Thứ mùi tanh mốc meo lởn vởn trong căn phòng tối tăm chật hẹp, hàng song sắt đen của ô cửa sổ bị gặm nhấm suốt bao năm bởi mưa dầm và gió sương, đã két thành những đốm gỉ loang lổ trên lan can, gió rít, những mảnh vụn bị thổi bay, rơi xuống, chất chồng trên bệ cửa sổ nhỏ xíu bẩn thỉu, phủ một màu xám tro. Đây là một căn phòng tối hướng Nam, hơi lạnh ẩm ướt dễ thấm vào xương cốt, Hà Sĩ Văn kéo chặt cổ áo, dựa lưng vào chiếc ghế lạnh lẽo cứng đơ, ông ta miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà giăng đầy mạng nhện, gò má vốn gầy nhom giờ lại hơi sưng, đôi mắt như một con thú lẩn mình trong hang động tối om, lộ vẻ phấn khích chẳng mấy phù hợp với khí sắc mệt mỏi.
Ông ta biết rõ thứ gì đang chờ đợi mình, ông ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi. Từ rất lâu trước đây Hà Sĩ Văn đã biết trước sẽ có ngày này, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Ông ta cởi đồng hồ, dây đeo bạc phát ra tiếng vang khe khẽ, ngón tay lạnh băng khẽ nhấn xuống, nắp đồng hồ bật mở. Ông ta lại dùng ngón tay khẽ gẩy phần khe bên viền mép đồng hồ. Đồng hồ có hai lớp, phần lõm vào bên trong là một tấm ảnh.
Ông ta ngơ ngác nhìn thiếu nữ lộng lẫy trong ảnh, nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, nhìn tóc mai đen óng, con ngươi trong veo không vương bụi trần, và cả nụ cười bên khóe môi cô.
Dòng suy nghĩ của ông ta bay bổng, như mây như khói, ông ta nhớ lại lần đầu gặp người con gái ấy, cô nhận lầm người, lúc biết được thân phận thật của mình, cô ngượng ngùng trốn sau cột trụ sơn đỏ ngoài hành lang, khi người làm đang nói chuyện với ông ta, cô lại tò mò ló đầu ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo ý cười. Làm sao ông ta quên được gương mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy, hệt như một bông thủy tiên bên bờ sông. Trong màn sương, trong ánh sáng, những đường nét dịu dàng của cô là sóng nước ngày xuân… Nhưng chớp mắt thôi, tất cả đã hóa gió dữ mưa rền, giông tố tới quá nhanh, đóa hoa đẹp đẽ ấy vừa được hái xuống, cành lá còn vương sắc cầu vồng tươi mới sống động, ấy vậy mà chớp mắt đã bị mây đen xâu xé cắn nuốt.
“Cô Vinh!” Ông ta nghe được tiếng mình run rẩy, trong nỗi thương hại thoáng còn có cả lòng tham không che giấu nổi, ông ta đặt bàn tay nóng rẫy của mình lên vòng eo mảnh mai như thân trúc của cô.
“Chỉ có anh…” Cô nhìn ông ta chăm chú, nở nụ cười buồn, “chỉ có anh mới nhớ tôi họ Vinh. Quản gia Hà, Vinh gia bại từ lâu rồi, tôi không còn là người họ Vinh nữa, tôi không xứng với họ Vinh. Mẹ tôi không rõ tung tích, anh cả đột tử nơi biên cương, đứa cháu ngoại duy nhất thì mắc bệnh lao, không có tiền chạy chữa, quản gia Hà, anh còn nhớ không, tiền thuốc men của nó là anh cho tôi vay. Cảm ơn anh, cảm ơn anh.”
Cô khom người thật thấp trước ông ta, lại như mượn đà để nhào vào lòng ông. Ông ta như bị điện giật, ngờ rằng cơ thể mềm mại ấm áp trong l*иg ngực không phải là thật.
“Vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván, tôi đã sớm không còn tác dụng gì với cái nhà này rồi.” Cô áp bàn tay ông ta lên gò má loang lổ nước mắt của mình, “Trừ con ra, tôi chẳng còn gì cả, người nhà họ Phan không ai coi tôi ra gì.”
“Không, không phải đâu. Trong lòng tôi cô là tốt nhất. Tôi… tôi…” Cổ họng ông ta như nghẹn lại, vội vã muốn bộc bạch tiếng lòng.
