Sau bữa cơm, Ngân Xuyên và Tử Chiêu men theo đường cái, băng qua
những dãy nhà kiểu Tây mọc san sát nhau, tiến về phía bờ sông.
“Tôi biết quan hệ giữa hai bên vô cùng thân thiết nhưng thật sự không ngờ
Đại Quân sẽ giao một nửa mối làm ăn trên Xuyên Giang cho Dân Sinh.”
“Đành chịu thôi,” Tử Chiêu thở dài, “Đại Quân già cả rồi, phương diện
quản lý của Đại Quân có nhiều điểm lạc hậu, dù em đề xuất thay đổi thì
những khó khăn trong nội bộ công ty vẫn rất lớn. Nhiều khi ta buộc phải từ
bỏ những gì mình xem trọng mới có thể bảo vệ chúng dài lâu. Chuyên chở
chặng Xuyên Giang là thế mạnh của Công ty Dân Sinh, 70% nghiệp vụ
thượng du cũng là của họ, em giao phần nghiệp vụ này của Đại Quân cho
ông Lư, cả công ty từ trên xuống dưới không ai nói một lời. Như vậy em có
thể dồn tâm trí vào hạ du Trường Giang và viễn dương.”
Ngân Xuyên gật đầu, nói: “Phân rõ nặng nhẹ, cách làm của cậu rất chính
xác.”
Gió thổi tiếng động cơ tàu thủy âm vang ghé lại, Tử Chiêu khẽ nhướng
mày: “Vào thời điểm khó khăn loạn lạc này, Đại Quân và Dân Sinh đồng
khí tương cầu, đồng sinh cộng tử cũng chẳng lạ. Nhưng em không hiểu tại
sao anh Trịnh lại từ bỏ Di Hòa, Thái Cổ, thậm chí bỏ qua cả ban vận tải
đường thủy của Hiệu buôn Tây Phổ Huệ để giao cho bọn em chuyên chở lô
hàng lớn của Vĩnh Hòa?”
Ngân Xuyên mỉm cười: “Cậu không cần vòng vo như vậy. Phải, tôi không
đồng khí tương cầu với các cậu. Trong mắt các cậu, tôi đứng cùng một phe
với các hiệu buôn Tây nước ngoài, nhưng cậu cũng đã nói rồi, đây là thời
điểm khó khăn loạn lạc, tôi cũng là người Trung Quốc, dù làm kinh doanh
nhưng tôi cũng hiểu lòng dân mới là thứ đáng tin.”
Càng vào lúc quốc gia lâm nguy, người dân lại càng ra sức ủng hộ các
doanh nghiệp nội địa, nếu lợi dụng thứ sức mạnh này để kiếm lời, có lẽ ta
sẽ gặt hái được lợi ích ngắn hạn, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chỉ đi trên con
đường sai trái bị người ta sỉ nhục. Sự sống còn của doanh nghiệp và tự tôn
của dân tộc gắn bó mật thiết với nhau, phải thật sự nắm được lòng dân mới
có thể nhận được ủng hộ mà đột phá vòng vây trong tình cảnh ngặt nghèo.
Những xí nghiệp tư nhân như Công ty Dân Sinh và Hãng thuyền Đại Quân
vốn rất khó gượng dậy trong cảnh bị doanh nghiệp nước ngoài và tư bản
quan liêu Trung Quốc chèn ép. Sau Sự kiện Phụng Thiên, tinh thần yêu
nước của nhân dân Trung Hoa dâng cao mãnh liệt, ấy vậy mà hai công ty
này không có ý định mượn sức dân chúng chặn đứng hàng hóa phương Tây
cùng hàng hóa Nhật Bản, để nhu cầu phục vụ bản thân lên ngôi, ngược lại
còn tích cực chăm sóc nguồn hàng, cải thiện chất lượng phục vụ, cải tiến
trang thiết bị máy móc, không ngừng củng cố danh tiếng của mình, tuyệt
nhiên không dám biếng nhác, cũng chính vì vậy mà họ phải mang trên vai
những gánh nặng kinh tế khổng lồ. Nguồn vốn càng eo hẹp, họ càng nỗ lực
thu mua nguyên vật liệu, thiết bị cứu hộ và tủ khử trùng, quạt máy, tủ lạnh,
đảm bảo trang thiết bị phong phú nhất có thể. Khách hàng hễ lên tàu sẽ có
người làm điện báo, thu nhận bưu kiện giúp họ. Cho dù có là thuyền thuộc
công ty lớn của Đức thì một khi hàng hóa lên bờ, sẽ có phu khuân vác chen
chúc nhau xông tới, tranh cướp vận chuyển hàng và hành lý, ép thu phí vận
chuyển. Nhưng mọi con tàu của Dân Sinh và Đại Quân đều có nhân viên
phục vụ phụ trách vận chuyển hành lý, tìm nơi ở và sắp xếp việc xếp dỡ
hàng hóa giúp khách hàng.
