- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp
- Chương 11: Kim chủ
Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp
Chương 11: Kim chủ
Đầu dây bên kia Sở Vi lo lắng hô: "Tiểu Bạch, cậu không sao chứ? Sao cậu không nói chuyện?"
Hứa Kiêu Bạch ổn định nói: "Tôi không có việc gì, chỉ là có chút hạ đường huyết. Cậu đang ở đâu? Có lớp học nào không? Đến nhà tôi chơi à?"
Hôm nay Sở Vi tao hóa mặc một thân hồng phấn, vừa vào cửa liền vẻ mặt bà tám nói với cậu: "Haiz, biết hôm nay tôi gặp ai không? Trần Trình đấy! Vừa vào tiểu khu tôi liền thấy Trần Trình lái xe dẫn mẹ hắn chạy đến lầu 33."
Hứa Kiêu Bạch vô lực dựa vào đầu giường giả vờ nhu nhược, vừa nghe có bát quái, liền hỏi: "Có ý gì? Hắn làm gì ở khu phố của chúng ta?"
Sở Vi nói: "Còn có thể làm gì? Cậu có biết tiểu khu của cậu trông như thế nào đối với đám người trong khu ổ chuột ở khu đông thành phố của mình không? Là cung điện đó! Trần Trình vừa mới ký hợp đồng làm nam ba, hơn năm mươi vạn một tập web drama, cho dù một tập năm vạn, quay được cũng hơn hai triệu. Thù lao phim đều là chế độ trả trước, chỗ dựa vững chắc như hắn, không chừng liền cho luôn hết. Hơn hai trăm vạn, đủ toàn bộ tiền mua một căn hai phòng ngủ trong tiểu khu các cậu luôn rồi!"
Thì ra là như thế, xem ra Trần Trình đã mua được căn nhà ở tiểu khu này? Thật đúng là náo nhiệt, cùng ba cậu lại ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hắn cũng không ngại xấu hổ sao?
Hứa Kiêu Bạch không thể tưởng tượng nổi: "Da mặt thật dày."
Sở Vi nói: "Có cái gì chứ? Không phải là làm Trần Thế Mỹ sao? Người ta không phải rất giàu có sao? Đó chính là người thừa kế tương lai của Trạch An đấy."
Nói đến đây, Sở Vi lại nghĩ đến Hứa Tuấn Lân hiện tại đang nhậm chức ở tập đoàn Trạch An, liền hỏi Hứa Kiêu Bạch: "Chú Hứa bên kia thế nào? Công chúa kia không làm khó chú ấy chứ?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Hẳn là không có đi? Vệ Hồng hiện đang học năm thứ ba, còn chưa làm việc trong công ty của Vệ Trạch An. Hơn nữa ba tôi chính là kế toán ở bộ phận tài chính, làm sao có cơ hội cùng Hoàng Thượng giao tiếp được?" Vừa nói chuyện với Sở Vi, vừa trả lời tin nhắn thoại của Từ Tuệ: "Yên tâm đi chị, em có thể làm sao được chứ? Chỉ là bị dập đầu một chút, đυ.ng vào chút da dầu nên có chút chấn động não. Bọn em chính là ở trong ngõ nhỏ lăn lộn mà lớn lên, không có kim quý như vậy."
Nói đến kim quý, Hứa Kiêu Bạch lại nghĩ đến chuyện Trần Trình bởi vì mình cố ý NG mà để Vệ Hồng phơi nắng dưới ánh mặt trời hơn hai tiếng đồng hồ. Trước kia Trần Trình đối với cậu cũng săn sóc chu đáo như vậy, hiện giờ chia tay, thế nhưng liền mạch đem những thứ này chuyển đổi cho người khác. Loại nhân tính này, cậu ngàn vạn lần đừng đi đυ.ng vào nó, một khi đυ.ng vào, trong lòng cậu hết thảy tốt đẹp đều phải vỡ mộng.
