Hai ông cụ đang ngồi chơi cờ dưới gốc ngô đồng sum suê, khi thì giằng co quyết liệt, lúc lại tĩnh lặng điềm nhiên, một chàng trai tuấn tú ngồi trên bậc thang, bên anh là một cuốn sách, một chân anh khẽ gập, cánh tay vắt lên đầu gối, xem chừng rất ung dung khoan thai.
“Anh tới rồi sao…” Huệ Lan thì thầm, giọng cô chan chứa tình cảm, gò má trắng nõn chợt phơn phớt rặng hồng.
Cảnh Sâm quay đầu mỉm cười.
Bọn họ băng qua khu xóm sâu tít tắp, lúc dạo trên con đường chất đống những thứ đồ tạp nham ngổn ngang, anh bước phía trước, thỉnh thoảng lại đẩy đám mắc áo ra cho cô đỡ vướng. Huệ Lan cúi đầu, tim đập thình thịch như trống bỏi.
Họ đi đến bãi đất rộng rãi, dừng chân bên một căn nhà nhỏ, dây thường xuân leo đầy hàng rào trước cửa, vại đá xanh chứa ngập nước mưa, bên bục giặt đồ có vài chậu hoa nhỏ bằng sứ, trồng mấy cây lá móng màu hồng.
“Anh tới mà không sợ người nhà biết à?” Huệ Lan vừa tìm chìa khóa vừa khẽ quở trách.
“Tôi tới trả sách cho em, tiện đưa cả học phí của em gái tôi, người ta còn có thể nói gì được nữa? Chỉ cách một con sông thôi mà, đâu xa xôi gì?”
“Sao anh biết khi nào em về?”
“Tôi đoán, hôm nay Đàm Hoa Lâm có buổi giảng kinh, tôi đoán chắc chắn em sẽ tới.” Cảnh Sâm cười đáp, anh đưa mắt nhìn cuốn Kinh Thánh trong tay cô, nhướng mày đắc ý thốt, “Quả là vậy, tôi đoán đúng rồi.”
Huệ Lan liếc anh, cô mở khóa, vừa định mở cửa Cảnh Sâm đã cướp trước, tiện đà kéo cả cô vào luôn.
Trong nhà rất tối, cô không nhìn thấy gì, chỉ nghe được tiếng cửa khẽ khàng khép lại, anh ôm chặt lấy cô, bàn tay anh lướt như thân rắn, cởi bỏ vạt áo cô.
Cô dần thích ứng với ánh sáng mờ nhạt trong phòng, dưới vệt sáng tối đan xen hiển hiện, gương mặt anh dần áp sát cô, cô ngửi thấy mùi hương thanh dịu như mùi rừng rậm sau cơn mưa, đôi mắt đang nhìn cô sáng bừng, còn chủ nhân của chúng lại như một yêu tinh trong câu chuyện thần thoại phương Tây, cô kìm lòng không đậu, vươn tay ôm lấy cổ anh, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Tính cô bình lặng tẻ nhạt, chưa từng ngờ tới chuyện mình sẽ gặp được mối tình lãng mạn như hoa trong gương, như trăng dưới nước thế này. Triền miên quấn quýt, hẵng còn ngây thơ ngô nghê, nhưng cũng lại vô cùng quỷ quyệt xảo trá. Anh phủ phục trên cơ thể cô, hơi thở nặng nề, nhiệt độ cơ thể nóng rực như thiêu đốt cô, cô chợt có cảm giác dường như mình đã say đắm chàng trai này rồi, cô say đắm sự lạnh lùng trong tâm hồn anh, sự ngông nghênh được anh kiềm chế, cô đã phủ phục đắm chìm trước tất thảy của con người này.
Ánh sáng như những chiếc chổi nhung, khẽ phe phẩy quét mình nơi góc tối. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dày của anh, thì thầm hỏi:
“Tiểu Sâm, anh ngủ rồi sao?”
“Tôi chưa.” Anh ngồi dậy, vươn tay áp đầu cô lên vai mình, buông tiếng thở dài rất nhẹ.
“Anh sao vậy?” Huệ Lan âu yếm hỏi.
“Tôi mong có thể thế này mãi mãi…”
“Đúng là đứa trẻ ngốc nghếch.”
“Lúc nào em cũng nói tôi trẻ con,” hàng lông mày anh cau lại, đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh ánh sáng, “em cũng chỉ hơn tôi ba tuổi thôi, hừ, tôi…” anh chợt ghé sát lại bên tai cô, nhỏ giọng thì thầm vài câu.