Hợp tác với những công ty như vậy chẳng khác nào tiến một bước lại gần
dân tâm. Dân tâm là gì? Dân tâm, có những lúc là thứ danh dự vượt qua cả
tiền tài, là tinh thần mong mỏi sự thay đổi, là sự nỗ lực mà người ta có thể
nhìn thấy được, chạm vào được, kề cận được.
Chính trị dơ bẩn vô cùng, nó mang thứ quyền lực công tư lợi, hủy hoại
nguyên tắc đạo đức kinh tế của một quốc gia. Trong tình cảnh ấy, nguồn
vốn tư nhân yếu thế được gom góp từng chút từng chút một từ mồ hôi và
nước mắt đã nỗ lực hết mình trong mỗi lĩnh vực cũng đang dần liên kết lại
với nhau. Kẻ thù trước kia giờ kết thành đồng minh, đối thủ khi xưa cũng
có thể trở thành bè bạn. Gạt bỏ lòng thù địch và thành kiến, Trịnh Ngân
Xuyên cùng Mạnh Tử Chiêu thong dong trò chuyện với nhau bên bờ sông
Hán Khẩu mà thoáng thấy cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Họ đều không nhắc tới câu chuyện ấy, câu chuyện sẽ khiến lòng người đau
đớn. Nhưng khi chuẩn bị chia tay, cuối cùng Tử Chiêu vẫn không dằn lòng
được:
“Ninh Ninh vẫn khỏe chứ?”
Có tia sáng lóe lên trong đôi mắt trầm lặng hờ hững của Ngân Xuyên: “Cậu
chưa từng nghe ngóng tin tức của cô ấy sao?”
Tử Chiêu gật đầu: “Em không dám, cũng không muốn.” Vốn cậu định tìm
kiếm một chút tin tức có thể xoa dịu bản thân từ gương mặt Ngân Xuyên,
nhưng cậu đã thất bại, cõi lòng chán chường buồn bã, “Em biết chuyện cô
ấy đã ly hôn, cũng nhìn thấy tin tức tìm người rồi, nhưng ngoài nghĩ cách
giúp cô ấy tìm con ra thì em không làm được gì cả.”
Ngân Xuyên thấy có cơn đau thiêu đốt trong mắt mình, anh quay mặt đi.
“Cảm ơn cậu đã nghĩ cách giúp cô ấy.”
“Em hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc.”
“Tiếc là cô ấy rất bất hạnh, cô ấy rời Hán Khẩu từ lâu rồi, tôi cũng không
biết cô ấy đã đi đâu.” Ngân Xuyên nghẹn ngào, hàng nước mắt không sao
kiềm giữ nổi ứa khỏi mắt anh.
Tử Chiêu mở to mắt, cậu chưa từng nghĩ người đàn ông này sẽ để lộ diện
mạo yếu ớt như vậy trước mặt mình.
“Anh… anh yêu cô ấy!” Tử Chiêu nhìn Ngân Xuyên, cô sực tỉnh, sau cơn
kinh ngạc và đau khổ, nỗi giận dữ bừng lên trong cậu, “Nếu đã yêu cô ấy
thì sao lại để cô ấy đi?!”
Ngân Xuyên không đáp, có nếp nhăn hằn lên trán anh, đôi mắt đen láy lại
càng tĩnh mịch, anh lặng im nhìn dòng nước sông cuồn cuộn trước mắt.
