Về đến phòng, toàn thân Cảnh Ninh ớn lạnh, nằm được một lúc, cô bắt đầu lên cơn sốt. Tiểu Quân chạy xuống nhà, thấy có vẻ như các chủ nhân trong phòng khách hoàn toàn chẳng còn lòng dạ quan tâm tới chuyện này, cô chỉ đành nhân lúc Hà Sĩ Văn ra ngoài, lẳng lặng báo cho ông.
“Cô chủ sợ quá nên vậy đấy, mau gọi điện thoại cho bác sĩ Lưu đi.” Rồi Hà Sĩ Văn lại thở dài, “Cô chủ mà có làm sao thì cái nhà này lại càng loạn hơn.” Suy ngẫm một hồi, cuối cùng ông vẫn thưa chuyện với Thịnh Đường.
Thịnh Đường nhíu mày phiền muộn, Hà Sĩ Văn bèn khẽ cất lời: “Từ nhỏ cô chủ đã thế này rồi, cứ căng thẳng là lại ngã bệnh, lát nữa tôi sẽ để ý cô cẩn thận. Ông chủ đừng nói với bà, không bà lại phải lo thêm.”
Thịnh Đường quay người nhìn Cảnh Sâm, thấy anh ngồi đờ đẫn như tượng, ông bèn vẫy tay gọi anh lại. Cảnh Sâm bước tới, Thịnh Đường liền bảo: “Con cũng đừng ngồi đây nữa, em gái con sợ đến ngã bệnh rồi, con qua coi sóc em đi.”
“Con muốn ở lại đây giúp đỡ mọi người.” Cảnh Sâm âu sầu nói.
“Nếu có chuyện gì cần con giúp, cha sẽ bảo chú Hà vào gọi con. Con đi đi. Có con ở bên Ninh Ninh cha mới yên tâm.”
Cảnh Sâm chần chừ do dự, nhưng lại không dám làm trái ý cha, chỉ đành lê bước khỏi phòng khách. Hà Sĩ Văn đi theo sau lưng anh, họ bước lên hành lang gấp khúc trên tầng hai, ánh dương sáng bừng xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh, rọi vào nhà, điểm tô làm nền khiến gương mặt anh trông càng thêm u ám.
“Chú Hà, chú đã gọi bác sĩ chưa?”
“Bác sĩ Lưu đang trên đường tới rồi.”
“Vâng, vậy thì tốt.” Cảnh Sâm lơ đãng đáp lời.
Lúc bước tới lối rẽ, chợt Hà Sĩ Văn lại nói: “Cậu chủ, chú Hà đã bên cậu từ ngày cậu còn ẵm ngửa, chắc cậu chủ biết rõ chú đối xử với cậu thế nào, mà chú Hà cũng biết rất rõ lòng cậu chủ nghĩ gì.”
Hai tay Cảnh Sâm đang đút trong túi quần, anh đứng im chờ đợi ông nói tiếp.
Hà Sĩ Văn bước ra góc sáng, dưới ánh mặt trời soi chiếu, ánh mắt ông lại thoáng vẻ u tối, cũng phảng phất nét lạnh lẽo, nhưng chẳng mấy chốc ông đã lại mỉm cười: “Cậu chủ không phải lo lắng, tất cả đã có chú rồi.”
Đôi mắt Cảnh Sâm như anh ánh nước, hồi lâu sau anh mới khịt mũi, thì thầm cất lời: “Cháu sợ A Huyên gặp chuyện không may. Cháu sợ lắm. Cháu không biết bọn họ sẽ làm hại đến thằng bé, cháu…”
“Đừng sợ. Cậu chủ, cậu cứ làm cho tốt những việc mình cần làm đi. Giờ cậu hãy cứ chăm sóc cho em gái mình đã.”
Cảnh Sâm dụi mắt gật đầu.
