Quyển 2 - Chương 10

Chỉ một câu từ chối đã nhận lấy tai họa như vậy, nếu nàng phản kháng, không biết Phượng Quân Lâm sẽ trừng phạt nàng như thế nào nữa.

Đinh Nhu không dám khiêu chuyến quyền uy của Phượng Quân Lâm, chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.

Nàng quay mặt đi, nhắm mắt lại.

Không ngờ, dáng vẻ thỏa hiệp của nàng cũng không khiến Phương Quân Lâm thương hại, một mệnh lệnh lạnh lùng vang lên phía trước nàng: "Mở mắt ra."

Trước một kẻ địch hùng mạnh như vậy, Đinh Nhu không còn cách nào khác ngoài phục tùng, mi mắt nhẹ nhàng nâng lên, nhìn hắn.

Nhìn thấy sự quật cường và khuất nhục trong mắt nàng, Phượng Quân Lâm khẽ nhếch môi, đầu ngón tay hắn từng nhịp gõ nhẹ vào tay vịn.

Chỉ với âm thanh kia, người hầu tao nhã từ phía sau hắn đi ra, quỳ một chân xuống, giữ mông của Đinh Nhu và đưa lưỡi liếʍ lên.

"Ah..." Đột nhiên không kịp phản ứng đã bị liếʍ như vậy, Đinh Nhu chịu không nổi run lên, không biết là thân thể này quá mẫn cảm, hay là kỹ xảo của nam nhân quá tốt, nàng cảm thấy kɧoáı ©ảʍ rất mãnh liệt, còn có thể cảm nhận rõ ràng hoa huyệt bị lưỡi liếʍ lên, vách môi trong cơ khát mấp máy, tiết ra những dòng chất lỏng sền sệt ấm nóng.

"Ah...ưʍ..." Nàng không tự chủ được mà rêи ɾỉ, mỗi một lần hoa hạch bị liếʍ đến, thân thể mềm mại treo trên không càng run rẩy kịch liệt, làn da trắng như ngọc càng bởi vì động tình mà chuyển sang màu hồng nhạt, càng thêm mê người.

Biết nàng đã động tình, người hầu tao nhã, cũng chính là Phượng Nguyên Huyên dùng sức mở mạnh hai cánh mông của nàng ra, dùng lưỡi luồn vào bên trong khe hở, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức tuôn ra, trong mắt Phượng Nguyên Huyên hiện lên vài phần ngoài ý muốn, hắn ta chỉ mới liếʍ có mấy cái, thiếu nữ đã hoàn toàn bị ướt đẫm, thật là mẫn cảm, đáng tiếc...sợ là nàng ta sống không được bao lâu nữa.

Chưa từng có người nào dám cự tuyệt chủ nhân, nói thẳng ra, thiếu nữ này có thể sống đến hôm nay, thậm chí để hắn đích thân hầu hạ, trước mắt là có thể cứu sống nàng, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ bình an vô sự.

Chất lỏng theo hầu kết trượt xuống, Phượng Quân Lâm thu hồi suy nghĩ vẩn vơ của mình, đưa lưỡi vào bên trong sâu thêm một chút.

"A ưʍ..." Nam nhân kỹ xảo rất điêu luyện, mỗi một cái liếʍ láp đều trúng chỗ, Đinh Nhu vô lực phản kháng, ánh mắt nhìn chằm chằm Phượng Quân Lâm càng thêm mờ mịt, đầu hơi ngửa ra sau, tứ chi bủn rủn, có lúc căng thẳng, có lúc rủ xuống, cả người như con thuyền lênh đênh trên biển, bồng bềnh như tiên.