Cô lại ngắt lời ông ta: “Tôi chỉ là một quân cờ thôi.” Cô nở nụ cười lạnh lẽo, “Khi mới tới Quảng Châu, tôi còn là một cô bé, các anh trai thường đưa tôi tới quận Lệ Loan chơi, ở đó có một chị bán cháo hải sản rất xinh, tóc đen dài, cháo chị ấy nấu vừa thơm vừa ngon mắt, tôi thích ăn cháo chị ấy nấu, nhúng thêm bánh quẩy vào cháo trắng, cắn một cái, tiếng giòn rụm khe khẽ vang lên, thật là êm tai! Rồi có một mùa hè, không biết vì sao mà tôi không còn nhìn thấy chị bán cháo nữa, về sau nghe các anh tôi bảo chị ấy đang làm trên thuyền hoa, tôi nói muốn tìm chị ấy, các anh bèn nghiêm giọng trách mắng tôi, quở tôi không nên có ý nghĩ như vậy. Tôi không biết thuyền hoa là nơi như thế nào, cứ thế cho đến một ngày, cuối cùng tôi cũng bước lên thuyền hoa. Nào châm vàng châm ngọc, tóc gài minh châu, lầu lầu gác gác, cột giường ngà voi; đài cơ, thuyền hoa, chuyển tử phòng, từ Bắc chí Nam cũng chỉ là đổi cách xưng hô, chứ có khác gì nhà thổ? Chẳng phải đó cũng chỉ là nơi đám đàn ông các anh làm ăn, đùa bỡn đàn bà đấy thôi? Tôi chỉ là một ả gái điếm, chồng tôi bán tôi đi vì tiền! Tôi hận hắn!” Cô vịn vai ông ta, khóc nức nở.
“Em đừng đau lòng, có tôi ở đây, tôi sẽ đối xử tốt với em.” Ông ta lấy dũng khí, khẽ chạm môi vào gương mặt trơn mềm như tơ lụa của cô.
“Con tôi vô tội,” cô ngước mắt nhìn ông ta, “quản gia Hà, anh muốn tôi làm gì cũng được, nhưng hãy hứa với tôi, bảo vệ Cảnh Sâm thay tôi. Xin anh hãy hứa với tôi.”
“Tôi hứa.” Ông ta không nén được tình cảm cuộn trào trong l*иg ngực, bèn ghì chặt lấy cô, ông ta là người duy nhất nghe được âm thanh của du͙© vọиɠ sụp đổ, những điều cấm đoán đã bị phá tan, hàng rào được dựng lên bao năm chẳng chịu nổi một cú chạm, ông ta đắm chìm trong thứ ảo mộng mình khao khát từ lâu, đến mức sau đó khi bắt gặp đứa trẻ ngoài nhà, ông ta xem nhẹ cả nỗi thù hận trong mắt cậu, thậm chí ông ta còn tưởng tượng cô là vợ ông ta, còn đứa bé ấy, chính là đứa con trai mình yêu thương.
Cô đi quá sớm.
Ông ta dời tất cả những quyến luyến với cô lên đứa bé ấy. Ông ta che giấu thân thế bí mật của đứa bé ấy, ông ta cũng lợi dụng thân phận tế nhị tại nhà họ Phan của đứa trẻ để tích cóp từng khoản tiền kếch xù. Tất cả đều lấy danh nghĩa của đứa bé này, tất cả đều nhân danh nghĩa của tình yêu, nhưng tất cả cũng chỉ vì lòng tư lợi nhớp nhúa xấu xa.
Nhưng Phan Thịnh Đường là ai chứ?
Họ đã bên nhau mấy chục năm rồi, chẳng lẽ Hà Sĩ Văn không biết ông ta là loại người gì?
Một kẻ nỡ chắp tay tặng người vợ mình thương yêu cho kẻ thù, không nề hà dấn thân vào cuộc vui xấu xí chốn thương trường, khi hèn mọn, ông ta luồn cúi nịnh bợ, lúc đắc ý, ông ta nham hiểm độc địa. Bà Phan vô tội, cô tiểu thư con quan duyên dáng lộng lẫy, sống trong nhung lụa ấy đã tận mắt chứng kiến một đám du côn đập vỡ đầu Trịnh Đình Quan – người tình của mình dưới sự sắp đặt của ông ta.