Hà Sĩ Văn nhìn chàng trai này, như thể đang nhìn cậu bé bất lực tới tột cùng trước mặt mình nhiều năm về trước, ông không cầm lòng nổi, bèn vươn tay lên xoa đầu anh như đang vỗ về an ủi, hệt như ngày xưa vậy. Nhưng Hà Sĩ Văn không hề phát hiện cái lúc bàn tay ông còn chưa buông xuống, bóng mờ ảm đạm đã vυ"t qua gương mặt Cảnh Sâm.
Bác sĩ tới tiêm cho Cảnh Ninh, cô mơ màng thϊếp đi một lát, nhưng cũng chẳng thể ngủ sâu. Cảnh Ninh mơ thấy ác mộng liên tục, mãi đến lúc bật khóc tỉnh dậy. Cảnh Sâm nắm lấy bàn tay ướt rượt nước mắt của cô, khẽ gọi tên cô. Ban đầu Cảnh Ninh không nói gì, đôi mắt to đen láy đầy vẻ mơ màng: “Anh cả ơi, sao giờ anh mới đến gặp em? Ban nãy anh không quan tâm tới em, anh không chịu quan tâm tới em.”
Cõi lòng Cảnh Sâm như bị thứ gì đó đâm xé: “Anh xin lỗi…”
“Em sợ lắm. Anh hai có chết không? Liệu đám người đó có gϊếŧ anh ấy không? Giờ anh hai thế nào rồi? Anh ấy là người tốt mà, anh ấy tốt lắm, giờ anh ấy thế nào rồi! Vì em nên anh hai mới bị người ta bắt cóc, anh ấy đi lấy dây chuyền cho em, hu hu. Nếu em không giục anh ấy đi lấy, nếu em không…”
“Đừng sợ, ” tim Cảnh Sâm như bị dao cứa, “chuyện này không liên quan gì tới em, cha sẽ cứu được A Huyên.”
“Anh hai nói ngày mai sinh nhật em, anh ấy sẽ tự tay đeo dây chuyền cho em. Anh ấy còn nói, anh ấy còn nói…” Cảnh Ninh nghẹn ngào.
“Thằng bé còn nói gì?”
Nhưng Cảnh Ninh lại im lặng.
Thật ra, sáng nay trước khi đi Cảnh Huyên đã cười bảo cô: “Bé Hạt Dẻ, mai sinh nhật em, anh sẽ đeo dây chuyền cho em, để anh cả em dạy em khiêu vũ. Sau này em kết hôn, bọn anh sẽ cùng cõng em tới nhà chồng, anh cả cõng đoạn đường trước, anh cõng quãng đường sau. Nhưng em không được khóc nhè đâu đấy!”
Cảnh Ninh hớn hở: “Sao em lại khóc?”
Hóa ra lớp Cảnh Huyên có một cậu bạn dân tộc Thổ Gia, cậu này kể cho mọi người nghe tập tục của người dân tộc mình, khi xuất giá, cô dâu sẽ được anh trai mình cõng tới nhà chồng, cô dâu vừa đi vừa khóc, tục xưng là khóc giá. Cảnh Ninh ngoẹo đầu suy nghĩ, bảo: “Em không khóc đâu! Em muốn hai anh cõng em, nhưng em sẽ cười! Vui thì tại sao phải khóc?”
Nhưng giờ cô chẳng vui chút nào, nỗi đau khổ và sợ sệt, hối hận cùng âu lo cứ liên tục dâng trào, cô khóc đến mức không thở nổi. Cảnh Sâm vỗ lưng cô, an ủi cô, khuyên nhủ cô, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô hồi lâu, anh bất lực nói: “Ninh Ninh, em đừng khóc nữa, anh đưa em ra ngoài chơi nhé, có được không?”
Cảnh Ninh lắc đầu.
“Vậy em đợi anh một lát, anh sẽ mua hạt dẻ rang cho em nhé?”