Mặt cô đỏ bừng, hồi lâu mới khẽ bảo: “Anh cứ từ từ thôi. Chuyện kinh doanh của gia đình và việc học hành vẫn là quan trọng nhất, chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Cô chợt thoáng vẻ thương cảm, “Thật ra em chỉ mong anh hạnh phúc, chỉ cần anh hạnh phúc, dù chúng ta có thể bên nhau hay không em đều vui vẻ.”
Anh khẽ hôn lên gương mặt cô: “Tôi muốn ở bên em.”
“Anh là cậu cả nhà họ Phan, cha anh và cả dòng họ đều gửi gắm bao hy vọng ở anh. Em rất sợ sẽ ghìm chân anh lại.”
Cảnh Sâm trầm lặng như đang nghiêm túc suy tư, hồi lâu anh mới cất tiếng chắc nịch: “Kể ra cũng lạ, tính cách tôi rất khác với mọi người trong nhà, nhất là cậu em hai của tôi, nó rất thông minh lanh lợi, xử lý mọi chuyện độ lượng chu đáo, tôi thua kém thằng bé nhiều lắm, hơn nữa nó còn có khiếu kinh doanh. Mấy năm nay cha và mẹ kế ra sức giục giã tôi tới hiệu buôn Tây, tôi gây ra không biết bao nhiêu phiền phức, làm ra không biết bao nhiêu trò cười, phàm là người có trí tuệ bình thường, gặp phải cảnh này ắt phải xấu hổ không để đâu cho hết, huống chi là tôi? Tôi không thích qua lại với mọi người, chỉ mê đọc sách, làm những điều khiến mình cảm thấy tự do thanh thản, nghĩ tới việc phải trò chuyện cùng người khác, có lúc tôi còn thấy sợ. Huệ Lan, thật ra tôi cũng giống em, chỉ muốn làm một giáo viên, sống với tri thức cả đời, đọc sách, dạy trò, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?”
Huệ Lan im lặng không nói.
Cảnh Sâm khẽ nghiêng đầu: “Sao, em không đồng ý ư? Đến giờ mà em vẫn chưa hiểu lòng tôi ư?”
“Em hiểu, em hiểu mà.” Cô kéo anh vào lòng, mỉm cười bảo, “Anh muốn đôi ta bên nhau, nương tựa vào nhau, sao em lại không hiểu chứ?”
Anh lại thở dài.
“Trời ạ, em không cho anh thở dài nữa!” Huệ Lan vuốt ve vầng trán trơn nhẵn của anh.
Cảnh Sâm nở nụ cười nhạt: “Thật ra bọn họ đã buông bỏ kỳ vọng với tôi từ lâu rồi. Nhưng như vậy cũng hay… Em trai tôi có khả năng gồng gánh gia nghiệp tốt hơn tôi nhiều.”
Ngủ một giấc ngắn, bọn họ rửa mặt chải đầu, ra ngoài tìm một nhà hàng nhỏ tử tế để dùng bữa trưa. Dù Cảnh Sâm còn trẻ nhưng nói năng hành xử rất chín chắn nhã nhặn, có phong độ của một công tử con quan, Huệ Lan cúi đầu khuấy cà phê, miệng cứ mỉm cười suốt, Cảnh Sâm chọc khẽ trán cô: “Em nghĩ gì mà vui vậy?”
Cô ngẩng đầu, cười đùa: “Cậu Phan, nghe bảo chiếc xe hơi và dinh thự có thang máy đầu tiên ở Quảng Châu đều thuộc về gia đình anh, có phải không vậy?”
Cảnh Sâm rót thêm hồng trà cho cô, gương mặt anh ôn hòa, cất giọng nhẹ bẫng: “Châu Giang có vô số phú thương giàu cự phách, nhà họ Phan chẳng đáng là gì.”
Huệ Lan phì cười.
Cảnh Sâm giải thích: “Hồi ấy, người ta đi lại ngoài đường bằng kiệu là chính, mua xe hơi cũng chỉ coi như mua hư danh thôi, một năm sau nhà tôi đã bán lại xe cho một người nước ngoài rồi chứ chẳng đi được mấy lần. Còn dinh thự có thang máy…” Nét đau buồn lại chợt thoáng hiện trên gương mặt anh, “Gia đình tôi thường ở đó vào dịp nghỉ hè, nó được xây trên núi, đường từ sảnh vào đến phòng chính phải bước qua rất nhiều bậc thang, mẹ tôi từng bó chân, đi lại không tiện, cha thương bà nên mới lắp thang máy.”