Tin nhắn của Từ Tuệ nhanh chóng gửi lại: "Nếu không có chuyện gì, ngày mai theo chị đi quay một bộ phim đi. Có một bộ phim được gọi là "Câu lạc bộ thám tử tư số 6", chị đã báo danh cho cậu và Trì Diễm rồi, để xem cậu có thể vượt qua nó không."
Hứa Kiêu Bạch trả lời: "Chị không phải chị Từ sao? Nhà tư bản các chị cũng quá đáng rồi! Ngay cả người bệnh cũng không buông tha?"
Từ Tuệ: "Cậu cứ nói cậu có đi hay không đi!"
Hứa Kiêu Bạch: "Đi đi đi! Em đây tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ một cơ hội xuất hiện nào đâu."
Tam Lang liều mạng là tên ngốc của Hứa Kiêu Bạch. Cậu cảm thấy loại bình dân xuất thân bình thường như mình, ngoại trừ mặt ra thì không có gì. Có thể lăn lộn trong giới giải trí thì phải liều mạng làm.
Đầu năm nay, cái gì cũng là cần cù có thể bổ vụng. Trừ phi giống như Trần Trình, bất chấp ra ngoài không biết xấu hổ, hầu hạ kim chủ thoải mái, lấy thân mình đổi tài nguyên.
Nhưng Hứa Kiêu Bạch không được, cậu không vượt qua được vết nứt kia của mình, cho nên cậu chỉ có thể liều mạng.
Sở Vi vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Không phải chứ tỷ muội? Cậu không muốn sống nữa à? Thật sự muốn đi?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Đi chứ! Cậu cho rằng mỗi người đều giống như cậu sinh ra đã là phú nhị đại sao? Cậu học diễn xuất như đi chơi, chơi không nổi thì cùng lắm về nhà kế thừa gia nghiệp. Tôi học diễn xuất để kiếm tiền! Dính loại xui xẻo này, tôi đã không kiếm được tiền trong nhiều ngày rồi đấy."
Sở Vi phỉ nhổ cậu một tiếng và đẩy cậu một cái: "Giờ thì tiền rơi trước mặt cậu rồi đấy."
Hắn đẩy không mạnh nhưng đầu Hứa Kiêu Bạch lại choáng váng một chút. Sở Vi sợ hãi, lập tức đỡ cậu nằm xuống, dùng lời tốt khuyên nhủ: "Tiểu Bạch à, nếu thật sự không được thì chúng ta đừng đi, mạng quan trọng hơn đó."
Hứa Kiêu Bạch nói: "Không có việc gì đâu, tật xấu hạ đường huyết thôi mà. Lấy cho tôi một cây kẹo mυ"ŧ ăn là sẽ không sao đâu."
Vì thế ngày hôm sau Hứa Kiêu Bạch ngậm kẹo mυ"ŧ, cùng một thiếu niên khác có làn da ngăm đen cao gần một mét chín xuất hiện tại hiện trường tuyển chọn thành viên không biết tên.
Trên đường đi, chị Từ đều nói rõ ràng với cậu, nơi này là do một công ty nhỏ làm. Bởi vì không mời nổi người có tên tuổi lớn nên chỉ có thể dùng người tuyến ba bốn, thậm chí còn gọi cả tuyến mười tám tới. Cuối cùng lại bởi vì vấn đề kinh phí, ngay cả tiểu ca nổi tiếng ở mạng thôi cũng không mời nổi, chỉ có thể chiêu mộ bên ngoài. Nới lỏng các điều kiện và giảm yêu cầu. Nhưng có một điểm cứng nhắc đó là giá trị nhan sắc nhất định phải cao!
Không thông minh không quan trọng, có sách ở đó rồi. Chỉ cần dựa theo vở diễn, thế nào cũng sẽ không xảy ra vấn đề. Hơn nữa mỗi người đều có thiết lập nhân vật riêng, chỉ cần không xuất hiện tình huống ooc thì ngươi có thể lấy tiền rồi.
Trương trình tạp kỹ có sáu kỳ, tổng cộng cho hai mươi vạn.