Cô vẫn cứ lắc đầu, rồi bỗng nhiên lại nghẹn ngào thốt: “Em không muốn anh đi. Em sợ anh đi rồi cũng không trở lại như anh hai.”
Cảnh Sâm thấy tim mình mềm nhũn, hóa thành một bầu nước mắt, hơi cay dần dâng lên chóp mũi, anh thở dài một tiếng, khẽ cất giọng hát một bài đồng dao:
“Con bọ nho nhỏ, con bọ bay cao, bay lên gốc vải, quả vải đã chín, hái vải đầy nhà, nhà ngập màu đỏ, trong nhà có đứa bé con, con bọ nhỏ, con bọ bay cao…”
Anh hát, cứ hát mãi, như thể đã quay về mùa hạ của nhiều năm về trước, bầu trời phía xa có tia sáng phủ sắc ấm chiếu rọi, những ngày tháng khi mẹ còn bên anh như thể mới là hôm qua đây thôi. Bà sợ anh ở nhà buồn, bèn bế anh đi dạo, họ đi từ nhà thờ Tô giới Pháp, cứ đi, đi mãi, đi đến tận vịnh Lệ Chi, vì nơi đó người qua kẻ lại rất đông đúc. Cung đường nhỏ tràn ngập tiếng người, con đường lớn ầm ĩ tiếng chuông xe kéo, những xửng bánh bao, rồi sủi cảo tôm được nối đuôi nhau bưng ra, con gà hấp muối vàng ươm treo ngoài cửa quán, nó cứ chầm chậm quay vòng vòng, quay rồi lại quay, như đang cất lời chào với anh, nồi hoành thánh bốc khói nghi ngút, hoa sứ vàng bay liệng rồi sà xuống vũng nước đọng, đâu đâu cũng thơm nức mùi hương, đâu đâu cũng tươi tắn đẹp đẽ, cũng náo nhiệt.
Bài đồng dao được ngâm lên khe khẽ, bay bổng trong làn nắng dịu dàng, ngày ấy mẹ cũng hát như vậy ư?
Cô bé còn vương vệt nước mắt trên mặt, mệt mỏi chìm vào giấc mộng, Cảnh Sâm dém lại chăn cho cô, anh tựa lên đầu giường, lát sau cũng thϊếp đi.
Hình như trời đổ mưa rồi, trong mơ, cơn mưa xuân từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần. Mưa bay dày đặc, như vô số những bàn tay tí hon gõ vào ô cửa sổ, bầu bạn với chúng là tiếng sấm rầm vang.
“Tiểu Xuyên Nhi…”
Tiếng gọi khe khẽ dịu dàng bước vào cơn mơ quạnh quẽ, thời gian đã vuột mất và hơi nước ẩm ướt giao hòa với nhau, bầu không khí xung quanh như đóng băng, như trĩu nặng.
“Cách!” Gió thổi bật cánh cửa sổ, Cảnh Sâm ngẩng đầu.
Mảng cỏ cây xanh ngắt ngoài cửa sổ ào vào, con đường quanh co lát đá xanh trải đến tận nơi sâu thẳm của khu vườn, có một bóng người mảnh mai đứng đó, loáng thoáng thấy đây là một người phụ nữ yểu điệu tuyệt đẹp.
“A Xuyên…”
“Mẹ ơi…” Lệ dâng đầy trong mắt anh.
“A Xuyên, con ngoan của mẹ, mẹ rất nhớ con… Con sống đau khổ quá, mẹ đau lòng lắm.”
“Vậy mẹ hãy ở lại đi, để con được ở bên mẹ, để con làm tròn đạo hiếu với mẹ. Sau này trưởng thành con có thể chăm sóc cho mẹ! Mẹ ơi, sẽ không ai dám bắt nạt mẹ nữa đâu!” Anh cố gắng hết sức để thét lên, nhưng không hiểu vì sao, âm thanh phát ra lại nhỏ yếu như tiếng muỗi.
