Trở lại phòng mình, ánh trăng cũng lọt vào theo qua khe cửa. Vân Lang,
hồn ma của người phụ nữ đáng thương ấy như đang đứng bên bệ cửa sổ mà
hả hê nhìn anh.
“Tôi chỉ thương hại anh.” Hồn ma nói.
Hôm ấy cô cũng nói y như vậy.
Sau khi bọn họ kết hôn, anh chưa từng nhìn thẳng vào mắt cô. Khi có
người khác, anh diễn màn kịch tình cảm ngọt ngào, lúc chỉ còn hai người,
thứ tình cảm ấy biến thành lời giễu cợt lạnh lẽo.
Một ngày trôi qua, rồi một tháng trôi qua, cuối cùng đến tháng thứ ba, cô
ấy cũng không chịu nổi nữa.
Vào một đêm, cuối cùng Vân Lang cũng sụp đổ. Áo quần cô xộc xệch, đầu
tóc rối bù, cô đập vỡ hết đồ đạc trong phòng, rồi chửi rủa anh như một kẻ
điên. Cả nhà đều nghe thấy, còn anh chỉ đứng bên chiếc giường ngủ mà anh
chưa từng đặt lưng, nhìn kẻ đang phát điên là cô với vẻ dịu dàng, hệt như
một người bị hại vô tội.
Cô ấy nói: “Phan Cảnh Sâm, anh là một con rắn độc, anh không phải con
người.”
Phan Thịnh Đường, bà Vân, và cả Cảnh Huyên Cảnh Ninh đều chạy tới, sự
thật mong manh nực cười của cuộc hôn nhân này sắp được phơi bày rõ mồn
một trước mặt họ.
Cô gào khóc, anh tiến lại ôm cô vào lòng, cô biết giờ anh hận cô tới độ chỉ
muốn bóp cổ cô đến chết, nhưng cô cứ vẫn chìm đắm trong sự ấm áp giả
dối này.
“Nếu A Sâm làm gì có lỗi với con thì con cứ nói ra đi, mọi người sẽ dạy dỗ
nó thay con.” Bà Vân động viên cô, cặp mắt như mắt ưng của Phan Thịnh
Đường cũng lướt tới.
Ngân Xuyên lau nước mắt cho Vân Lang, cô chưa từng thấy anh dịu dàng
tới nhường này. Cô thoáng ngơ ngác: “Anh ấy… anh ấy…”
“Em Vân, nếu em thấy sống bên anh không hạnh phúc thì em có thể chọn
tự do. Anh sẽ không để em phải thiệt thòi.” Anh dịu giọng.
Vân Lang run rẩy. Cuộc hôn nhân mà cô ra sức bám víu lấy, cuộc hôn nhân
mà cô hằng mong đợi đã biến thành trò cười trong mắt bao kẻ. Trách ai
được đây? Anh đã nói từ trước rằng mình không yêu cô. Là tự cô bướng
bỉnh lấy hạnh phúc cả đời ra làm tiền cược, cược lấy trái tim người đàn ông
này. Cô thua rồi.
Anh có gì sai?
“Anh ấy…” Cô hận anh khôn thấu, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú
trước mắt, cô nghiến răng nói, “Anh ấy không ngủ với con, anh ấy không
chạm vào con.”
Vốn Cảnh Ninh đang định khuyên nhủ Vân Lang, nghe câu này xong mặt
đã đỏ bừng.
Vân Lang phát hiện ánh mắt chồng mình lại trở về với vẻ lạnh lẽo quen
thuộc, nhưng cô vẫn có thể tóm được một thoáng hoảng hốt nơi anh, bèn
không nén nổi tiếng cười đắc ý: “Anh ta thà tự…”
“Im mồm.” Anh siết chặt lấy cô, khiến cô đau tới ứa lệ, anh nói, “Em đang
không tỉnh táo, em điên rồi.”
Anh nói: “Vân Lang bị bệnh, bọn con vẫn giấu mọi người chuyện này. Cô
ấy đang uống thuốc.”