Huệ Lan biết mẹ anh đã qua đời từ sớm, cô hối hận vì đã nhắc tới chuyện này. Nhưng Cảnh Sâm lại vô cùng bình tĩnh: “Khi ấy tình cảm giữa cha mẹ tôi rất khăng khít, nhưng chỉ tiếc số trời đã định, duyên phận không phải do người quyết. Nhưng nếu mẹ tôi trên trời có linh, thấy gia đình tôi hạnh phúc hòa thuận như vậy, chắc bà cũng được thanh thản.”
Huệ Lan siết chặt lấy tay anh: “Chắc chắn là vậy.”
Cảnh Sâm trở lại Hán Khẩu, anh tới gặp Vân Thăng tại cửa hàng văn phòng phẩm mình thường ghé, vừa tiến vào cửa đã thấy hai anh chàng học trò trẻ nọ bên trong, hai người chào hỏi anh: “Cậu Phan.”
Vân Thăng vội giới thiệu: “Đây là hai học sinh thầy Lâm tiến cử đấy ạ.”
Cảnh Sâm mỉm cười, chắp tay chào: “Xin chào hai anh.”
Hai cậu học sinh vội vã đáp lễ, điệu bộ vô cùng kính cẩn: “Rất cảm ơn sự tương trợ nhân nghĩa của cậu Phan.”
Hai người họ lớn hơn Cảnh Sâm chừng một hai tuổi, rất chín chắn thận trọng, nói năng đúng mực. Hai cậu học sinh bắt đầu tự giới thiệu, một người tên Lý Nam Gia, một người tên Vu Tố Hoài, gia cảnh cả hai đều bần hàn, thường liên tục qua lại giữa trường học và tiệm cầm đồ, may là thành tích học tập xuất chúng nên đã trúng học bổng.
Cảnh Sâm mừng thay cho họ, bèn gọi Vân Thăng chuẩn bị xe, muốn mời họ tới quán trà dùng trà trò chuyện.
Lý Nam Gia kiệm lời, nghe Cảnh Sâm bảo muốn tới quán trà, anh ta cười lắc đầu, Vu Tố Hoài khéo léo từ chối:
“Thưa cậu Phan, hôm nay chúng tôi tới đây chỉ để biểu đạt lòng biết ơn chân thành dành cho cậu. Cậu đã nhân nghĩa giúp đỡ, tạo cơ hội cho chúng tôi học hành, chúng tôi phải quý trọng từng phút từng giây một mới phải, càng không thể lãng phí thời gian quý báu của cậu được.”
Nói rồi, anh ta lấy hai bức thư ra từ túi áo, trịnh trọng đặt vào tay Cảnh Sâm: “Đây là giấy vay nợ tôi và Nam Gia tự tay viết, chúng tôi sẽ cố gắng hoàn trả khoản tiền vay cậu nhanh nhất có thể, xin cậu Phan cứ yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ gắng sức học hành trau dồi, không phụ tấm lòng quý của cậu.”
Lý Nam Gia nói: “Cậu Phan, chúng tôi dùng cây bút máy cậu tặng để viết giấy vay nợ đấy ạ.”
Cảm Sâm sinh lòng cảm phục, không khách sáo nữa, anh mỉm cười bảo: “Vậy tôi xin chúc hai anh chóng học thành tài, lúc rảnh mong hai anh viết thư gửi tôi, được kết giao với những người bạn như các anh quả là vinh hạnh to lớn của Cảnh Sâm.”
Hai học trò Vu Lý từ biệt rời đi, Cảnh Sâm đứng trước cửa đưa mắt dõi theo họ, đến tận khi bóng lưng cả hai biến mất trong dòng người đông đúc như nước, anh mới chầm chậm quay mình lại.
Thấy Vân Thăng nửa cười nửa không, Cảnh Sâm hỏi: “Anh sao vậy?”
“Cậu cứ về nhà là biết.”
“Ninh Ninh hả?”
“Còn ai vào đây được nữa?”
Về đến nhà, Tiểu Quân đã ủ ê chạy ra ngay: “Cậu cả, cậu về rồi.”
“Con bé vẫn dỗi hả?” Cảnh Sâm cau mày.
“Cả sáng nay cô chủ không chịu ra khỏi phòng, cũng chẳng ăn gì cả.”