Một tia chớp giáng xuống, ánh sáng rọi thẳng lên gương mặt người phụ nữ, cặp mắt bà trống rỗng thê lương, mưa thấm ướt đẫm mái tóc dài xổ tung của bà, lướt dọc theo cần cổ trắng muốt như tuyết, mặt đất xanh rì nơi bà đứng có một vũng vẩn đυ.c đặc màu máu.
Người phụ nữ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không kịp rồi, mẹ không kịp chờ tới ngày con trưởng thành…”
Cảnh Sâm run rẩy đứng dậy, lòng anh đau đến cùng cực, đến chết lặng, anh muốn thét lên thật to, nhưng chỉ có thể phát ra thứ âm thanh nhỏ xíu.
Người phụ nữ tuyệt đẹp nhìn anh đầy buồn bã: “Hãy quên mẹ đi, hãy quên mẹ đi… Nếu không thì con hãy đi theo mẹ, chúng ta sẽ rời xa nơi này mãi mãi.”
Vẻ mặt bà bỗng trở nên dữ tợn, bà vươn đôi tay gầy gò tái nhợt, tóm chặt lấy cổ anh.
“Không! Không!” Cảnh Sâm thét lên, anh ra sức giãy giụa, nhưng hai bàn tay ấy lại siết chặt lấy cổ anh, có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thoát nổi.
“Cậu cả, cậu cả!” Có người khẽ đẩy anh.
Cảnh Sâm chợt mở bừng mắt, tim anh đập rộn lên như trống bỏi.
Tay Hà Sĩ Văn đặt trên bản vai anh, ánh mắt ông tràn ngập sự săn sóc ân cần: “Cậu cả mơ thấy ác mộng sao?”
Cảnh Sâm thở dốc, hai mắt anh đỏ rực, bàn tay siết vạt áo Hà Sĩ Văn khẽ run rẩy, anh bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn Cảnh Ninh, cô vẫn còn đang ngủ. Cảnh Sâm chầm chậm buông tay, cố dằn những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mình xuống, anh hạ giọng: “Cha có chuyện tìm cháu ạ?”
Hà Sĩ Văn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt thoáng vẻ rối bời.
Cảnh Sâm vừa xuống nhà, bà Vân đang ngồi trên sô pha đã đứng bật dậy.
“Sâm Nhi…” Vẻ mừng rỡ, hay nói chính xác hơn là sự chờ mong, vụt xuất hiện trên gương mặt bà.
“A Sâm, con lại đây với cha.” Thịnh Đường nói.
Cảnh Sâm tiến lại.
Thịnh Đường vươn tay, xoay người Cảnh Sâm lại, để anh đối mặt với một người đàn ông trung niên mặc trường sam màu xanh đen.
“Đây là ngài Đồng, trước đó con từng gặp ngài ấy rồi.” Thịnh Đường nói, “Mấy ngày này ngài Đồng sẽ chăm lo cho con, lát nữa con hãy đi cùng ngài ấy, Sĩ Văn sẽ sắp đồ giúp con.”
Cảnh Sâm nhìn Thịnh Đường, rồi lại quay sang Đồng Xuân Giang. Đồng Xuân Giang có nước da ngăm đen, đó là màu sắc được ươm bởi ánh nắng, hai mắt ông sáng bừng tràn đầy tinh thần, khóe môi khẽ cong lên.
“Cậu cả cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ bảo đảm cho an toàn của cậu.” Đồng Xuân Giang khẽ chớp mắt, như đang quan sát mọi biểu cảm bé nhỏ trên gương mặt chàng trai.
Thịnh Đường vỗ vai Cảnh Sâm: “Con hãy giúp cha, mà cũng là giúp cả em trai con một việc, đương nhiên nếu con có điều gì băn khoăn hay sợ hãi, cha tuyệt đối không ép buộc con, cha sẽ tìm cách khác.”