“Bị bệnh ư?!” Giọng nói chói tai của Vân Lang lạc hẳn đi, dường như lại
càng khiến lời Ngân Xuyên thêm đáng tin, “Bị bệnh ư? Anh tưởng chúng ta
đang diễn kịch hả? Tôi nói thật mà anh lại lừa họ, bảo tôi bị bệnh, chắc tiếp
theo anh định tống tôi vào viện tâm thần chứ gì? Để tôi nói cho các người
biết, cậu cả của các người là một tên mặt người dạ thú…”
“Đúng, em nói rất đúng.” Ngân Xuyên buông cô ra, anh mệt mỏi lùi lại, bất
lực nhìn mọi người, “Con không yêu cô ấy. Con không muốn có cuộc hôn
nhân này, con đã nói với Vân Lang từ đầu rằng con không yêu cô ấy. Hôm
nay cứ thành thật một thể luôn đi.”
Anh mở ngăn kéo chiếc tủ bên cạnh, lấy hàng chồng thuốc ra: “Trước đó
mọi người không cho con biết cô ấy bị bệnh, cô ấy giấu con uống thuốc, cứ
đến đêm là lại nói mê, nằng nặc đòi tự tử. Cha, mẹ, con sẽ chịu trách nhiệm
với cuộc hôn nhân này, nhưng thật sự con chưa bao giờ yêu cô ấy.”
Vân Lang siết lấy ngực mình như bị dao nhọn khoét tim. Phan Thịnh
Đường tiến lại, cầm một lọ thuốc lên quan sát thật kỹ rồi chợt ngẩng đầu
nhìn Vân Lang: “Vân Lang, con nói cho cha biết, con tự mua đống thuốc
này ư?”
Những lọ thuốc này là thuốc an thần và thuốc ngủ, một phần là tự cô mua,
một phần là Ngân Xuyên mua cho cô. Có một hôm anh về nhà rất muộn,
anh vào phòng rồi ném mấy lọ thuốc này lên giường cô.
Cô bật đèn ngủ, kinh ngạc nhìn anh.
Anh vừa nới cổ áo sơ mi vừa lấy chăn gối ra khỏi tủ, định lên gác xép ngủ
như mọi ngày. Cô chỉ lọ thuốc trên giường, hỏi: “Anh có ý gì?”
“Có vẻ em rất thích uống thuốc, anh mua thêm cho em đấy. Cuộc đời này
vẫn còn dài lắm, cứ uống từ từ, không đủ anh sẽ mua tiếp. Anh là chồng
em, chỉ có thể làm cho em những chuyện này thôi.”
Cô không tài nào tưởng tượng nổi người đàn ông này lại có một trái tim tàn
nhẫn tới vậy. Cô nở nụ cười đau đớn: “Có phải nếu em chết anh sẽ vui
mừng, anh sẽ nhìn em không?”
Anh lơ đãng “ừ” một tiếng rồi bước lên tầng.
“Con không yêu cô ấy.”
Anh lặp lại câu nói này, anh giẫm đạp lên tình cảm và lòng tự trọng của cô
trước mặt tất cả mọi người.
Gương mặt Vân Lang tái mét, cô chợt bật cười, nói: “Là con mua, tất cả là
do con mua hết. Con không ngủ được. Vì anh ta không chịu ngủ cùng con.
Anh ta thà ngủ với người đàn bà khác, thà ngủ một mình cũng không chịu
ngủ với con.”
Phan Thịnh Đường cau mày.
Chuyện riêng tư rất đỗi khó xử của cặp vợ chồng này khiến tất cả mọi
người cảm thấy lúng túng. Mặt Cảnh Ninh nóng phừng phừng, không dám
nghe tiếp nữa, cô và Cảnh Huyên đưa mắt nhìn nhau rồi quay người bỏ đi.
Ngân Xuyên lạnh lùng nhìn Vân Lang chằm chặp, cuối cùng, vừa giận dữ
vừa cay nghiệt, anh thốt: “Không biết xấu hổ.”
Trò hề này chẳng giải quyết được vấn đề gì, dường như Vân Lang đã hoàn
toàn bỏ cuộc rồi. Mấy ngày hôm sau, cô không ầm ĩ gây chuyện nữa mà tỏ
ra rất bình tĩnh. Ngây Xuyên thì tránh về nhà, mượn cớ công việc ở hiệu
buôn Tây bận bịu, cứ thế cho đến cái ngày anh nhận được điện thoại của
Vân Lang.
“Tôi đồng ý ly hôn với anh, giải thoát cho anh. Anh về nhà đi.”
