Cảnh Sâm thích nhất là ngắm Bé Hạt Dẻ ngủ trưa cùng em hai.
Buổi trưa những ngày cuối xuân, cô bé con cuộn tròn trong lòng mẹ, chân đắp tấm chăn nhỏ xinh điểm hoa mà bé rất thích, đầu cô bé ngửa ra sau, hàng mi dài khẽ rung rung, lông mày nhíu chặt.
Cô bé thích quấy khóc, chẳng ai dỗ nổi, tới ngủ trưa cũng phải đến tay mẹ.
Hai anh em rón rén tiến vào phòng, mùi hương dìu dịu phảng phất, từng tia sáng bên ngoài rọi lên lớp rèm cửa, gió vừa thổi khẽ, vô số những quầng sáng mơ hồ đã hiện lên như một đứa trẻ bướng bỉnh đang huơ tay đùa nghịch.
Bà Vân biếng nhác tựa mình bên giường, gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, bà khẽ cất lời: “Sâm Nhi, con lại đây ôm em đi, con bé ngủ cũng sâu rồi, lát nữa con đặt em xuống giường là được, mẹ muốn ra vườn hoa hóng gió.”
Cảnh Sâm trịnh trọng đón lấy cô bé vừa nhẹ vừa mềm từ tay bà.
Bà Vân đứng dậy, bà vươn vai rồi chậm rãi bước khỏi phòng, Cảnh Sâm nhìn bóng bà, một thứ cảm giác kỳ lạ thoáng lướt qua lòng cậu, bóng lưng duyên dáng dịu dàng được điểm tô bởi ánh sáng ngoài kia trông thật quen thuộc. Đợi mẹ đi rồi, Cảnh Huyên lại đùa nghịch, vờ cào lên gương mặt em mình.
Cảnh Sâm vội vàng toan ngăn Cảnh Huyên lại, Cảnh Huyên cười hì hì, cúi đầu thơm lên trán em gái.
Cảnh Sâm giận dữ liếc cậu bé, rồi khi cúi đầu ngó Cảnh Ninh, gương mặt cậu đã trở nên dịu dàng, cô bé trong lòng cậu mềm mại nhẹ bẫng, thoang thoảng mùi thơm ngòn ngọt, hệt như cây kẹo bông mẹ và cậu mua ngoài ao sen khi đi dạo công viên, không biết người ta bỏ thứ phẩm màu gì vào mà cây kẹo được nhuộm sắc hồng nhạt như một đám mây, lại cũng giống một đóa hoa.
Thật ra cậu cũng muốn thơm cô bé, không biết vị có ngọt giống như kẹo bông không, đang suy nghĩ thì Cảnh Huyên lại cuồng tay cuồng chân, cởi mất chiếc nơ trên đầu bé ra: “Để anh thắt lại cái khác đẹp hơn cho.”
Cảnh Sâm ngăn cậu bé lại, nhưng đã muộn mất rồi, chiếc nơ bị cởi mất, mấy sợi tóc đã rủ xuống lông mày cô bé, Cảnh Ninh chun mũi, chầm chậm mở đôi mắt long lanh ra, thoáng vẻ tức giận.
Lỡ như đang ngủ trưa lại bị người khác quấy rầy, kiểu gì Cảnh Ninh cũng dằn dỗi quậy phá một trận, hai anh em lập tức nín thở.
Cảnh Huyên đã chuẩn bị cắp đuôi chạy mất, còn Cảnh Sâm thì đang khổ tâm nghĩ cách thu dọn bãi chiến trường, nào ngờ Cảnh Ninh lại chỉ ngẩng đầu mơ màng nhìn cậu một lát, cựa tay tìm vị trí dễ chịu hơn, cô bé siết bàn tay nắm chặt thứ gì đó, rồi rúc vào lòng cậu ngủ tiếp.
Hơi thở ấm áp phả vào l*иg ngực cậu, bàn tay mũm mĩm trắng hồng của cô bé đang nắm lấy một chiếc thìa.