Những tháng đầu tiên vô cùng đáng sợ, cố kìm nén khát khao tìm kiếm
Cảnh Ninh, ép mình quên đi, gạt đi cơn đau cứ chốc chốc lại ùa tới như lốc
xoáy. Anh biết rõ cô rời đi là đúng, ánh sáng trong tim anh cũng biến mất
theo cô, nhưng anh không thể ích kỷ tổn thương cô vì lý do này. Anh sai
như vậy còn chưa đủ ư? Những gì đã bị hủy diệt, đã đánh mất sẽ không bao
giờ có thể vẹn nguyên trở lại, thậm chí cũng không thể bồi thường bổ
khuyết. Dù hiện tại thái độ của anh với việc kinh doanh đã thay đổi thì đó
cũng chỉ như hành động ăn năn tỉnh ngộ của anh mà thôi.
“Mạnh Tử Chiêu, cậu không hiểu đâu.” Ngân Xuyên nghĩ, cảm giác tội lỗi
len lỏi trong tim anh, “Tôi đã hủy hoại tương lai của cậu và Cảnh Ninh, tôi
có được cô ấy, cũng đã đánh mất cô ấy, sự mất mát khiến tôi đau khổ còn
hơn là những gì tôi chưa từng có được. Đây là báo ứng của tôi. Nhưng tôi
chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ, tôi sẽ không từ bỏ.”
Chiều tà ngả Tây, vườn hoa được bao bọc dưới bóng râm khổng lồ của cây
đa và long não, những bụi cây không còn bị kiềm giữ, cứ thế vươn mình tốt
tươi, quấn quýt lấy những giàn hồng leo, lũ chuột đồng đào những cái hố
trên bãi cỏ, nhìn sao mấp mô gồ ghề. Có ông già ngồi bên đài phun nước,
phần đầu gối quần lấm bụi, nhìn là biết vừa vấp ngã. Ông ta ngẩng đầu,
trong vườn hoa chỉ có vị trí này là có thể nhìn bầu trời mà không bị ngăn
cách, lúc này bầu trời mang sắc hoa hồng dịu dàng.
Có người men theo con đường đá cuội, tiến về phía ông già, ông già quay
đầu, nhìn người nọ bằng cặp mắt đυ.c ngầu, nhìn thật chăm chú, mà cũng
đầy hoang mang, như thể một người quay lại sau những ngày viễn hành
lênh đênh vừa nhìn thấy bến tàu đã không còn dáng vẻ của quá khứ. Có cơn
gió nhẹ thổi qua, bầu không khí sao trong lành tươi mát, thấm một sự vắng
lặng sâu sắc. Ngân Xuyên ngồi xuống bên ông già. Ông già sợ hãi, co rúm
mình né người đi.
Bọn họ chưa từng ngồi với nhau thế này. Lúc ngồi sát lại gần ông già, anh
nhớ tới một câu nói mình đã từng đọc từ rất lâu, rất lâu trước đây:
“Sau lưng món của cải kếch xu của mỗi gia tộc là một tội ác trĩu nặng.”
Bánh xe khổng lồ của vận mệnh nghiền một số người thành cát, biến số còn
lại thành kẻ điên. Phan Thịnh Đường lúc này đây bạc trắng tóc, gương mặt
chất chứa tang thương sa sút, đây là thương nhân lừng danh khắp Hán
Khẩu, ông ta từng điều khiển kẻ khác, thao túng kẻ khác, có được mọi thứ
mà người ta ao ước. Giờ ông ta chỉ còn lại mình cái xá© ŧᏂịŧ điên khùng ngớ
ngẩn, ông ta từng leo lêи đỉиɦ cao tiền tài mà bao kẻ phải ngước nhìn, ông
ta dùng mọi thủ đoạn, tội lỗi trên hai bàn tay Phan Thịnh Đường cuối cùng
cũng quay lại cắn trả ông ta.
Một thời vinh quang, cuối cùng cũng hóa khói mây, tro tàn chất chồng.
“Không phải ông nằng nặc đòi tìm tôi sao?” Ngân Xuyên lạnh lùng nói,
nhưng đôi mắt anh không có sự cay nghiệt lạnh lùng, cũng chẳng mang yêu
hận hay đau thương, “Tôi tới rồi đây.”
