Sau khi Kỳ Viễn Hàng rời đi, Đinh Nhu nhanh chóng về phòng ngủ bù. Đinh Nhu có một khuyết điểm đó chính là lười, có thể nằm thì không ngồi, có thể ngồi thì không đứng. Cô cũng tìm được một cái cớ biện minh cho sự lười biếng này của mình, dù sao thì bây giờ cô cũng là một con hồ ly, mà thuộc tính của hồ ly chính là thích ngủ, thế nên không thể nói cô là một cô gái lười biếng được, cô chỉ đang thực hiện thuộc tính của mình mà thôi.
“Anh yêu em, yêu em, như là chuột yêu gạo...” Một giai điệu lập tức vang lên bên tai, Đinh Nhu mơ mơ màng màng tỉnh giấc, mơ hồ mở mắt ra. Ngồi một lúc cô mới để ý là đó là âm thanh của chiếc điện thoại đang đặt trên bàn. Nhạc chuông này... Chậc chậc... Đúng là sến súa đến buồn nôn.
Buồn nôn thì buồn nôn nhưng cô vẫn vươn tay cầm lấy điện thoại. Trên màn hình hiện lên tên người gọi đến: Ông xã yêu quý... Đinh Nhu thấy nổi hết cả da gà, Kỳ Viễn Hàng, anh đủ lắm rồi đấy.
Đinh Nhu ấn nút nghe... Giọng nói hữu khí vô lực: “Alo... Anh trai...” không có biện pháp. Cô cũng muốn bình tĩnh, nhưng mà thực sự không thể hiểu nổi mấy hành động ấu trĩ của người đàn ông này, cô cứ nghĩ đến là lại thấy buồn cười.
Giọng nói trầm thấp xuyên qua điện thoại vọt thẳng vào trong tai Đinh Nhu: “Nhu Nhu, em đang ngủ sao? Anh trai đã chuẩn bị sẵn cơm trưa cho em rồi, mau xuống lầu nhận thức ăn. Anh mua đồ ăn ngon cho em, trưa nay anh không về được, em ngoan ngoãn ăn một mình nhé.”
Lúc này cơn buồn ngủ của Đinh Nhu cũng đã tan biến, cô nhìn đồng hồ đã là mười hai rưỡi, chẳng trách bụng lại kêu òng ọc.
“Vâng, cảm ơn anh trai, em sẽ xuống lấy ngay. Nhu Nhu cúp máy trước nhé, em nghe thấy có tiếng chuông cửa rồi.” Đinh Nhu nhanh chóng mặc quần áo, vừa rồi đi ngủ cô chỉ mặc quần áσ ɭóŧ.
“Ừ, đi chậm thôi, không phải vội.” Đợi Đinh Nhu cúp điện thoại rồi Kỳ Viễn Hàng mới đặt điện thoại xuống.
Hắn thu lại vẻ mặt dịu dàng vừa rồi, lạnh lùng nói: “Tiếp tục họp.”
Các nhân viên cũng thu hồi vẻ mặt sững sờ vừa rồi. Cuộc họp đang diễn ra được một nửa thì chủ tịch đột nhiên nhìn đồng hồ, sau đó ra hiệu cho mọi người yên lặng. Sau đó, mọi người thấy chủ tịch lôi điện thoại ra gọi điện, gọi mãi mới có người nhấc máy nhưng chủ tịch lại không khó chịu một chút nào.
Điện thoại được kết nối, chủ tịch nhanh chóng lên tiếng, giọng nói dịu dàng như vắt được ra nước. Mọi người nghĩ đến chủ tịch những lúc bình thường mà khẽ rùng mình một cái, nếu chủ tịch mà dịu dàng với họ thế này thì chắc các nữ nhân viên sẽ ngất xỉu tại chỗ luôn mất...
Mọi người trong phòng họp còn đang chịu đói, còn Đinh Nhu bên này thì...
Trước mặt Đinh Nhu đang có ba món mặn một món canh, nấm hương xào, canh trứng rong biển, tôm hùm, còn cả tim xào. Đây đều là những món cô thích ăn, ừm... tay nghề của nhà hàng này cũng không tệ.
Cô ăn uống xong xuôi thì cầm điện thoại gửi một tin nhắn.
