lo, người đàn ông của em sẽ về ngay thôi, em cứ chăm sóc cho gia đình mình đi."
Hứa Tuấn Lân nhíu mày, nhìn ra được hắn muốn chiếm tiện nghi miệng.
Hứa Kiêu Bạch nghẹn cười, chỉ nghe đồng chí Hứa nói: "Binh sĩ của mẹ anh tới rồi, chỉ định anh trong vòng mười phút phải trở về."
Hứa Kiêu Bạch: Không hổ là lão Hứa, mắng người mắng đến bất động thanh sắc*.
*Của mẹ anh tiếng Trung cũng có nghĩa là con mẹ nhà anh/** mẹ
Vệ Trạch An phía bên kia giật mình, lập tức cũng không so đo Hứa Tuấn Lân thầm mắng, lại lo lắng nói: "Bà ấy không làm khó em chứ? Không phải là nghe ai bép xép chứ? Em đừng sợ, chuyện này sớm muộn gì cũng phải cho bà biết. Em bận việc đi, tôi sẽ xử lý chuyện này sau."
Hứa Kiêu Bạch ở một bên trong nháy mắt đã đối với Vệ Trạch An cộng điểm, đây là đảm đương trách nghiệm? Đồng chí Hứa có thể có bạn trai như vậy Tiểu Bạch cũng yên tâm. Có vấn đề thì cứ nghênh đón khó khăn mà lên, đem người yêu của mình bảo vệ ở phía sau mới là chính bài công kích.
Cúp điện thoại, Hứa Tuấn Lân nhìn đồng hồ hỏi Tiểu Bạch: "Sao con lại tới đây? Cũng đến giờ tan tầm rồi, muốn ăn gì ba sẽ đưa con đi ăn?"
"Đi ăn sao?" Tiểu Bạch hưng phấn nói.
Hứa Tuấn Lân không nói gì: "Con đi ăn quán còn ít sao? Có một quán cá gần đây không tệ lắm, ba đưa con đi ăn cá đi?"
Món ăn như cá bình thường Hứa Tuấn Lân quen không mang theo Tiểu Bạch ăn. Bởi vì ăn một bữa phải tích góp tận ba bữa, bình thường hai người bọn họ ăn không hết một con cá lớn nặng ba cân. Cá bếp lại không dưới ba cân, nếu không một cái nồi lớn như vậy, cái gì cũng không nhìn thấy đồ ăn.
Nhưng gần đây lượng cơm của Tiểu Bạch tăng vọt, trên mặt nhìn cũng có chút huyết sắc. Lúc trước gầy như rễ trúc, nuôi thế nào cũng không nuôi được mập. Nhìn đứa con trai lớn nhà mình càng ngày càng thuận buồm, trong lòng Hứa Tuấn Lân trong lòng.
Vệ gia lần này tới hưng sư hỏi tội, không biết là vì sao, dù sao bất luận như thế nào cũng sẽ không phải là chuyện nhỏ.
Hứa Tuấn Lân trở về nói với Vệ lão Phật gia một tiếng: "Vệ tổng nói rất nhanh sẽ trở về, tôi sắp xếp cơm trưa cho ngài nhé? Bên này có một quán ăn rất thích hợp với người thích dưỡng sinh như vậy ngài, nghe nói còn có công hiệu dưỡng nhan."
Thấy Hứa Tuấn Lân chào hỏi chu đạo, Vệ lão Phật gia cũng không tiện nói cái gì, nàng gật gật đầu nói: "Vậy thì sắp xếp đi. Ta không ngờ Vệ Trạch An lại có trợ lý chu đáo như cậu."
Hứa Tuấn Lân cũng không giải thích mình không phải trợ lý của hắn, chỉ nói: "Vậy tôi liền đặt đồ ăn cho ngài, ngài vừa ăn cơm vừa chờ Vệ tổng. Trong thời gian riêng tư, tôi không thể làm phiền, vì vậy tôi đi làm việc của mình trước đây."
Vệ lão Phật gia gật gật đầu, nhìn thanh niên nho nhã lễ độ này một cái.
