Quyển 2 - Chương 8

Chương 8

Nàng mặc lên một bộ sa y màu hồng, yếm cũng không được mặc mà bị đưa đến trước mặt của đại ma vương.

Trong phòng sáng đèn, ngọn đèn kia hình tròn, to bằng nắm tay, ở thời đại không có điện này, lại có thứ tương tự như đèn, Đinh Nhu không khỏi tò mò trong chốc lát, nhưng khi nhớ lại thân phận của đại ma vương, liền cảm thấy đó điều hiển nhiên.

Phượng Quân Lâm thay một thân y phục màu tím nhạt, lười biếng dựa vào ghế mềm, dù hắn đang nhắm mắt, nhưng vẫn biết rằng nàng đã ở ngay trước mặt hắn: "Lại đây."

Đinh Nhu thu lại y phục bằng sa y mỏng manh đến mức mặc như không mặc, đi đến vị trí cách hắn một bước, dừng ở đó.

Bàn tay nam nhân đặt trên đùi trắng nõn nhẹ nhàng chụp một cái.

"Ngồi."

Chỉ đơn giản một chữ của Phượng Quân Lâm cũng khiến người hầu tao nhã đang rót trà cho chủ nhân run lên, ấm trà gần như cầm không vững, nắp trà va chạm với ấm trà phát ra âm thanh chói tai, hắn ta lập tức đặt ấm trà xuống, im lặng quỳ xuống, đặt tay lên thảm lông, trán áp vào mu bàn tay không nói một lời nào.

Không phải hắn ta không muốn xin tha, mà là chủ nhân không thích.

Rõ ràng có một nhóm người hầu đang chờ trong phòng, nhưng phảnh phất như không có ai ở đó.

Sự im lặng như chết chóc khiến tâm trí người ta sợ hãi, hận không thể chết quách cho rồi, để thoát khỏi bầu không khí vô cùng ngột ngạt này.

Đinh Nhu vốn nghĩ chuyện này không có gì to tát, nhưng nhìn thấy cảnh này, nàng vẫn khá sợ hãi, sau lưng đổ một tầng mồ hôi.

Phượng Quân Lâm mí mắt thậm chí cũng không cử động, như thể hắn không biết những thay đổi xung quanh mình.

Lòng bàn tay ướŧ áŧ, Đinh Nhu không dám chần chừ mà nhẹ nhàng ngồi xuống đùi Phượng Quân Lâm, nhiệt độ cơ thể ấm áp từ dưới mông truyền đến, trái tim đang hoảng loạn của nàng cũng dần bình tĩnh lại.

Lâu như vậy mà đầu thị nữ vẫn treo trên cổ, rõ ràng Phượng Quân Lâm không có tức giận, nàng cần gì phải hoảng sợ chứ.

Bàn tay Phượng Quân Lâm đang đặt trên tay vịn của ghế trượt nhẹ, sau đó nắm lấy eo Đinh Nhu tùy ý nhéo một cái, cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến, hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Đứng dậy đi.”

“Đa tạ chủ nhân không gϊếŧ ta.” Người hầu tao nhã nhẹ nhàng đứng lên, trên mặt là từng giọt mồ hôi chảy xuống, nhưng không dám giơ tay lau, khom người lui trở về chỗ của mình.

Một tiếng ân xá này như một tín hiệu, cơ bắp căng thẳng của Đinh Nhu cũng hoàn toàn thả lỏng, nàng hơi nghiêng đầu và liếc nhìn Phượng Quân Lâm.