Để khống chế Vân Tú Thành đương nhiên sẽ phải ban phát cả ân lẫn uy,
phạt thì đã phạt xong, giờ viên kẹo ngọt dành cho ông ta lại chính là kế
hoạch “thân càng thêm thân” đã được trù tính từ trước.
Vân Tú Thành vui lòng dùng con gái mình để khiến mối quan hệ ngày càng
hời hợt với nhà họ Phan thêm khăng khít, còn Vân Lang cũng không từ chối
kế hoạch của đám người lớn như lời Ngân Xuyên khuyên. Mà trái lại, cô
còn tỏ rõ tâm nguyện muốn được cưới anh họ mình.
Lễ đính hôn rất đơn giản, hai nhà cùng bày một bữa tiệc rượu, hai nhân vật
chính chụp một bức ảnh cùng bạn bè người thân, báo chí Hán Khẩu lũ lượt
cho in tấm ảnh này bên bài viết, đại ý tiêu đề đều là “Mối lương duyên trời
ban của đôi trai tài gái sắc, cặp thông gia vàng ngọc Phan – Vân”. Trong
tiệc rượu, Ngân Xuyên chẳng nói được mấy lời với Vân Lang, lúc hai người
kính rượu khách khứa, Ngân Xuyên bảo: “Em Vân, em cẩn thận kẻo đổ
rượu.” “Em Vân, khéo va đầu kìa.”
Vân Lang chỉ nhớ vỏn vẹn hai câu này, vì sau đó anh không nói thêm với
cô bất cứ lời nào nữa. Trước mặt người khác, anh cười với cô, cười dịu
dàng vô cùng, sau lưng mọi người, anh thậm chí còn chẳng buồn nhìn mặt
cô. Thói hư vinh của cô, sự nhiệt tình của cô, tất thảy những ao ước đẹp đẽ
của cô, đều bị bóng lưng lạnh lẽo của anh đạp đổ xuống đất. Cô không dám
nói cho cha mẹ, không dám để lộ cho người khác thấy, vì sĩ diện, cũng vì cô
thật lòng yêu chàng trai nhẫn tâm này, cô không nỡ khiến anh bị bất cứ ai
trách móc, thương tổn.
Một ngày trước khi Ngân Xuyên lên đường, cô và mẹ có tới thăm nhà họ
Phan, tặng anh một vali hành lý thật đẹp, vài bộ đồ Tây, đồng hồ mới tinh,
lại thêm cả chút đồ dùng hàng ngày, món nào món nấy đều được cô chọn
lựa hết sức tỉ mỉ cẩn thận.
Ngân Xuyên vui vẻ cảm ơn Vân Tú Thành, anh mở nắp đồng hồ, dịu dàng
vuốt ve tấm ảnh Vân Lang bên trong, rồi anh lại cười nhìn cô, ánh mắt ấy
khiến Vân Lang run cầm cập. Cô biết anh ghét diễn kịch trước mọi người
tới nhường nào, và cũng bất lực khi phải diễn trò cho họ xem tới đâu, chính
cô đã ép anh, nhưng cô lại không kìm nổi lòng mình, cô mụ mị trước những
ảo ảnh tuyệt đẹp mà nụ cười của anh dệt nên.
Mọi người cố tình để họ lại một mình với nhau, đến cả Cảnh Ninh lẫn
Cảnh Huyên cũng rất biết điều, không diễu qua diễu lại trước mặt họ. Vân
Lang lấy dũng khí, bước tới trước mặt Ngân Xuyên, dùng giọng điệu nhún
nhường nhất có thể để thốt:
“Ngày mai… em đi tiễn anh nhé.”
Ngân Xuyên nghịch một quả táo trên tay, chẳng ngẩng đầu, cũng không nói
gì.
Cô cắn môi, cố nén nước mắt: “Vậy… chúc anh thượng lộ bình an.”
Anh cười, như thể đang cười lạnh, không, đúng là cười lạnh.
Cô khẩn khoản: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em xin anh đấy,
xin anh hãy đối xử tốt với em một chút, chỉ một chút thôi, có được không?”
Anh cay nghiệt tới đáng sợ, nhưng cô chỉ khao khát tình yêu của anh!