Vệ Hồng ngược lại có chút không kiên nhẫn, ôm cánh tay bà nội làm nũng nói: "Bà nội, con không đói, chúng ta không thể làm việc trước sao? Con sẽ bắt đầu thực tập vào tháng tới, nếu con làm việc như một nhân viên bình thường, có nghĩa là có bao nhiêu người sẽ bắt nạt con đấy."
Vệ lão Phật gia đem ánh mắt nhìn về phía Vệ Hồng tràn đầy cưng chiều nói: "Con yên tâm, bà nội nhất định sẽ làm chủ cho con."
Rất nhanh, Hứa Tuấn Lân một lần nữa trở về hành lang kéo Tiểu Bạch đi vào thang máy.
Tiểu Bạch tò mò nói: "Ba, Vệ lão thái thái kia không làm khó ba chứ?"
Hứa Tuấn Lân đáp: "Không có, hẳn là... Không phải vì chuyện riêng tư. Ba nghĩ có lẽ vì chuyện thừa kế cổ phần của cháu trai bà ta."
Hứa Kiêu Bạch theo bản năng cũng có chút chán ghét nói: "Vệ Trạch An trẻ tuổi cường tráng, đến lúc cần phải cân nhắc chuyện thừa kế sao?"
Hứa Tuấn Lân cũng không giấu Tiểu Bạch nói: "Vệ lão thái thái muốn Vệ thúc con đem cổ phần của công ty cho cháu trai bà ta 9%, như vậy trong tay hắn còn có thể có năm mươi mốt phần trăm, vẫn có thể khống chế công ty. Nhưng bà ta không suy nghĩ một chút, nếu như tất cả cổ đông liên hợp lại chống lại Vệ Trạch An, cho dù trong tay hắn có thêm một phần trăm cổ phần, công ty vẫn sẽ xuất hiện rung chuyển. Rễ bám ăn sâu, không phải giống như biển lặng mà chúng ta nhìn thấy bề ngoài. Cái ổ kiến này của Vệ Hồng rất có thể sẽ hủy đi con đê ngàn dặm của Tập đoàn Trạch An."
Hứa Kiêu Bạch không biết kinh doanh nhưng cậu biết Vệ Hồng. Nhìn tác phong làm việc bình thường của hắn, tựa hồ cũng không phải thích hợp làm ăn.
Bản thân Vệ Hồng, Hứa Kiêu Bạch không có bất kỳ ý kiến gì. Hắn hẳn là bị gia đình chiều cho hư hỏng, từ đó muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chưa bao giờ bị xã hội đánh đập, không biết thế sự khó thành. Dù sao hắn lấy được đồ đạc đều đã được người khác làm sẵn rồi mới đưa đến trong tay hắn.
Nếu như không phải bởi vì chuyện của Trần Trình, cậu thậm chí cảm thấy Vệ Hồng có chút đáng thương.
Tay không thể xách vai không thể khiêng, nhỡ may có sóng gió, về sau có thể sống như thế nào đây? Có điều là Vệ thị tư bản gia nghiệp lớn, chỉ sợ người ta cũng sẽ không suy nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng không ai giàu quá ba đời, đến phiên Vệ Hồng đã là đời thứ ba.
Hứa Tuấn Lân dẫn Hứa Kiêu Bạch đi ăn cơm, gián tiếp gọi điện thoại cho Vệ Trạch An một lần. Vệ Trạch An vừa nghe nói bọn họ đi ăn cơm liền không sốt ruột nữa. Ở bên đó đàm phán xong dự án hợp tác kia mới trở về.
Lúc trở về Hứa Tuấn Lân đã đi làm, đem chìa khóa phòng nghỉ của mình đưa cho Tiểu Bạch, bảo cậu đi nghỉ ngơi, mình còn có một ít sổ sách cần xử lý. Nhưng mà Tiểu Bạch cũng không có nghỉ ngơi tốt, một trận thanh âm ồn ào ầm ĩ đánh thức cậu dậy.
Lúc này hầu hết nhân viên Tập đoàn Trạch An đều tan tầm, ngoại trừ bộ phận CNTT và bộ phận tài chính, người ở bộ phận này cơ bản không có người không hói đầu.