Cảnh Sâm nghiêm mặt bước lên nhà, Tiểu Quân cũng bám theo sau. Anh gõ cửa phòng Cảnh Ninh, ban đầu không ai trả lời, lúc sau mới nghe tiếng đáp nức nở vọng ra: “Đi đi, đừng có làm phiền tôi!”
“Ra ngoài!” Cảnh Sâm nói.
Vốn trong phòng có tiếng nấc nghẹn nho nhỏ, nhưng anh vừa lên tiếng căn phòng đã lại im bặt.
Cảnh Sâm nói tiếp: “Em dỗi Tiểu Quân làm gì? Ra ngoài, có gì thì nói với anh.”
Căn phòng vẫn lặng như tờ.
“Anh có chìa khóa đấy.”
Cảnh Ninh vẫn im lặng.
“Anh mở cửa đây, em tự liệu đi.” Cảnh Sâm quay lại nói với Tiểu Quân, “Cô vào phòng đọc sách, ngăn kéo thứ ba chuyên đựng thư của tủ sách có một chiếc hộp bạc, trong đó có chìa khóa.”
“Vâng ạ!”
Cảnh Ninh chợt thét lên: “Không được vào! Không cho anh vào!”
Cảnh Sâm chắp tay mỉm cười, một lúc sau, anh cầm lấy chiếc chìa khóa Tiểu Quân đưa, rồi khẽ đẩy cửa phòng.
Vốn Cảnh Ninh đang đứng cạnh giường, thấy cửa mở, cô kêu lên rồi nhảy tót lên giường, chui vào trong chăn, che kín cả mặt mũi. Cảnh Sâm tiến lại vén chăn lên.
“Đừng có giả vờ nữa.” Anh cười, vươn tay định kéo cô lên, nhưng rồi lại chợt sững sờ.
Cô bé co tròn mình lại, người run lẩy bẩy, gương mặt tái mét, trán rịn đầy mồ hôi lạnh.
Anh sợ hãi giữ lấy bờ vai run rẩy của cô: “Ninh Ninh, em sao thế…”
Cảnh Ninh bật khóc, vươn tay đẩy anh ra, lúc này anh mới phát hiện váy ngủ cô có dính vệt đỏ.
“Ôi…” Tiểu Quân khẽ kêu lên, gương mặt đỏ bừng, lúng túng nhìn Cảnh Sâm.
“Em sắp chết rồi, mặc kệ em đi!” Cảnh Ninh khóc nức nở, anh siết chặt lấy tay cô bé, cảm giác ấm áp vững vàng khiến cô càng khó chịu hơn, cô ra sức giãy giụa, đôi mắt to đỏ bừng giận dữ nhìn anh, “Giờ em sắp chết rồi, anh vui lắm phải không!”
“Không đâu, em không chết đâu…” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng, giờ cô như một con cún con đang run rẩy, đáng thương vô cùng.
Tiểu Quân đi lấy quần áo cho Cảnh Ninh thay, anh buông cô ra, bảo Tiểu Quân: “Lát nữa cô nói chuyện với cô chủ đi.”
Tiểu Quân lúng túng: “Cậu chủ… em… em cũng không biết phải nói thế nào… Hay để em gọi mẹ em, mẹ em…”
Cảnh Sâm im bặt.
“Em đi tắm rửa đi.” Anh khẽ đẩy Cảnh Ninh.
Cảnh Ninh cứng đầu: “Em không đi! Anh mà không xin lỗi em thì em sẽ không đi! Em muốn chết ở đây, mọi người mặc kệ em!”
“Được rồi, anh sai rồi.”
“Anh sai thế nào?”
“Hôm qua anh không nên mắng em, anh xin lỗi.”
“Vậy sao anh lại thở dài? Lòng anh không muốn xin lỗi, anh không cảm thấy mình sai, em biết thừa!” Cô nức nở trách anh.
Anh vươn ngón tay gạt nước mắt cho cô bé: “Anh xin lỗi, anh sai rồi, về sau anh sẽ không làm em buồn nữa. Em đi tắm rửa thay quần áo đi, lát anh sẽ nhận lỗi đàng hoàng với em, vậy có được không?”
“Hôm nay em không muốn đi học!” Cô bé chớp ngay lấy cơ hội, được đằng chân lân đằng đầu.
Cảnh Sâm ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Sắp quá trưa rồi, còn học hành gì nữa!”