Đối với những minh tinh tiểu ca mà nói, hai mươi vạn đứng lên tùy tiện phát ngôn liền có, ai mới nguyện ý ngươi giày vò sáu kỳ ở trương trình tạp kỹ chứ? Hơn nữa còn là một trương trình không có dầu mỡ gì, một đoạn này chính là một tháng rưỡi!
Nhưng Hứa Kiêu Bạch nguyện ý. Đây đã là công việc lớn nhất cậu tiếp nhận rồi.
Hơn nữa đối phương chỉ để Hứa Kiêu Bạch và Trì Dương biểu diễn một đoạn tài nghệ liền trực tiếp cho qua. Công việc này tiếp nhận dễ quá khiến Hứa Kiêu Bạch chột dạ trong lòng, sao lại thoải mái như vậy? Về sau mới biết được, thì ra người sáng lập cùng ông chủ phòng làm việc của bọn họ có quan hệ cá nhân, cho bọn họ tới đây gom góp.
Tổng cộng có sáu người tham gia gameshow này, một trong số đó được coi là tuyến bốn, chỉ là anti fan cực kỳ nhiều, nhiều đến mức hắn hắt hơi cũng sẽ bị anti thành người tự xưng là người thân của Long Vương phải dựa vào hắt hơi.
Có một người mới nổi, tới nơi này hẳn là chỉ là quen mặt, thuận tiện thao túng người thiết lập, đánh một đợt cảm giác tồn tại.
Hai người còn lại là siêu mẫu, một người là vận động viên bơi lội đã nghỉ hưu vì chấn thương, không giành được chức vô địch thế giới.
Lại nhét thêm hai bình dân Hứa Kiêu Bạch cùng Trì Dương nửa mặn không chay này, quả thực chính là một đám ô hợp.
Cho đến khi ký hợp đồng xong Hứa Kiêu Bạch vẫn còn bối rối: "Chị Từ, bọn họ đây là rửa tiền đi? Loại quay chụp này nhất định sẽ không có bất kỳ gợn sóng hot nào, vì sao còn vội vàng quay?"
Từ Tuệ đăm chiêu nói: "Nghe nói là một người họ hàng do chủ sáng tạo thích thám tử lừng danh Conan, liền tài trợ cho chương trình này. Tất cả các chi phí, do người thân của hắn trả. Các cậu chính là đi theo vào mà làm việc, quản nhiều như vậy làm gì? Có tiền để lấy, còn có thể lộ diện, so với cái gì cũng tốt hơn. Gần đây vừa vặn cũng không có tài nguyên tốt, hai người các cậu ngoan ngoãn nắm chắc đi, tranh thủ lăn lộn quen mặt. Nếu các c ậu thể tạo ra một số gọn sóng, chị sẽ cố gắng liên hệ các cậu với một số bộ phim thần tượng để thử."
Từ Tuệ bên này nhìn về tương lai, Hứa Kiêu Bạch và Trì Dương đều thập phần ăn ý thở dài, sau đó liếc nhau một cái.
Nhìn sức chán nản của hai người bọn họ, Từ Tuệ nhịn không được cho mỗi người một cái đập nói: "Đều lấy lại tinh thần hết lên cho chị! Một lát sau khi quay xong tất cả nhân viên trong tổ sẽ cùng ban tổ chức ăn một bữa cơm, Tiểu Hứa cậu không thể uống rượu thì đừng miễn cưỡng, Trì Dương cậu nhìn em ấy một chút, có thể chống đỡ liền thay em ấy đi."
Hắc tiểu tử Trì Dương thập phần giảng nghĩa khí, vỗ vỗ ngực mình nói: "Em rõ rồi chị Từ rồi! Chị yên tâm, có em ở đây, tuyệt đối không để cho Tiểu Bạch chịu ủy khuất đâu."
Từ Tuệ làm sao yên tâm được? Hai đứa ngốc lên phố, chưa một ai từng xem qua thế giới cả. Cô vỗ vỗ bả vai Trì Dương nói: "Thả lỏng, chỉ là ăn cơm bình thường thôi, cũng không phải như kiểu tiếp rượu. Tất cả nhân viên, người sáng tạo trong tổ và người góp vốn đều có mặt. Nếu cần tiếp rượu thì cũng không thể gọi nhiều người như vậy được."