Bộ đồ ăn của nhà họ được đặt làm theo kích cỡ và hoa văn riêng, thìa của Cảnh Ninh có hình đóa hoa màu hồng phấn, nhưng cô bé không thích, cứ đòi cướp mất thìa hoa xanh của anh cả, Cảnh Sâm bèn đưa cô bé thìa của mình. Mấy hôm nay đi đâu Cảnh Ninh cũng cầm theo nó, như một người lính đang giữ lấy vũ khí của mình.
Cảnh Sâm mỉm cười, nghe thấy tiếng em thì thầm: “Anh có biết chỗ nào của em ấy vui nhất không?”
“Không muốn biết.”
Cậu nhìn em gái không chớp mắt, chỉ mong cô bé có thể ngủ thật bình yên an lành.
“Chân Bé Hạt Dẻ có một cái xoáy!” Cảnh Huyên nói.
“Cái gì cơ?”
“Cái xoáy! Xoáy nước ý!”
Cuối cùng Cảnh Sâm cũng đã cảm thấy tò mò, cậu nhìn em trai mình cẩn thận lật chiếc chăn hoa lên, cặp chân nhỏ trắng muốt của Cảnh Ninh lộ ra.
Đôi chân bé xíu của Cảnh Ninh rất xinh xắn, mu bàn chân trắng trẻo tới độ trong suốt, ngón chân mũm mĩm cong cong trông rất đỗi hài hước, nhìn mập mạp, hệt như ngó sen vậy. Mắt cá chân bé có nếp nhăn mờ mờ, cạnh nếp nhăn này là một xoáy tròn nho nhỏ rất đáng yêu.
“Anh nhìn này!” Cảnh Huyên nói.
Vậy là Cảnh Sâm cứ nhìn chằm chằm cái xoáy nhỏ.
Bé Hạt Dẻ của cậu là một đứa trẻ mũm mĩm nên có xoáy cũng chẳng lạ, nhưng cậu không dám chắc tất cả những đứa trẻ mũm mĩm trên đời đều có chiếc xoáy nhỏ dễ thương như cô bé.
Cảnh Huyên vươn ngón tay gãi gãi xoáy tròn.
Cảnh Ninh vẫn còn đang ngủ say sưa, nhưng ngón chân hồng hào của cô bé chợt co lại, Cảnh Huyên cào tiếp, ngón chân tiếp tục nhúc nhích.
“Anh thấy có giống…” Cảnh Huyên cười rúc rích, thì thầm hỏi, “có giống con cún không? Lúc ngủ bọn cún con cũng ngọ nguậy thế này.”
Có cố kiềm chế nữa thì lúc này Cảnh Sâm cũng đã cười tới nhăn nhó mặt mày, tay cậu còn đang bế Cảnh Ninh, không dám nhúc nhích, Cảnh Sâm thấy vô cùng sốt ruột. May là Cảnh Huyên cũng không đủ nhẫn nại để ngồi đây nữa, chẳng mấy chốc đã lén chạy vào phòng cha lục tìm mấy món đồ hay ho, không quấy rầy họ nữa.
Cảnh Sâm ngắm nghía một hồi, chẳng hiểu vì sao mà tim cậu bé lại đập thình thịch, xung quanh không có ai trừ cậu và cô công chúa nhỏ đang say ngủ.
Cậu lấy dũng khí, đây là lần đầu tiên trong đời cậu biến thành một đứa bé nghịch ngợm. Cảnh Sâm cẩn thận đặt Cảnh Ninh xuống giường, cũng học theo Cảnh Huyên vươn ngón tay, chậm rãi gãi nhẹ vào xoáy tròn trên chân cô bé.
Cái chân nhỏ đáng yêu khẽ lắc lắc.
Cảnh Sâm đưa mắt nhìn quanh, rồi cậu nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cúi đầu, đặt một nụ hôn lên cái chân mũm mĩm bé nhỏ ấy.
Xúc cảm nơi làn da trơn bóng hệt như đóa sen buổi sớm hè, mang theo độ ấm của ánh mặt trời, yên ả, bình lặng, ấm áp.