Hứa Kiêu Bạch đứng dậy bám lấy khe cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy Vệ lão Phật gia đang ngồi ở bàn làm việc của Hứa Tuấn Lân, bên cạnh là Vệ Hồng, trên sô pha là Vệ Trạch An, bên cạnh Vệ Trạch An là Hứa Tuấn Lân.
Chỉ nghe Hứa Tuấn Lân nói: "Mẹ, Tập đoàn Trạch An này có qua lại tài chính với Vốn Vệ thị hay không mẹ còn không rõ ràng sao? Dù sao số tiền tôi đưa cho Vệ thị vốn lấp hố đều là từ tài khoản cá nhân của tôi, chuyện này ngay cả giám đốc tài chính của tôi cũng không biết. Ngài đến chỗ người ta kiểm tra sổ sách, không phải là cố tình gây sự sao?"
Vệ lão Phật gia có chút tức giận nói: "Không lớn không nhỏ, nói ai cố tình gây sự chứ?"
Vệ Trạch An nhún nhún vai nói: "Mẹ, hôm nay mẹ rốt cuộc tới đây làm gì mẹ cứ nói thẳng, đừng lúc nào cũng quanh co dày vò người khác. Ngài xem ngài đem giám đốc tài chính của tôi giày vò đến giờ này còn chưa tan tầm, đứa nhỏ nhà người ta còn đang chờ về cho bú đấy!"
Hứa Kiêu Bạch đang chờ cho bú ở trong phòng nghỉ:
Chờ con mẹ nó bú ấy!
Hứa Tuấn Lân nhìn Vệ Trạch An một cái, bất động thanh sắc, cái gì cũng không nói.
Vệ lão Phật gia hắng giọng, trên mặt có chút không nhịn được, bà nói: "Ta cũng là một lão kế toán, cậu làm giám đốc tài chính làm không tệ, sổ sách rõ ràng. Tập đoàn Trạch An hoạt động rất tốt, lợi nhuận năm nay tăng gấp 10 lần so với năm ngoái. Trạc An, sau khi anh cả anh qua đời liền đem vốn liếng Vệ thị giao cho anh, anh không thể giống như đối đái với Tập đoàn Trạch An liền không để ý tới vốn liếng Vệ thị đi?"
Vệ Trạch An nói: "Lời này của ngài nói lại mẫu thuẫn rồi, bên đó có chị dâu trông coi, tôi có thể để ý được sao?" Nếu không phải mẹ chồng nàng dâu này làm cho vốn liếng Vệ thị ngàn vạn vết nứt, hắn phải lần lượt lấy tiền thay bọn họ lấp đầy lỗ hổng? Cũng may là lợi nhuận của tập đoàn Trạch An của hắn tăng gấp mười lần, nếu không thật đúng là hữu tâm vô lực.
Có điều là có một chút lão thái thái nhìn nhầm, đó chỉ là lợi nhuận nửa năm trước của hắn, nửa năm sau đi ra, sợ không chỉ gấp mười lần hai mươi lần đơn giản như vậy.
Hiện giờ tình hình bất động sản ở các thành phố vừa và nhỏ trong nước rất tốt, Vệ Trạch An và Lục Thành Nghiễm quả thực chính là hai lão tư bản, không biết thu bao nhiêu tiền tài.
Sắc mặt Vệ lão Phật gia càng ngày càng khó coi, Vệ Hồng đứng bên cạnh vẫn còn nháy mắt với bà.
Vệ Trạch An nhìn tư thế này, cũng không giấu diếm nữa liền trực tiếp nói: "Mẹ, tôi biết hôm nay mẹ tới làm gì, không phải là muốn tìm tôi lấy cổ phần cho Vệ Hồng sao? Mẹ, mẹ đến trễ rồi, hôm nay cổ phần này tôi thật đúng là không cho được."
Vệ lão Phật gia vừa nghe liền hỏi: "Ý anh là sao?"
Vệ Trạch An cười nói: "Còn có thể có ý gì chứ? Tôi muốn cưới con dâu cho ngài, lấy 10% làm sính lễ, đón con dâu tương lai của ngài về nhà."
Hứa Kiêu Bạch:???
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp
- Chương 33: Thích