“Cậu là…” Thịnh Đường gắng suy nghĩ, mong nhớ ra được điều gì đó,
nhưng ông ta đã thất bại, chàng trai trước mắt sao mà lạ lẫm. Hễ nhìn thấy
thanh niên trẻ tuổi nào là ông ta sẽ vồ lấy người ta mà gọi A Sâm, nhưng
khi “A Sâm” thật sự xuất hiện trước mắt, ông ta lại hoàn toàn chẳng nhận
ra.
Ngân Xuyên kéo tay Thịnh Đường: “Đến giờ ăn cơm rồi, về phòng đi, đi
thôi!”
Thịnh Đường run rẩy, hất tay anh ra: “Tôi phải đợi A Sâm!”
“Tôi phải đợi A Sâm, thằng bé vẫn chưa về!” Người đàn ông già cả chợt bật
khóc, hai bàn tay khua khoắng run rẩy, “Mẫn Huyên cũng không còn ở đây
nữa rồi, tôi đánh Mẫn Huyên, Mẫn Huyên giận tôi, đem A Sâm đi mất rồi.”
“Về với tôi!” Ngân Xuyên túm chặt lấy Thịnh Đường, kéo ông ta dậy.
Thịnh Đường gào khóc, nước mắt đầm đìa, cơ thể ông ta run lẩy bẩy bất
lực, như một con chó già cả sắp bị gϊếŧ thịt, vào giờ phút đồ tể hạ dao, nó
biết sự sống của mình sắp chuẩn bị kết thúc, chẳng cách nào trốn chạy.
Ngân Xuyên cau mày, đưa cho ông ta chiếc khăn tay, Thịnh Đường không
nhận, chỉ lúng búng khóc, nói: “Tôi không đi, tôi không đi đâu hết! Giờ bộ
dạng tôi thế này mà vào thì thể nào Mẫn Huyên cũng sợ, cô ấy nhát gan
lắm. Tôi không muốn chết, đừng gϊếŧ tôi! Đừng gϊếŧ tôi mà!”
Lòng Ngân Xuyên đau nhói, anh kéo ông ta khỏi đài phun nước, vừa lôi
vừa túm ông ta trở lại nhà. Vân Thăng đang đứng chờ ngoài cửa đại sảnh,
gương mặt thấp thoáng nỗi sợ. Thấy họ vào, anh ta lập tức dặn người hầu
chuẩn bị nước rửa mặt và rửa chân cho ông chủ. Phần mình cũng tức tốc
bưng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn vào phòng ngủ của Thịnh Đường.
Giọng Thịnh Đường khản đặc, ông ta vừa khóc vừa thở hổn hển. Gương
mặt Ngân Xuyên lạnh tanh, anh siết chặt cánh tay ông ta không buông, cả
tòa nhà chìm trong tiếng khóc nghe như rêи ɾỉ bi ai.
Con của Phan Cảnh Huyên vừa ra đời, mấy ngày nay cậu túc trực trong
viện, tạm thời không lo được chuyện ở nhà. Bà Vân cũng tất bật lúc thì
trong viện, khi lại về nhà. Lúc không có họ, Thịnh Đường được người làm
chăm sóc, giờ đây cái nhà này đến vườn hoa cũng chẳng ai lo, chứ đứng nói
là một ông già điên điên dở dở.
Ngân Xuyên nhìn người làm đút cơm, rửa mặt, rửa chân, thay quần áo cho
Thịnh Đường. Anh dặn dò Vân Thăng phải quản lý người ở cho tử tế, chăm
lo cẩn thận cho chủ nhân. Lời lẽ mang cả uy hϊếp lẫn dỗ dành, ánh mắt lại
lạnh lẽo băng giá. Vân Thăng vâng vâng vâng dạ dạ đáp lại. Nhưng họ đều
biết nhà họ Phan đất Hán Khẩu đã tan đàn xẻ nghé từ trong ra ngoài, có
chăm lo che chở thế nào cũng chẳng vẹn toàn cho nổi.
Bầu trời ngoài kia đã ngả sẫm, bà Vân và Cảnh Huyên còn chưa về. Căn
nhà này không có chủ nhân, chỉ có khách qua đường.