Ngân Xuyên vẫn nhìn quả táo chăm chú, trái táo đỏ au tròn vành vạnh,
màu sắc tươi tắn là thế, nhưng Vân Lang thù hận nó tới phát điên, cô giật
lấy quả táo từ tay anh, ném nó xuống đất, ra lệnh cho anh: “Nhìn em đi!”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt anh vẫn lạnh lẽo như băng, hồi lâu anh mới cười,
để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, như thể đang vui mừng không sao tả xiết:
“Cuộc đời còn dài lắm, em có chịu nổi không, em Vân?”
Giờ phút này đây, Vân Lang mới thật sự nếm được mùi vị của tuyệt vọng,
anh lẳng lặng trông xuống cô, gương mặt lạnh tanh.
Cuối cùng cũng tới ngày lên đường.
Hành lý đã được xếp hết lên tàu, Cảnh Huyên và Cảnh Ninh theo anh ra
bến tàu, đây là lần đầu tiên Cảnh Huyên tới nơi đông người sau khi bị
thương, nhưng cậu vẫn cứ kiên quyết đòi theo tiễn bằng được.
Ngân Xuyên chào từ biệt Thịnh Đường và bà Vân, trước khi lên xe, Thịnh
Đường gọi anh lại, dịu dàng nói:
“Con đi là đi mấy năm ròng, kiểu gì ra ngoài cũng phải chịu khổ, nhưng
cha biết con sẽ làm rất tốt. Mẫn Huyên…” Ông ta hạ giọng, “sẽ tự hào vì
con.”
Ngân Xuyên nắm chặt lấy tay ông ta: “Con sẽ không để mẹ thất vọng, mẹ
đang đứng trên trời cao dõi theo con, và dõi theo cả cha nữa.”
Phan Thịnh Đường chầm chậm buông tay anh ra: “Cũng không còn sớm
nữa rồi, con đi đi.”
Đến bến tàu, Vân Thăng dẫn vài người làm lên tàu sắp xếp lại hành lý.
Ngân Xuyên rút tấm vé ra từ túi áo, xách hành lý cầm tay chuẩn bị lên tàu,
cái miệng nhỏ xinh của Cảnh Ninh méo xệch, cánh mũi run run, Cảnh
Huyên nói: “Đã bảo là không được khóc rồi mà, em trông em kìa, lại chuẩn
bị khóc nữa!”
Cảnh Ninh thút thít: “Anh cả, nhất định em sẽ tới thăm anh…”
Ngân Xuyên vuốt tóc cô, dịu dàng đáp: “Nếu có thời gian thì cứ tới thăm
anh, nhưng học hành là quan trọng nhất, không được trễ nải bài vở.”
Cảnh Huyên vươn tay siết vai Ngân Xuyên, kêu lên: “Anh cả!” Ba anh em
ôm chặt lấy nhau, Cảnh Ninh nói: “Anh cả, nhất định anh phải nhớ bọn em
đấy!”
Ngân Xuyên gật đầu liên tục, anh không khóc, từ đầu chí cuối anh vẫn mỉm
cười. Đến cửa vào rồi, Cảnh Ninh lại đuổi theo anh, hai mắt cô ầng ậc nước,
cô kéo tay Ngân Xuyên, dúi một món đồ vào lòng bàn tay anh.
Đó là sợi dây bạc, mẫu đơn hé nở, thiên trường địa cửu.
“Anh để nó đi cùng anh đi.”
Ngân Xuyên khẽ đáp: “Anh tặng nó cho em rồi mà, sao lại trả anh?”
Cảnh Ninh lắc đầu: “Lúc nào anh cả cũng nhớ mẹ, để nó bên anh cũng như
có nhà, có mẹ bên cạnh anh. Em biết, nhà trong lòng anh cả không phải căn
nhà này của chúng ta.”
Lòng Ngân Xuyên chấn động.
Sau khi mẹ chết, “nhà” đã trở thành một hư từ trong lòng anh. Cảnh Ninh
nói đúng, mẹ là nhà của anh, sợi dây này tượng trưng cho nhà của anh.
Hóa ra cô lại hiểu anh tới thế.
Anh đặt vali xuống, ôm chặt cô vào lòng, giọng anh run rẩy: “Bé Hạt Dẻ!
Chờ anh trở về.”
Cô vùi vào lòng anh, gật đầu thật mạnh: “Em sẽ chờ anh về nhà.”
Khởi hành rồi.