Anh ngồi bên mép giường mà cứ lo ngay ngáy không yên, không biết Tiểu Quân đã giải thích với Cảnh Ninh chưa, Tiểu Quân cũng chỉ là một cô nhóc ngơ ngác không biết gì, làm sao giải thích nổi cho Cảnh Ninh? Mẹ kế không có nhà, gặp phải mấy chuyện khó xử của con gái thế này làm đầu anh đau như búa bổ.
Lát sau, Cảnh Ninh bước ra từ phòng tắm, cô đã thay quần áo, bước tới ngồi xuống trước mặt anh chậm rì rì. Cảnh Ninh cúi đầu, mái tóc đen ánh lên quầng sáng dịu dàng.
Im lặng trong chốc lát, cuối cùng anh vẫn mở lời, chỉ khay đồ ăn đặt trên bàn đọc sách của cô, anh nói: “Em ăn đi.”
Cô không thích ăn vỏ bánh mì, anh bèn xé hết lớp vỏ ngoài vừa cứng vừa dai của mấy lát bánh mì nướng, chấm phần ruột mềm mại vào sữa ấm đưa cho cô. Cô nhận lấy lát bánh, nhai từng miếng một.
Anh im lặng nhìn cô bé, khẽ thốt: “Chiếc khóa bạc đó… là của mẹ anh.”
“Em không biết.” Mắt Cảnh Ninh đỏ hoe, “Khi đó em không biết. Em tưởng đồ của mẹ anh ở Quảng Châu cả… Em nhặt được cái này trong nhà kho.”
“Không phải anh trách em, hôm qua tâm trạng anh không được tốt. Bình thường anh sợ nhìn thấy nó sẽ lại nhớ tới mẹ nên mới cất trong kho. Giờ căn nhà ở Quảng Châu cháy rồi, rất có thể đồ đạc mẹ anh để lại cũng đã mất hết.”
“Anh ơi, em xin lỗi… Về sau em sẽ không động vào nó nữa đâu.” Mắt cô ầng ậc nước, “Em không muốn làm anh buồn.”
“Ừ, anh biết. Anh giữ chìa khóa nhà kho, sao em lại vào được?”
“Hôm đó nhà mình thay bàn trang điểm, lúc ra ngoài Vân Thăng quên không khóa cửa.”
“Về sau em không được tùy tiện vào nhà kho nữa, bụi bặm lắm.”
“Em không vào nữa đâu.” Cô móc chiếc khóa bạc ra khỏi túi áo, đặt vào lòng bàn tay anh, “Đây là món đồ quý giá nhất của anh, em trả lại anh này.”
Anh không nhận lấy nó, chỉ nhìn chằm chằm cô rồi khẽ thốt: “Anh tặng em đấy.”
“Nhưng…” Vẻ mặt cô bé rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“Thôi được rồi, vậy để anh cất lại vào nhà kho.” Cảnh Sâm bèn chìa tay ra.
Cô chợt rụt tay về, đút chiếc khóa bạc vào túi, thì thầm: “Thôi để em giữ nó vẫn tốt hơn, anh yên tâm đi, em sẽ trân trọng nó.”
Cảnh Sâm bật cười, xoa đầu cô.
Cảnh Ninh nhìn anh, cô chợt thốt: “Anh ơi, trên đời này chỉ có mình anh đối xử tốt với em thế này thôi.”
“Đồ ngốc. Thế còn bố mẹ thì sao? Anh hai của em thì sao? Họ không đối xử tốt với em à?”
Cảnh Ninh nở nụ cười ngô nghê.
Trái tim anh lăn tăn gợn sóng, nhưng không biết đó là cơn sóng ấm áp hay là của một niềm buồn thương không tên. Thấy sắc mặt cô bé không ổn lắm, anh lo lắng nói: “Bụng em khó chịu à? Nào, em uống thêm sữa ấm đi.”
Cảnh Ninh cầm cốc ngoan ngoãn uống sữa nóng, khẽ khàng ngọ nguậy đổi vị trí trên ghế, một lúc sau, chắc thấy vẫn khó chịu nên cô lại nhúc nhích, ngẩng đầu thấy anh ngơ ngác nhìn mình, cô bé ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Cảnh Sâm cúi đầu, xé rìa bánh mì, anh hỏi: “Sao em lại không thích đi học? Ai bắt nạt em à?”
Cảnh Ninh hừ một tiếng: “Ai dám bắt nạt em? Chỉ là có một tên nhãi đáng ghét thôi.”
Anh không có lòng dạ quan tâm tới chuyện kèn cựa nghịch ngợm của đám trẻ con, chỉ hờ hững mỉm cười.