Cảnh Sâm không nói gì, như thể đang ngơ ngác không hiểu.
Thịnh Đường nói: “Ban nãy đám bắt cóc vừa gọi đến. Chúng muốn đổi tiền lấy em trai con tại trường đua ngựa phía Bắc ngoại ô vào tối mai.”
Lúc này Cảnh Sâm mới khẽ gật đầu, anh đã hiểu rồi.
Thịnh Đường nói: “Cha đã chuẩn bị tiền, sắp xếp người xong xuôi rồi. Đám bắt cóc đó nói phải để người nhà họ Phan đích thân mang tiền tới, A Sâm, con đi có được không?”
Tia sáng kỳ quái vυ"t qua mắt Cảnh Sâm.
Thịnh Đường vẫn nhớ, nhiều năm về trước, mỗi lần ông xa nhà trở về, Cảnh Sâm đều sẽ vùng khỏi vòng tay mẹ, lao thẳng tới trước mặt ông như một chú cún con. Cậu bé vươn bàn tay nhỏ xinh ôm chặt lấy chân ông, bập bẹ cất tiếng hô: “Cha về rồi, cha về rồi!”
Cũng từng có một thời, cứ nhìn thấy nụ cười của đứa trẻ này, lòng dạ ông sẽ lại ngọt ngào như một hũ đường, ông ôm lấy cậu bé, cọ gương mặt bám đầy phong sương đường dài vào khuôn mặt bé nhỏ trơn nhẵn của con mình, thì thầm thốt: “A Sâm, A Sâm, con trai ngoan của cha, cục cưng của cha…”
Đứa trẻ rúc vào lòng ông, cất giọng bịn rịn: “Cha đừng đi nhé, cha ở lại đây có được không?”
Khi ấy ông liên tục hứa hẹn, hứa hết lần này tới lần khác, nhưng chẳng bao giờ làm tròn lời hứa. Nhiều năm trôi qua, từ lâu ông đã quên mất liệu khi ấy nỗi thất vọng và buồn bã có từng xuất hiện trong mắt đứa trẻ không, cũng đã quên tâm trạng khó diễn tả bằng lời của mình khi đối mặt với mẹ nó. Nhưng chưa bao giờ ông quên đứa trẻ này đang ngày một trưởng thành, cũng ngày một trầm lặng, rất ít khi ông bắt gặp nụ cười rạng rỡ của nó.
Giờ, ông lại nhìn thấy nụ cười mỉm thoáng dấu vết dĩ vãng trên gương mặt đứa trẻ ấy, đúng vậy, thằng bé đang cười, A Sâm của ông đang cười. Anh đồng ý cầm tiền chuộc đi thương lượng với đám bắt cóc, đây là chuyện nguy hiểm tới tính mạng, nhưng anh vẫn đồng ý, không chút do dự, như thể đang được khen thưởng.
Nụ cười ấy tràn đầy vẻ mừng rỡ.
“Cảm ơn cha, cảm ơn cha đã tin tưởng con.”
Vẻn vẹn một câu nói ngắn ngủi này đã khiến Thịnh Đường cảm động, nỗi áy náy thoáng dâng lên trong lòng ông, ông muốn nói vài lời khích lệ, nhưng Cảnh Sâm lại mở lời: “Con có chuyện này muốn xin, không biết cha có thể đồng ý không?”
“Con trai, con cứ nói đi.”
Hàng lông mi dài rậm của Cảnh Sâm rũ xuống, anh suy nghĩ trong giây lát, rồi cuối cùng vẫn ngẩng đầu: “Sau khi đưa Cảnh Huyên về, con muốn… con muốn tới Anh sớm hơn để thích nghi trước với hoàn cảnh.”
Thịnh Đường nhìn chằm chằm cặp mắt sáng trong của chàng trai.
“Được, cha đồng ý với con.”