Thịnh Đường lẩm bẩm mấy tiếng, khom người với lấy đôi dép lê bị đá ra
một xó. Ngân Xuyên tiến lại, nhặt dép để bên chân Thịnh Đường. Thịnh
Đường đặt đôi bàn tay khô gây lạnh lẽo của mình lên vai anh, vuốt phẳng
vết nhăn của lớp vải trên bả vai anh.
“A Sâm…”
Ông già ấy khẽ gọi cái tên thời còn thơ của anh. Ngân Xuyên ngẩng đầu,
Thịnh Đường ngơ ngác nhìn anh, có một giọt lệ chậm rãi nhỏ xuống, giọt lệ
ấy lăn xuống chóp mũi như một hàng nước mũi, trông tức cười vô cùng.
“A Sâm…” Thịnh Đường lúng búng, cuối cùng ông ta cũng nhận ra anh,
ông ta cố nói cho ra chữ, “A Sâm… con đã lớn thế này rồi…”
Ông ta định vuốt ve mái tóc Ngân Xuyên. Anh quay đầu né tránh.
“Cha đi mua kẹo, mua cháo hải sản, mua da cá trộn cho con.” Thịnh Đường
mỉm cười, ứa nước mắt.
Ngân Xuyên không đáp lời, gương mặt anh lạnh tanh, dìu Thịnh Đường
nằm xuống giường. Cuối cùng ông già ấy cũng có thể yên lòng chìm vào
giấc ngủ, ít nhất trong giấc mơ, ông ta sẽ không cần đến sự tha thứ của bất
kỳ ai.
Ngân Xuyên rời phòng, chầm chậm bước trong hành lang. Tiếng bước chân
vang vọng bên tai, dãy hành lang này như dài không điểm kết, một bước,
rồi lại một bước, tuổi thơ của anh, những ký ước và gương mặt thân quen
từng in hằn trong cuộc đời anh chất chồng lên nhau hiện lên. Bầu không khí
vẫn hệt như khi xưa. Anh băng qua nơi từng là phòng ngủ, băng qua phòng
làm việc, băng qua phòng khách và phòng sinh hoạt, rồi đẩy cửa phòng
dương cầm của Cảnh Ninh.
Vòm trời xanh thẳm, ánh trăng dịu dàng, sao sáng long lanh, ánh trăng sao
vĩnh hằng rọi vào qua khung cửa sổ dài rộng, vẩy lác đác những vệt sáng
trên nền nhà, buông mình xuống chiếc bàn hình vuông đặt cây cối trang trí.
Bóng hoa chồng chất ngổn ngang, mép khung cửa sổ và lớp cửa kính sáng
ngời loe lóe thứ màu sắc như dạ quang. Có chú mèo hoang đang nằm bên
bệ cửa sổ ma gà gật, lớp lông mềm mượt của chú ta cũng phát sáng. Rèm
cửa sột soạt kêu.
Thứ sức mạnh chi phối vạn vật cũng đang bị một điều gì đó chi phối, nó
cũng có nỗi bất lực của riêng mình. Ít nhất vào giờ phút này, nó không thể
khống chế được nỗi nhớ nhung cố chấp của một người dành cho người
khác, nó không thể xóa đi những ảo vọng trong tim một con người. Phải
mượn những ảo vọng ấy anh mới có thể cắn răng mà gắng gượng bước tiếp.
Anh đang nghĩ, có lẽ cô cũng yêu anh, dù chỉ một chút thôi. Anh đang nghĩ,
có lẽ lúc này cô cũng đang nhớ anh, dù chỉ là một tích tắc thôi. Anh nghĩ
anh và cô cùng sở hữu một trời trăng sao, vào khoảnh khắc hai người được
chúng chiếu sáng, có lẽ phút tương phùng cũng sẽ tới.
“Bé Hạt Dẻ, anh sẽ không bao giờ buông tay em.”
Nếu thật sự có thể gặp lại cô, nhất định anh sẽ nói như vậy.
Ngân Xuyên lẳng lặng ngồi trong bóng tối, chưa bao giờ bóng tối lại soi
sáng anh bây giờ.