Cậu ngơ ngác một hồi rồi đắp lại chăn cho Cảnh Ninh, đầu ngón tay lướt qua bờ trán nhẵn nhụi, cậu thì thầm: “Cảm ơn em, Bé Hạt Dẻ…”
Có những lúc Hà Sĩ Văn dắt cậu tới trung tâm thương mại mua đồ chơi, lúc nào cậu cũng chọn đồ cho em gái trước. Có lần, thấy một con búp bê vải tóc vàng kim mặc váy công chúa ngoài tủ kính, mắt cậu bừng sáng, bèn mang con búp bê nọ về nhà tặng cho cô bé.
“Meo Meo!” Cảnh Ninh ôm búp bê, đặt ngay cho nó một cái tên kỳ lạ, “Em là Meo Meo, Meo Meo!”
Cô bé chải đầu, thay giặt quần áo cho búp bê như một bà mẹ nhí, đi đâu cũng mang nó theo. Năm bốn tuổi bắt đầu ngủ riêng, Meo Meo đã xua tan nỗi sợ của cô bé. Thỉnh thoảng Cảnh Sâm đùa Cảnh Ninh, giả bộ cướp mất Meo Meo, giấu nó đi, để Cảnh Ninh phải lật bật chạy đi tìm khắp nơi.
Cô bé tội nghiệp năn nỉ: “Anh cả ơi, Meo Meo đâu?”
Cảnh Sâm bèn hỏi: “Meo Meo trông như thế nào?”
Cô bé làm ra vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, ngón tay nhỏ xinh nâng tà váy lên, nghiêng đầu nở nụ cười thẹn thùng.
Cảnh Sâm hỏi tiếp: “Lúc dữ tợn trông Meo Meo thế nào?”
Cô bé nhe răng trợn mắt, cất tiếng “grào grào” như một chú hổ con, bàn tay bé nhỏ vồ xuống.
“Thế lúc ngủ thì trông thế nào?”
Cô bé ngửa ngay đầu ra sau, hai mắt nhắm lại, hé môi giả vờ ngáy.
Cậu bật cười ha hả, trả lại búp bê cho cô bé, cô bé ôm chặt nó vào lòng, dặn búp bê:
“Meo Meo phải trốn đi, đừng để anh cả tìm thấy!”
Anh vươn ngón tay chọc gương mặt mũm mĩm của cô bé con: “Ha ha, nó có trốn đi đâu anh cũng vẫn tìm được!”
Có lần đang ngủ trưa lại bị Cảnh Huyên chọc phá, vì muốn khẳng định rằng giấc ngủ của mình là điều đáng được tất cả mọi người coi trọng, cô bé vừa khóc vừa quấy, bắt mẹ phải đuổi anh hai nghịch ngợm đi, Cảnh Huyên cố tình đứng lì ở đó không chịu ra ngoài, cô bé quẫy đạp rơi cả chăn, lăn lộn khóc lóc trên giường, cuối cùng còn không thở được, bà Vân thấy vậy bèn kéo Cảnh Huyên đi, rồi gọi Cảnh Sâm tới dỗ cô bé.
Cảnh Sâm nhặt Meo Meo lên, đặt xuống gối, Cảnh Ninh bò trên giường như một chú cún con, lưng rịn đầy mồ hôi, đang hè nên cô bé chỉ mặc áo ngoài màu trắng cùng một chiếc quần cụt, đôi chân nhỏ mập mạp in hằn vết chiếu trúc.
Cậu ngồi xuống giường, chọc vào lưng cô bé: “Em đá anh hai, còn đá cả mẹ nữa, không ngoan tí nào.”
Cô bé chẳng buồn để tâm tới cậu.
“Em còn ném Meo Meo đi kìa. Trông này, Meo Meo buồn lắm đấy, bảo là Bé Hạt Dẻ thật nhẫn tâm, đối xử không tốt với bạn bè chút nào.”
