Quyển 1 - Chương 32
Anh sẽ mãi mãi là ân nhân của họ. Trời ngả tối, không khí lạnh lẽo ẩm ướt, nhưng lạ là ánh trăng lại xuyên qua tầng mây nặng trịch, đổ xuống trong vắt như thủy tinh. Bốn bề là những tòa kiến trúc kiểu cổ nguy nga bề thế, cảnh sắc như vẫn y nguyên từ hàng trăm năm trước, chìm trong vĩnh hằng lặng lẽ. Ngân Xuyên liếc nhìn hai người bạn học, nở nụ cười tinh nghịch: “Hai anh có muốn xem ảnh cô bé ấy không?” Anh rút đồng hồ, khẽ mở nắp ra, bên trong là tấm ảnh nho nhỏ của một đứa bé gái chừng ba, bốn tuổi, tay ôm con búp bê vải lớn. Cô bé bụ bẫm mũm mĩm, khóe môi khẽ cong lên. Tố Hoài hỏi: “Là ảnh lúc nhỏ của cô ấy sao?” Ngân Xuyên gật đầu: “Giờ cũng sắp mười lăm rồi, đã hai năm tôi không gặp cô bé.” Nam Gia nói: “Trông cô bé bướng lắm.” “Vừa bướng vừa nhõng nhẽo, ai cũng phải bó tay.” Ngân Xuyên thở dài, “Tôi là kẻ không có gia đình, nhớ đến em ấy cũng như đang nhớ đến nhà vậy.” Mỗi lần nhắc tới cô bé này, anh đều không nén nổi nụ cười và nỗi thương cảm mơ hồ. Anh bảo anh chăm lo cho cô bé như nuôi nấng con cái. “Tôi cũng chỉ là một cậu bé, còn em ấy thì là bé chíp bông nhỏ xíu, đi đâu cũng phải bế búp bê theo. Còn tôi đi đâu cũng dẫn em ấy đi cùng.” Cậu bé mang bình ốc sên tới hiệu thuốc, cõng theo một bé chíp bông còn nhỏ hơn cả mình, bé con trượt xuống lưng cậu, thế là cậu lại xốc chân em bé lên, ông chủ tiệm thuốc bắt gặp hai đứa trẻ bèn bật cười, sau đó nghe cậu bé cò kè mặc cả như người lớn, ông lại càng thấy lạ hơn. Hình như bé chíp bông rất thích ngủ, nhưng có lúc lại chợt tỉnh giấc, đôi mắt to tròn đảo láo liên quan sát chung quanh, cậu bé bèn đặt em xuống chiếc ghế dài, dặn dò bé chíp bông không được nghịch, cô bé gật đầu: “Ngoan, không nghịch.” Một lúc sau bé lại khóc nhè, la hét rất dữ, vì có một cậu nhân viên trêu em, vỗ tay dọa em. Cậu bé đếm tiền xong bèn bước tới trước mặt em, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của bé chíp bông: “Anh cả mua hạt dẻ cho em ăn, em mà còn khóc nữa là anh sẽ đánh Meo Meo đấy.” Cô bé che chở cho con búp bê trong lòng, rồi lại nín ngay, nhỏ giọng bảo: “Hạt dẻ.” “Ừ.” Anh vuốt lớp tóc mái của bé chíp bông, “Bé Hạt Dẻ ăn hạt dẻ.” Cô bé cười tít mắt. Ông chủ đứng quầy thò đầu ra nhìn hai đứa, cười bảo: “Em bé nghe lời cháu quá nhỉ.” Cậu bé ngẩng đầu đầy kiêu ngạo: “Em ấy chỉ nghe lời cháu thôi.” Giờ cậu nhóc ấy đang nhớ đến cô bé của mình nơi xứ người. Ngân Xuyên uể oải dựa lưng vào lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Lần trước các anh nghĩ tôi dùng tiền để mua chuộc các anh, nhưng thật ra không phải. Tôi chỉ cần một sự trợ giúp lâu dài. Các anh là bạn tôi, nhưng cũng không phải bạn tôi.” Mặt sông chuyển sắc ngà dưới ánh trăng, sương mù dập dờn phiêu đãng. Đôi mắt Ngân Xuyên cũng in ánh trăng đêm, sắc màu ảm đạm quẩn quanh. “Ở căn nhà ấy, tôi trơ trọi lẻ loi, bị người ta ghét bỏ, nghi ngờ, thù hận, hoặc ghen tỵ, tôi đã quen nhận lấy tất thảy những gì họ cho tôi. Chính mẹ tôi đã dùng mạng sống của mình để bảo vệ tôi. Tôi bắt buộc phải sống sót. Tôi đã cẩn thận bước từng bước tới tận ngày hôm nay, những