Nửa đêm Đinh Nhu tỉnh dậy, thấy mình đang gối đầu lên tay người đàn ông, lúc này cô mới nhớ được chuyện mà trước lúc ngủ cô đã định làm, đó là chữa khỏi mắt cho người đàn ông này. Đôi mắt người đàn ông này rất đẹp, nếu cứ mãi không nhìn thấy ánh sáng như vậy thì thật đáng tiếc. Cô cũng muốn chữa khỏi cho hắn, muốn nhìn thấy ánh mắt điên cuồng hắn dành cho cô, ánh mắt mang theo tà mị, ánh mắt mang theo tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng, chỉ nghĩ đến điều này thôi là cô đã cảm thấy mong đợi lắm rồi. Bàn tay bé nhỏ chống giường ngồi dậy, Đinh Nhu lấy từ trong không gian ra một chiếc bình, mở nút ra, bên trong có hơn mười viên thuốc, vừa mở là mùi thuốc thoang thoảng đã bay khắp căn phòng. Đây đều là những viên thuốc cực phẩm trong không gian, có thể giải được tất cả mọi loại độc trên nhân gian, nếu ở thế giới tu tiên thì chỉ cần uống một viên là có thể trường sinh bất lão. Cô lấy ra một viên, số còn lại lại được cất gọn trong không gian.
“Giản Chi, chàng ăn cái này đi, ăn xong sẽ thấy được điều bất ngờ.” Đinh Nhu lay người đàn ông đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên cạnh mình, đợi khi người đàn ông mở đôi mắt không có tiêu cự thì khẽ đưa viên thuốc tới bên môi hắn. Cô khẽ gõ nhẹ vào môi hắn, ý bảo hắn há miệng ra (Họ Ôn tên Ngọc Hành, tự là Giản Chi, nhắc lại một lần nữa để mọi người khỏi quên).
Ôn Ngọc Hành ngoan ngoãn hé miệng, cũng không hỏi cô cho mình ăn cái gì. Một viên nho nhỏ tròn tròn mang theo vị thuốc đông y rơi vào trong miệng hắn, còn chưa kịp nuốt thì đã tan ra, đầu lưỡi lưu lại mùi thuốc nhàn nhạt. Mùi vị này không khó ngửi mà ngược lại vô cùng dễ chịu, Đinh Nhu đút cho hắn xong thì lại nằm xuống, Ôn Ngọc Hành nghiêng người ôm chặt lấy cô. “Nương tử... Ngủ đi!” hai người cùng nhau tiến vào giấc ngủ.
Sáng sớm mùa hè, tiếng ve kêu râm ran, ánh nắng chiếu xuyên qua khe cửa. Một con chim chích đậu trên cành cây hót líu lo, vạn vật giống như đều có linh tính.
Ôn Ngọc Hành bị tiếng động bên ngoài đánh thức, hắn còn chưa mở mắt đã cảm nhận được ánh sáng chói lọi bên ngoài. Người đàn ông nhẹ nhàng mở mắt ra, hàng lông mi lay động, ánh mắt hắn lúc này sáng như bình minh, thăm thẳm như bầu trời đêm, thâm thúy và thần bí. Con ngươi của hắn thâm trầm như vậy, ôn nhu như vậy. Ôn Ngọc Hành chớp mắt, không dám tin vào chuyện này, ánh mắt hắn ban đầu là ngỡ ngàng, sau đó là vui sướиɠ. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, con ngươi không có tiêu cự bây giờ sáng bừng hơn bao giờ hết, hắn cúi đầu nhìn nàng, giống như một bông hoa thủy tiên mới nở cần được bảo vệ. Giây phút này, thiếu nữ đang gối đầu lên cánh tay hắn, gương mặt cô mang theo nét trẻ con ngây thơ, làn da trắng nõn nà, sống mũi cao thẳng, bờ môi đỏ mọng đang khẽ hé mở.