Mà thậm chí đến cuối cùng, Phan Thịnh Đường cũng không tha cho cô.
Hà Sĩ Văn nhìn tấm ảnh, ông ta nghiến răng ken két, khớp xương trên tay gồ lên, nỗi oán độc được hình thành sau nhiều năm nhẫn nhịn chờ thời cơ đã như vết bỏng nóng rẫy trong lòng ông ta, đến tận lúc này, ông ta vẫn ngoan cố ôm suy nghĩ rằng bảo vệ đứa bé ấy chính là bảo vệ chính mình, bảo vệ phần đời an ổn giàu sang còn lại của bản thân.
Cánh cửa sắt kêu lên cái “két”, một người tiến vào, bước thẳng tới dưới ánh đèn, ngồi xuống cách ông ta chừng mấy bước.
Hà Sĩ Văn đóng đồng hồ lại, nhìn thẳng về phía trước.
Phan Thịnh Đường mặc bộ vest đen, áo quần gọn gàng lịch thiệp, ánh đèn nhợt nhạt soi rọi ánh mắt sắc bén của ông ta, nhưng cũng không bỏ qua thoáng mệt mỏi ẩn chứa bên trong. Kẻ này từng là một con người xuất chúng, chỉ tiếc sự bạc bẽo và lạnh lùng đã khiến trái tim ông ta vặn vẹo méo mó, chúng cũng in hằn lên cả diện mạo ông ta, giờ ông ta đã có dáng vẻ của một người già, năm tháng vô tình giáng lên người ông ta những vết tích không sao xóa nhòa.
“Thừa Châu,” vẫn là danh xưng như khi xưa, nghe sao thân thiết ôn hòa, nhưng Phan Thịnh Đường không ngồi xuống, gương mặt cũng lạnh tanh như tiền, “tôi biết ông tìm người đốt căn nhà ở Quảng Châu, diễn một màn hí đổi trắng thay đen. Tôi cũng biết ông có qua lại với Hồng Toàn Căn, ông rõ kế hoạch của họ từ sớm. Tôi còn biết kẻ tham gia vụ bắt cóc không chỉ có ông mà còn có cả Tú Thành, hai người ôm ý đồ riêng, nhưng chẳng ai đạt được mục đích.”
“Không,” Hà Sĩ Văn nhướng mày khinh thường, “cậu cả không mảy may thương tổn, cậu hai lại mất một cái tai. Còn ông… lẹm đi 500.000 hiện kim.”
Thịnh Đường day mi tâm theo thói quen, như thể không nghe được lời của Hà Sĩ Văn, ông ta nói tiếp: “Tôi biết rõ những chuyện ông làm suốt mấy năm nay, ông rất giống tôi, yêu tiền như tính mạng. Kho hàng, hiệu lụa ông mở ở Hán Khẩu, Vũ Xương, An Dương, Tùy Châu, Vạn Châu, địa sản ông có, cả chuyện ông biết cứ thứ Bảy hàng tuần Phổ Huệ sẽ lại kiểm tra sổ sách một lần, bèn đút lót cả quản lý kho bạc để ông ta giúp ông biển thủ tiền trong két, mang tiền đi kinh doanh, cho vay, mở ngân hàng tư nhân, những chuyện này tôi đều biết cả.”
Phan Thịnh Đường liếc Hà Sĩ Văn bằng ánh mắt cười cợt châm chọc, rồi lại chợt cúi đầu chỉnh trang áo quần: “Tôi còn biết rõ ông để anh em mình làm đại diện cho Ngân hàng Đạo Thăng, ông rót cho ông ta rất nhiều tiền, nhưng hai anh em ông lại bị một gã lãnh sự người Mỹ tên Conley lừa, kho hàng Hiệu buôn Tây Thụy Phong của ông ta chỉ là một cái kho rỗng, ông ta ký khống vô số những phiếu kho dỡ hàng, chuyên lừa các ngân hàng chi vượt định mức, còn ông thì bị lừa tròn chằn chặn 300.000 hiện kim, đúng chứ?”
“Ông muốn kiếm tiền, trước nay tôi chưa từng cản ông. Ông dùng tiền công trong kho, tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng ông…” Phan Thịnh Đường chỉ thẳng gương mặt suy sụp của Hà Sĩ Văn, “Ông đã vượt qua giới hạn mà một con chó nên vâng theo.”