tưởng mình có thể lặng lẽ tiến đi thật nhanh, thật vững vàng, nhưng thời gian vẫn cứ bỏ xa tôi. Tôi không biết mình phải cố gắng đến đâu mới có thể rời khỏi căn nhà ấy, cũng không biết phải đợi thêm bao lâu mới đến cái ngày không cần phải giấu giếm suy nghĩ thật sự của mình, không cần phải diễn kịch làm trò.” Anh quay đầu nhìn hai chàng trai đang hết sức nghiêm túc, rồi nở một nụ cười ảm đạm: “Tôi cần sự trợ giúp. Giờ tôi đã biết mình không thể thu mua các anh bằng tiền bạc, nên tôi nghĩ tôi chỉ có thể dùng bí mật của mình để mua chuộc hai người.” Anh đã phơi bày thân thế của mình. Anh gầy rộc đi trong một thời gian ngắn không đơn giản vì phải bôn ba tại hiệu buôn Tây trong kỳ nghỉ, vì áp lực học hành nặng nề, hay mệt nhọc xử lý vụ án của họ. Người đàn ông quốc tịch Anh bí ẩn tặng Ngân Xuyên bức bình phong chính là luật sư quản lý tài sản của cha ruột anh – Trịnh Đình Quan. Người đàn ông này tên Richard, ông ta chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ tài sản riêng tại nước ngoài của Trịnh Đình Quan, số tài sản này không bị ảnh hưởng bởi các sự cố ngoài ý muốn tại Trung Quốc, không ai có thể mang chúng đi, chỉ trừ có mình Trịnh Đình Quan và người thừa kế được ông chỉ định. Tạ Tề Phàm đã chứng minh thân phận của Ngân Xuyên với Richard, nhưng ông ta lại chỉ đưa cho anh một bức bình phong: “Xin lỗi cậu, dù tôi biết cậu là con trai của ông Trịnh, nhưng căn cứ theo ý nguyện của ông Trịnh và nguyên tắc ngành nghề chúng tôi, tôi không thể giao chìa khóa két ngân hàng cho cậu được. Trong lần gặp cuối cùng của tôi và ông Trịnh Đình Quan, ông ấy có nói mình sẽ đích thân trao lại tài sản cho con trai. Có lẽ ông ấy cũng đã thu xếp xong xuôi từ trước rồi.” Ngân Xuyên hồi tưởng lại, anh nói: “Thân thích nhà họ Trịnh đã xâu xé gần hết gia sản, bọn họ thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của tôi. Tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, không biết cha có thu xếp tương lai cho tôi thật không? Nhưng có vắt hết óc thì tôi cũng chẳng có được đáp án.” Đôi mắt anh loang loáng ánh lệ, ấy thế mà anh lại cười với họ, “Nhưng tạ ơn trời đất, cuối cùng tôi vẫn tìm được câu trả lời.” Ngày hôm sau, Vu Tố Hoài và Lý Nam Gia đã được chứng kiến bước ngoặt quan trọng nhất của cuộc đời Ngân Xuyên. Ngân hàng Chartered chi nhánh London. Richard đứng trên bậc cầu thang cao nhất, cơ thể cao ráo hơi hướng về phía trước. “Charles, xem ra cậu đã tìm được chìa khóa rồi.” Ngân Xuyên bước lên từng bậc thang, anh mặc bộ vest Bespoke (*) mua tại phố Savile Row (**), hàng mày khẽ nhướng cao, con ngươi màu nâu lấp lánh như sao, lại tựa bị che phủ bởi sắc sương mù. Anh chầm chậm vươn tay, sợi dây bạc cuốn nơi ngón tay anh, đong đưa theo từng nhịp chân, bông mẫu đơn như đang xòe cánh hé nở. (*) Bespoke: quần áo được may đo, thiết kế riêng theo yêu cầu khách hàng. (**) Savile Row: Khu phố thời trang lâu đời tại London, thánh địa của những bộ suit đặt may. Thiên trường địa cửu, số nét bút của các từ trên mặt khóa chính là mật mã. Thiên trường địa cửu, là con sông hận thù không có điểm kết thúc.