Anh lạnh lùng nói: “Anh mong chuyện ly hôn sẽ không ảnh hưởng tới việc
làm ăn của anh và cha em. Mong em sẽ không đưa chuyện thị phi với ông
ấy.”
Rõ ràng cô đã biết trước phản ứng của anh. Im lặng hồi lâu, cô cười: “Về
nhà đã rồi nói.”
Anh trở về nhà.
Cô không có trong phòng ngủ. Anh bước lên gác xép, thấy cô đang ngồi
trên bệ cửa sổ chật hẹp, nhìn xuống sàn nhà như giễu cợt, rồi lại ngước mắt
nhìn anh: “Chẳng lẽ nếu không ly hôn thì anh định ngủ sàn cả đời sao? Sàn
cứng lắm đấy.”
Anh mở bao thuốc, lấy một điếu ra châm rồi chậm rãi cất lời: “Cùng lắm
thì chuyển ra ngoài ở, có nhiều chỗ để ngủ lắm. Đơn xin ly hôn đâu?”
“Phan Cảnh Sâm, anh thật đáng thương.”
Cô quăng một thứ gì đó lại. Đó là cuốn album của anh, bên trong là tất cả
những bức ảnh anh chụp từ nhỏ tới lớn: ảnh đứa bé đi giày đầu hổ, đội mũ
thỏ con; tấm ảnh lần đầu anh mặc đồ Tây; hai bức ảnh gia đình khác một
trời một vực; ảnh mặc đồ thủy thủ của anh và Cảnh Ninh, Cảnh Huyên.
Một lá thư ngả vàng rơi ra từ album.
Ngân Xuyên ngậm điếu thuốc, khuỵu chân nhặt album lên, kẹp lại lá thư
vào rồi chầm chậm ngẩng đầu. Đây là lần đầu tiên anh nhìn gương mặt Vân
Lang một cách nghiêm túc, nhưng cô đứng khuất sáng nên anh chẳng thể
nhìn rõ.
Tuy vậy, anh vẫn thấy được dáng người mảnh khảnh gầy gò của cô gái ấy,
cô cũng từng xinh đẹp như một đóa hoa, chính tay anh đã khiến cô ra nông
nỗi này. Lòng anh thoáng dao động.
Thấy anh cau mày, cô ngỡ đây chỉ là nỗi ghét bỏ đã quá quen thuộc của
anh, cô bèn mỉm cười: “Rồi có một ngày anh sẽ giống em, bị tình yêu lăng
trì. Anh yêu một người tới độ phát điên, nhưng anh sẽ không bao giờ có
được cô ta, Phan Cảnh Sâm, anh không thể ngăn bản thân đuổi theo những
thứ anh không bao giờ có được, vậy nên… Em thấy thương cho anh, anh
chỉ là một kẻ thảm hại đáng thương mà thôi.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt quái gở, cô cong môi: “Đừng có nhìn em như
vậy. Hôm nay anh có nhìn em thế nào em cũng chẳng để tâm đâu. Em cũng
muốn được giải thoát.”
“Đơn xin ly hôn đâu?” Anh quay người lại, cất cuốn album đi.
Vân Lang nắm lấy sợi tua rủ dưới rèm cửa: “Em muốn hỏi anh một câu
cuối cùng.”
“Hỏi đi.”
“Anh thật sự hận em tới thế ư?”
“Anh không hận em, anh chưa bao giờ bảo em không tốt. Ngược lại, em là
một cô gái rất tốt, em xinh đẹp, tốt bụng, nếu muốn thì em có thể trở thành
một người mẹ hiền vợ đảm tuyệt vời. Nhưng tiếc là em lại lấy anh, mỗi
ngày nhìn em anh chỉ thấy buồn nôn.”
Cô vẫn rất bình tĩnh, chẳng mảy may dao động.
Anh lại hỏi: “Đơn xin ly hôn đâu?”
“Trên bàn uống trà dưới phòng khách.”
Ngân Xuyên bỏ đi, chẳng buồn ngoảnh đầu, có lẽ dứt khoát một chút sẽ
khiến cô sớm thoát khỏi sự giày vò của anh.