“Hu hu, hu hu.” Cô bé lại bật khóc, giọng khản đặc, đôi chân nhỏ cọ vào giường.
“Bé Hạt Dẻ hung dữ quá, lại còn suốt ngày khóc nhè, thôi để anh đưa Meo Meo đi.”
Cậu vươn tay chạm vào Meo Meo đặt trên gối, cô bé vội vã giữ con búp bê vải lại, không cho cậu mang nó đi, bé thút thít ngồi dậy, cau mày như đứa trẻ đang mắc cỡ vì làm sai, mái tóc rối bù xõa bên vai cô bé.
Có lẽ cô bé cảm thấy trút giận lên người bạn bé nhỏ mình yêu mến là không tốt nên một lúc sau, bé đã vươn tay dụi cặp mắt to đỏ hoe, kéo chăn đắp cho Meo Meo.
Cậu mỉm cười, vỗ đầu cô bé tỏ ý động viên: “Được rồi, Bé Hạt Dẻ nghe lời lắm, vậy có nghĩa em chính là một cô bé ngoan. Em và Meo Meo cùng ngủ đi.” Cảnh Ninh nước mắt đầm đìa, tủi thân bĩu môi, vươn cánh tay mũm mĩm ôm lấy cổ cậu, tỏ ý muốn được cậu dỗ, cậu chỉ đành ngồi lại, ôm lấy tấm lưng ấm áp của bé, mùi hương nóng hổi của đứa trẻ nhỏ tràn ngập trong khoang mũi cậu. Em bé dụi vào vai cậu, chỉ chốc lát sau đã thϊếp đi. Lúc này cậu mới ngoảnh mặt lại, nhìn đứa bé đang ngủ thật chăm chú, gương mặt nhỏ bé thật xinh xắn, hồn nhiên sạch sẽ, như thể vừa mới bước chân vào nhân thế. Cậu cứ nhìn, nhìn mãi, nhìn mà cảm thấy kinh khϊếp.
Khi nhớ đến thời thơ ấu, trừ những ký ức về mẹ ra thì chỉ còn những mảnh vụn hồi ức ít ỏi này còn sót lại, hệt như một lữ khách áo đơn quần mỏng đang lang thang trong ngày đông rét mướt, lưu luyến luồng hơi ấm áp của mặt trời ngày xuân như một thứ bản năng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, giờ anh đã mười bảy, đã đến cái tuổi phải học sắp xếp chuyện làm ăn của dòng họ. Phan Thịnh Đường đã có ý để anh ra vào hiệu buôn Tây từ trước rồi, nhưng dường như anh không mấy hứng thú, chỉ miễn cưỡng tới thực tập vài hôm, tuy có thừa chững chạc, nhưng lại khuyết thiếu lanh lẹ, thua xa đầu óc thông minh nhạy bén của cậu hai, nhưng Thịnh Đường thích sự thận trọng chắc chắn của anh, thường bảo dù con trai cả của mình không có tài buôn bán bẩm sinh, nhưng được sự bảo ban của ông và bậc cha chú thì chắc chắn dần dà sẽ thành tài.
Cảnh Sâm đã hoàn thành chương trình trung học trước thời hạn, anh ngày ngày học thêm tiếng Anh tại nhà, chuẩn bị ra nước ngoài du học, đồng thời còn giúp đỡ quản gia Hà Sĩ Văn quản lý dinh thự, cứ học dần học dần, dù không xuất sắc nhưng cũng nề nếp, không để xảy ra sai sót gì.
Một tuần trước, nhà tổ Phan gia ở Quảng Châu bị cháy, cháy lan ra nhà chính, mấy gian buồng cùng căn phòng kho, Thịnh Đường thấy lạ, bèn đưa Hà Sĩ Văn đi xem xét tình hình, tiện xử lý chút chuyện dưới nhà cũ, đương nhiên bà Vân cũng phải đi theo chồng. Chuyện làm ăn ở Hán Khẩu tạm để Vân Tú Thành quản lý thay, còn việc nhà thì giao hết cho con trai trưởng.