Ôn Ngọc Hành nhắm mắt lại, cố gắng làm dịu đi tâm trạng kích động trong l*иg ngực. Tất nhiên hắn biết tâm trạng như vậy đại diện cho điều gì, chỉ cần liếc mắt một cái mà bóng hình của cô đã in đậm trong tâm trí hắn. Trái tim của hắn từng lạnh lẽo như băng, nhưng vì cô đến mà đã được sưởi ấm, hắn thậm chí còn cảm giác được chỉ có cô mới có thể khơi dậy du͙© vọиɠ trong lòng hắn. Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra mình nghiện cảm giác này, mê đắm du͙© vọиɠ này, hắn không muốn buông tay, chỉ muốn mãi chìm đắm trong thế giới của cô. Ôn Ngọc Hành tới gần miệng thiếu nữ, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt.
Lông mi Đinh Nhu khẽ giật giật, cô từ từ mở mắt. Giống như có một dòng suối tuyền ấm áp chảy qua trái tim Ôn Ngọc Hành, đánh thẳng vào lòng hắn, người đàn ông đột nhiên xoay người đặt cô dưới thân, côn ŧᏂịŧ to lớn chĩa vào tiểu huyệt cô. Đầu lưỡi hắn cạy mở hàm răng cô, càn quét bên trong, nuốt trọn nước bọt của cô. Hai người gắn bó giao hòa một lúc rồi hắn mới buông cô ra.
“Giản Chi, chào buổi sáng.” Đinh Nhu liếʍ môi, mỉm cười tươi tắn chào hắn một câu.
“Bảo bối, chào buổi sáng.” Giọng nói của Ôn Ngọc Hành khàn đi, đôi mắt không có tiêu cự đã biến mất, lúc này ánh mắt thâm thúy trong trẻo của hắn nhìn cô chăm chú, dịu dàng mà ôn nhu, cô chính là bảo bối của hắn, bảo bối vô giá.
Đinh Nhu vươn đôi tay bé nhỏ vuốt ve mắt người đàn ông: “Giản Chi, chàng có thể nhìn thấy lại rồi, thật tốt quá.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng truyền tới tai người đàn ông.
“Ừ, tất cả đều nhờ vào thuốc của bảo bối, ta yêu nàng.” Người đàn ông khẽ hôn cô một cái, áp trán vào trán cô, hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy.
“Giản Chi, chúng ta dậy thôi.” Đinh Nhu chớp chớp mắt, cô sắp bị hút hồn vào đôi mắt dịu dàng của người đàn ông này rồi.
“Quan Ngôn, quần áo hôm qua may đã xong chưa? Xong rồi thì mang vào trong này.” Ôn Ngọc Hành hướng ra ngoài cửa nói.
Quan Ngôn đã đứng ngoài cửa từ lâu, nghe được tiếng Ôn Ngọc Hành thì nhanh chóng mang theo quần áo đi vào. Hắn ta đặt quần áo lên tủ treo đồ, cách một tấm bình phong mà nói vọng vào bên trong: “Thiếu gia, quần áo nô tài đã để ở tủ treo quần áo, nô tài cáo lui trước.” Quan Ngôn cúi chào, sau đó lui ra ngoài, còn đóng cửa lại. Trước đây hắn ta sẽ trực tiếp đến cạnh giường thiếu gia, nhưng bây giờ có thiếu phu nhân rồi thì cần phải quy củ hơn một chút.
Ôn Ngọc Hành giúp Đinh nhu mặc xong quần áo thì mới mặc cho mình. Hai người mặc cùng một kiểu, là loại trang phục tình lữ , người đàn ông khẽ cười, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Sau khi thay quần áo xong, hắn bảo Quan Ngôn mang nước ấm và khăn mặt vào, nhẹ nhàng lau mặt cho cô, nếu súc miệng có thể giúp được thì chắc hắn cũng làm giúp Đinh nhu luôn rồi. Hai người xong xuôi mọi chuyện đã là nửa tiếng sau, đồ ăn cũng nhanh chóng được mang lên.