Nhưng vừa bước xuống phòng khách anh đã nghe một tiếng “rầm” vang
lên, đó là tiếng vật nặng rơi từ trên tầng xuống, buông mình nặng trĩu xuống
đất. Tiểu Quân ôm một bó hoa hồng từ vườn hoa trở vào nhà, vừa khéo
trông thấy cảnh tượng này, tiếng thét kinh hoàng của cô vang vọng khắp tòa
biệt thự.
Ngân Xuyên lao như bay ra ngoài, rồi lại vấp ngã sõng soài trên sàn đá
bóng loáng, thứ khiến anh trượt ngã là máu, là đóa hoa đỏ thẫm nở trên sàn
đá hoa cương trắng muốt.
Vân Lang hấp hối, máu tươi ộc ra khỏi miệng, cánh tay mảnh khảnh quờ
quạng trong không trung, rồi cuối cùng cũng kiệt sức buông xuống. Ngân
Xuyên quỳ dưới đất, nắm chặt lấy cánh tay ấy.
“Vân Lang!” Anh gọi tên cô, nước mắt ứa ra.
Nhưng đã quá muộn rồi.
“Anh Cảnh Sâm…” Cô cười, “Anh ngốc lắm, anh chỉ thấy được hiện tại…
Chứ không nhìn thấy tương lai.”
“Đừng chết.” Anh run rẩy, “Đừng chết mà…”
Cô thở dốc, càng lúc giọng cô càng nhỏ: “Anh đang giữ em lại ư?”
Anh gật đầu, nỗi đau ứa khỏi mắt anh: “Ở lại đi, chúng ta sẽ sống hạnh
phúc với nhau.”
Cô buồn bã nói: “Chúng ta đều không ở lại được…”
Tấm rèm cửa bị thổi tung, ánh trăng bị che khuất bởi tầng sương mờ, hồn
ma cũng đã biến mất.
Thuốc lá trong bao là loại hàng tốt nhất do công ty thuốc lá Anh – Mỹ kinh
doanh sau khi được anh giúp đổi nhãn hiệu. Anh châm một điếu, rít một hơi
thật sâu, dần bình tĩnh lại trong hơi thuốc lá, trong hương hoa hồng và
hương tùng ngoài vườn.
Anh cầm cuốn album đã mang bên mình từ khi ở nhà cũ lên, dán lại tấm
ảnh đã gần bong, khiến nó dính chặt trên mặt giấy. Trong hơi khói mịt mờ,
anh rút lá thư kẹp giữa hai trang cuối ra.
“Cảnh Ninh thân mến, cậu có khỏe không? Bốn con vịt của tớ đã lớn chưa?
Cái cô nhóc thối này, sao cậu lại không viết thư cho tớ nữa thế? Cầm cái bút
lên khó tới vậy sao? Hay là cậu không có tiền để mua tem đấy?…
Trời ơi, cậu không biết đâu, hôm nay Berlin có trận tuyết đầu mùa, chủ nhà
thay hết chăn đệm dày cho các phòng, có một con bồ câu cứ đậu trên cửa sổ
không chịu đi, lông nó màu trắng xám… Tớ lại chợt nhớ tới cậu, rồi lại nhớ
tới mùa xuân.”
Ngân Xuyên đã đốt hết những bức thư Mạnh Tử Chiêu gửi cho Cảnh Ninh,
chỉ trừ có lá này. Trong tiềm thức của mình, anh vẫn hy vọng Cảnh Ninh sẽ
nhìn thấy nó, dù sao đây cũng là điều mà cô hằng mong mỏi, dù sao anh
cũng muốn cô được vui vẻ. Anh luôn dốc hết tâm sức nghĩ cách thỏa mãn
mọi mong ước của cô. Cũng như với bốn chú vịt con này vậy, có một con bị
ốm chết, anh bèn giấu cô tìm một con giống y như đúc mang về. Về sau cả
bốn con vịt đều lần lượt bệnh chết, Cảnh Ninh lại cứ ngỡ chúng vẫn sống
rất khỏe mạnh. Người chưa từng nuôi vịt sao biết hóa ra những chú vịt lại
dễ chết như vậy. Nuôi vịt rất khó, tìm ra hai con vịt giống hệt nhau cũng
chẳng hề dễ dàng.
Đúng. Anh bằng lòng cho cô tất cả mọi thứ, bằng lòng làm tất cả vì cô,
nhưng anh lại khắc ghi từng món nợ trong lòng.
Ngân Xuyên xé tan lá thư.