Hứa Kiêu Bạch bẹp miệng nói: "Có lẽ baba kim chủ thích bổ nhiều hơn?"
Từ Tuệ: "... Cậu nghĩ mình rất thông minh đúng không?"
Hứa Kiêu Bạch hắng giọng nói: "Không phải có vẻ nhiều người sao?"
Từ Tuệ giơ tay lên nhưng lại bị Hứa Kiêu Bạch né tránh.
Sau khi ký hợp đồng xong, Từ Tuệ mang theo hai người bọn họ ở bên ngoài chờ. Trong phòng khách cũng có hai nghệ sĩ chờ ở đó, Hứa Kiêu Bạch phát huy kỹ xảo xã giao siêu việt của mình, rất nhanh cùng hai người trở thành bạn bè.
Một người là vận động viên bơi lội Trâu Sĩ Dương đã nghỉ hưu vì chấn thương, còn lại là siêu mẫu Triệu Dịch.
Trâu Sĩ Dương tương đối phật hệ, sau khi giải nghệ hắn không biết làm cái gì, vừa vặn có một công ty môi giới tìm được hắn, hứa cho hắn một tháng năm ngàn đồng tiền lương, quản lý ăn uống, còn có thể đưa tới cho hắn một chút việc làm. Dù sao hắn một mình ăn no cả nhà không đói liền ký hợp đồng.
Triệu Dịch thì đã nhìn hết loại phồn hoa này, hắn mười chín tuổi liền đi qua các triển lãm quốc tế, năm nay hai mươi chín tuổi. Một đường từ đỉnh phong trượt xuống tầng dưới chót, hiện giờ phải cùng nhóm tiểu thịt tươi mười bảy mười tám tuổi tranh cơm ăn. Có điều là hắn ngược lại nghĩ thông suốt, đầu năm nay chỉ cần chịu ra ngoài làm việc, sẽ không đến mức chết đói.
Hứa Kiêu Bạch miệng ngọt lại biết nói chuyện, từng câu gọi anh ơi gọi đến hai người rất là thụ dụng.
Rất nhanh, một đám người ở cửa chậm rãi đi vào. Nam thanh niên cầm đầu thanh gầy tuấn lãng, chỉ là trong mặt lộ ra một khí chất không dễ dàng tương thích. Hứa Kiêu Bạch không hiểu muốn hỏi, lập tức lôi kéo Triệu Dịch như anh google hỏi: "Anh Triệu Dịch, người vừa mới tiến vào là ai vậy?"
Triệu Dịch nhìn thoáng qua nói: "Hắn chính là đầu bài mà chủ sáng tạo của chúng ta bỏ ra một số tiền lớn mời tới đấy."
Trì Dương ở phía sau nghẹn cười, Hứa Kiêu Bạch nghe hiểu nói: "Hàn Tử Phong à?"
Hàn Tử Phong chính là vị tiểu sinh tuyến 4 kia, trong đám người ô hợp của bọn họ, đã được coi là một người có sức ảnh hưởng rồi.
Triệu Dịch lại nói thêm: "Chỉ cần có hắn ở đây, ít nhất sáu người tư nhân thám tử tư chúng ta cũng không thiếu đề tài rồi."
Hứa Kiêu Bạch thầm nghĩ người này thật sự tổn hại, lúc này theo một trận ồn ào ở cửa, lại có người như ngôi sao đi vào. Hứa Kiêu Bạch tưởng lại có sức ảnh hưởng lớn nào đến, không phải đã nói mời người có sức ảnh hưởng lớn nhất chính là Hàn Tử Phong sao?
Triệu Dịch cũng nhìn về phía cửa, rất nhanh, một soái ca kiểu thương nghiệp mặc âu phục giày da được chủ sáng tạo nhường vào đại sảnh. Triệu Dịch gật gật đầu nói: "À, thì ra là kim chủ baba."
Hứa Kiêu Bạch ở một bên lại trợn tròn mắt, hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp
- Chương 11: Kim chủ