“Ông đang nói đến Mẫn Huyên sao?” Hà Sĩ Văn nở nụ cười thách thức, “Ý ông chỉ khoảng thời gian khi ông vứt bỏ cô ấy, con chó này đã thay ông làm tròn trách nhiệm người chồng sao?”
Vừa dứt lời, cả hai đều rõ họ đã hoàn toàn trở mặt với nhau rồi, bọn họ mặt đối mặt, mắt đối mắt, mỗi động tác đều nhằm trúng vào điểm yếu hại của đối phương.
Hai mắt Phan Thịnh Đường đỏ như máu, ông ta khom người, chống tay lên bàn, Hà Sĩ Văn tưởng ông ta định đánh mình, nhưng ông ta không làm vậy, đến nụ cười cũng chẳng mảy may suy suyển, giọng điệu lại càng ôn hòa: “Thừa Châu à, ông xem kìa, từng này tuổi rồi mà đầu óc ông vẫn đơn giản quá thể. Ông còn dám nhắc đến cô ấy sao? Ông có biết mình đã tự tay gϊếŧ chết đứa con của cô ấy với ông không?”
Gương mặt của Hà Sĩ Văn dần được bao phủ bởi tầng sương rét lạnh.
Phan Thịnh Đường sung sướиɠ cất lời: “Ông tưởng cô ấy uống thuốc để phá đứa con của Trịnh Đình Quan sao? Ông nhầm rồi. Khoảng thấy gian đó cô ấy không gặp Trịnh Đình Quan, tôi cố tình dặn bác sĩ nói sai ngày, tôi rõ mồn một đứa con trong bụng cô ấy là của ai. Cô ấy diễn kịch với tôi, ông cũng diễn kịch với tôi, đương nhiên tôi phải phối hợp với hai người, làm nên một màn kịch hay rồi. Tiếc rằng màn kịch này chỉ có mình tôi xem là thỏa nguyện. Ha ha, ha ha. Tôi còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của ông khi đút thuốc cho cô ấy nữa đấy.”
“Mày…” Hà Sĩ Văn chợt túm chặt lấy cổ áo Thịnh Đường, ông ta thét, “Thằng súc sinh! Mày gϊếŧ cô ấy, mày đã gϊếŧ cô ấy!”
“Người phản bội tôi đáng có kết cục như vậy!”
“Cô ấy không phải bội mày, cô ấy chưa từng phản bội mày. Tự tay mày bán cô ấy cho Trịnh Đình Quan!”
“Tao bán thân thể chứ không phải trái tim cô ấy!”
“Đồ súc sinh! Lão điên khùng!”
“Súc sinh?” Phan Thịnh Đường nắm lấy bàn tay đang siết lấy cổ mình của Hà Sĩ Văn, ông ta cười: “Chúng ta cũng như nhau cả thôi. Hà Sĩ Văn, vốn tôi đã định tha cho ông, nhưng ông lại chẳng biết phân tấc là gì. Tôi sẽ không gϊếŧ ông, tôi muốn để ông mất tất cả, tôi muốn ông cô quạnh không ai ở bên, trở nên còn nghèo túng hơn, ti tiện hơn lúc ban đầu khi ông ở bên tôi.”
“Tao phải gϊếŧ mày!” Hà Sĩ Văn thét lên, bóp chặt lấy cổ Phan Thịnh Đường, nhưng chẳng mấy chốc đã có người lao vào phòng tách bọn họ ra, những cú đấm giáng thẳng xuống người ông ta như mưa, ông ta bị đạp ngã xuống đất, đầu đập vào góc bàn cứng rắn, máu tươi tuôn ra, trước lúc mất đi ý thức ông ta vẫn còn mừng thầm, nghĩ: Chỉ cần có Cảnh Sâm, chỉ cần có Cảnh Sâm, mình sẽ không thể thua. A Sâm sẽ tìm mình, tình cảm bao nhiêu năm giữa mình và A Sâm sâu đậm là thế, mình đối xử với thằng bé như con ruột, thằng bé sẽ tìm mình, sẽ cứu mình…
Từ đây, ông ta ôm niềm hy vọng ấy để sống trong chuỗi ngày chờ đợi vô vọng.
Ông ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy A Sâm “của mình” nữa.