“Anh trai, anh đã ăn cơm chưa? Nhớ phải ăn đó nhé, không được bỏ bữa đâu! Anh trai đặt cơm rất ngon, Nhu nhu rất thích. (*__*)”
Tin nhắn đã được gửi.
Mọi người trong phòng họp nhìn thấy Chủ tịch mặt không đổi sắc cầm điện thoại lên, sau đó đột nhiên vươn tay che miệng, khẽ cười một tiếng...
Mọi người như bị sét đánh... Chủ tịch đại nhân... Anh có thể nào đừng một hồi lạnh lùng một hồi dịu dàng như thế được không? Mọi người không chịu nổi đâu a a a a...
Mà vị chủ tịch nào đó cũng không thèm quan tâm đến tiếng lòng của các nhân viên, mỉm cười trả lời tin nhắn.
“Nhi Nhu thích là được rồi. Anh trai bình thường cũng hay đến quán đó ăn cơm, cảm thấy tay nghề của đầu bếp không tồi. Anh cũng đang ăn cơm.”
Tin nhắn đã được gửi...
Kỳ Viễn Hàng mỉm cười ngọt ngào. Ừm... được người khác quan tâm cảm giác thật tốt, hắn phải đi ăn cơm thôi, nếu không cô sẽ lo lắng.
Kỳ Viễn Hàng suy nghĩ nhiều quá rồi, hồ ly chỉ tiện tay nhắn hỏi han một câu vậy thôi.
Hắn thu hồi lại ý cười, vung tay lên, hội nghị giải tán.
Nhân viên như lạc vào cõi thần tiên, cả người như lơ lửng trên mây... Chủ tịch đại nhân hôm nay thật dễ nói chuyện, lần đầu tiên bọn họ mới họp được một nửa đã được thả người.
Đinh Nhu lại cầm điện thoại di động lên.
“Vậy Anh trai ăn cơm cho thật ngon nhé, Nhu Nhu phải bóc tôm rồi, không tiện nhắn tin nữa.” Miệng lưỡi hồ ly đầy dầu mỡ, con tôm nay ngon tuyệt.
Tin nhắn đã được gửi...
“Ừ, Nhu Nhu ăn từ từ, không cần phải ăn vội, biết chưa?” Kỳ Viễn Hàng nhắn lại cho cô.
Đinh Nhu ăn xong thì dọn dẹp bàn sạch sẽ, đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Cô nhanh chóng chạy ra mở cửa, một nhân viên giao hàng có làn da ngăm đen, nụ cười rạng rỡ nói: “Xin chào, cho hỏi cô có phải cô Đinh Nhu không?”
“Đúng thế, là tôi.” Đinh Nhu cũng mỉm cười chào lại.
“Đây là bưu phẩm của cô, mời cô ký nhận.” Nhân viên giao hàng nói xong thì đưa cho cô một cây bút.
Đinh Nhu ký tên mình: “Cảm ơn anh, tạm biệt.”
“Tạm biệt...” Nhân viên giao hàng nói xong thì xoay người rời đi.
Đinh Nhu đóng cửa lại, quay trở lại phòng, mở bưu phẩm ra... Wa... Đủ loại đồ lót ren sεメy của phụ nữ, qυầи ɭóŧ chữ đinh của đàn ông và đủ loại dươиɠ ѵậŧ có kích thước khác nhau, trứng rung, khóa hàm, còng tay, roi da, chuông kẹp vυ", gel bôi trơn... cái gì cũng có.
Đinh Nhu dọn dẹp mọi thứ rồi nằm lên giường.
Không biết khi anh trai mặc chiếc qυầи ɭóŧ đó sẽ có cảm giác như thế nào!!!
Năm giờ chiều, Kỳ Viễn Hàng gọi điện hỏi Đinh Nhu có muốn đi dự tiệc với anh không, nếu cô muốn thì hắn sẽ bảo thư ký đến đón cô. Đinh Nhu không thích tụ tập đông người nên đã từ chối, Kỳ Viễn Hàng cũng không miễn cưỡng cô, còn chu đáo gọi đồ ăn gửi đến tận nhà cho cô.
Cô không thích đi tụ tập, dự tiệc chắc chắn sẽ uống rượu, cô lại không uống được. Nếu người ta mời cô mà cô không uống thì không được lịch sự cho lắm.