Ngân Xuyên vịn lan can, nhìn hai bóng người cứ vẫy tay với anh mãi trên
bờ, càng lúc họ càng bé nhỏ, càng lúc càng nhỏ, nước mắt Ngân Xuyên mỗi
lúc một nhiều.
Thuyền dần rời xa bến cảng, tiếng gọi lưu luyến lại vẫn cứ văng vẳng bên
tai anh: “Anh cả, anh cả…” Rồi cuối cùng nó cũng dần tan biến.
Mình không thể khóc, nhất định không thể khóc, Ngân Xuyên tự nhủ, làm
ơn đừng khóc. Nhưng l*иg ngực anh đau nhói, chẳng thể kiềm chế nổi, phải
thở hổn hển từng hơi.
Một lần đi là đằng đẵng mấy năm ròng, chẳng biết khi gặp lại thế sự đã đổi
thay ra sao, nhưng anh sẽ mãi nhớ ánh nắng và làn gió hôm ấy, nhớ nỗi bịn
rịn và sự ấm áp khi đó, cùng cả hai bóng người trên bờ hồi lâu vẫn lưu
luyến không muốn rời.
Còn tàu chạy trên mặt sông mênh mang, đêm đã dần buông, những dải núi
tiếp nối miên man hai bên bờ, bầu trời phía Tây trải đầy những rặng mây tía
đẹp đẽ lạ thường. Bữa tiệc đêm trên boong tàu đã bắt đầu, nhạc sĩ kéo vĩ
cầm, trình diễn một khúc nhạc thật êm ái.
Anh đã từng nghe bản nhạc này.
Vào một ngày nắng trời trong vắt, những nhành hồng leo đầy song cửa, họa
mi trong cánh rừng đang hát ca, anh vừa dọn dẹp tập tranh, vừa nghe Cảnh
Ninh đàn khúc “Love’s Sorrow” này.
Nhịp điệu khi gấp gáp, khi chậm rãi, như khóc than, như thủ thỉ. Ngân
Xuyên ngơ ngác nhìn mặt sông, nốt nhạc buồn đau nhảy nhót bên tai anh,
chúng tượng trưng cho hồi ức đẹp đẽ, đang mỗi lúc một xa xôi.
Tiếng quần áo sột soạt khẽ vang lên, chiếc ghế ma sát với mặt sàn tạo nên
tiếng vọng thô ráp, một người nước ngoài mũi cao da trắng ngồi xuống bên
chiếc bàn nhỏ, mở bao thuốc, rút một điếu xì gà, vừa cắt xong còn chưa kịp
châm, người nước ngoài đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chàng trai trẻ
vang lên: “Làm ơn đừng ngồi đây, đây là chỗ của tôi.”
Người nước ngoài nọ ngẩng đầu, thấy có một chàng trai Á Đông tuấn tú, ăn
mặc sang trọng đang lạnh lùng nhìn mình.
Người nọ khinh thường, châm thuốc, cứ thế ngồi im không nhúc nhích.
Ngân Xuyên tiến lại, nhấc xoạch chiếc bàn nhỏ lên, quăng thẳng xuống
sông, chiếc gạt tàn sứ rơi xuống boong tàu, vỡ thành từng mảnh.
Người nước ngoài sửng sốt, hồi lâu mới bật cười: “Cậu điên rồi hả?”
Ngân Xuyên không nói tiếng nào, ánh mắt dữ dội lạnh lẽo.
Người nước ngoài nọ lúng túng vô cùng, lại sợ hãi mà không rõ nguyên
nhân, thấy mọi người xung quanh ngó nhìn, anh ta tức tối đứng dậy, tiến về
phía quầy bar.
Mây mù nặng nề giăng kín trời, nước sông đã hóa thành một màu xanh
sẫm, phản chiếu cả sắc trời đang dần ảm đạm. Người đàn ông nước ngoài đi
được mấy bước, rồi lại bị tiếng khóc trầm trầm phía sau kéo chân quay đầu
lại, anh ta thấy chàng trai rất đỗi ngạo mạn nọ từ từ quỳ xuống đất, hai tay
ôm lấy mặt, cất tiếng khóc nức nở, tiếng khóc của anh đau đớn vô cùng, bờ
vai anh run run, tóc mai đen bóng thấm ướt nước mắt, cứ chốc chốc anh lại
vươn tay gạt lệ, bi ai bất lực, hệt như một đứa trẻ lạc đường.