Chương 93: Tạm thời

Kim Mỹ Tuyên hai mươi hai tuổi gả vào Hứa gia, hai năm sau sinh hạ Hứa Huy.Đối với đứa con trai này, bà tự biết là chiều chuộng quá mức.

Bà cũng không định quản giáo quá nghiêm khắc, nhưng đặt trong hoàn cảnh nhà họ Hứa như vậy, bà cũng hữu tâm vô lực.

Hứa Huy là con trai độc nhất trong nhà, hơn nữa sau khi em chồng bà sinh được một đứa con gái rồi không sinh nữa, Hứa Huy trở nên càng thêm quý báu.

Ông nội Hứa mặt ngoài nghiêm khắc, một thân chính khí. Lúc chiều chuộng lên lại cũng không ai bằng, lần đầu tiên Hứa Huy mở miệng gọi ông nội, ông già mừng rỡ vung bàn tay to, đem biệt thự bên bờ biển dành để dưỡng lão sang tên cho đứa nhỏ.

Bà nội Hứa Huy lại càng để đứa cháu trai duy nhất này trong lòng, làm công tác phụ nữ cả đời, cũng là ngoài miệng một bộ thực tế một bộ, nói là công bằng bình đẳng, nhưng tư tưởng trọng nam khinh nữ ăn sâu bén rễ từ trong xương, con gái chú hai mỗi lần đến chỗ bà dù được cho tiền mừng tuổi nhiều nhưng bà chưa bao giờ ôm qua một chút.

Thêm vài người cô dì cậu mợ, Hứa Huy bị chiều đến vô pháp vô thiên.

Kim Mỹ Tuyên cũng xuất thân từ nhà giàu có quyền quý, tuy biết con trai đầy một thân tật xấu, cũng không coi đó là chuyện gì.

Bà trải qua cuộc sống an nhàn sung sướиɠ, đối với việc con trai buông thả phóng túng, bà cũng nhắm một mắt mở một mắt, có đôi khi đi dạo mua sắm cùng các chị em, nhìn thấy gã ôm một hai ngôi sao minh tinh gì đó, bà cũng mỉm cười hiểu rõ, quay đầu tiếp tục đi dạo.

Nhưng lần này, tình huống có chút vi diệu.

Hứa Huy cùng một người đàn ông đi cùng nhau.

Vốn chuyện này cũng không có gì, nhưng con người chính là như vậy, nhìn thấy bạn bè thân thích, tóm lại sẽ luôn chú ý hơn một chút, nhưng nhìn nhiều thêm vài lần, lại nhìn ra chút vấn đề.

Hứa Huy khoác tay trên lưng người đàn ông kia, Hứa Huy kề sát vào tai người đàn ông kia thầm thì gì đó, Hứa Huy dắt tay người đàn ông kia, Hứa Huy lau đi vệt tương trên khóe miệng người đàn ông kia.

Cứ tiếp tục như thế, Kim Mỹ Tuyên không thể làm bộ thờ ơ được nữa.

“Hứa Huy.”

Số lần bà gọi thẳng tên Hứa Huy có thể đếm được trên đầu ngón tay, thường bà cũng theo ông bà nội gã gọi gã là “Tiểu Huy”, hiện tại bà gọi cả tên cả họ, biểu thị ngọn lửa không nhỏ đè nặng trong lòng bà.

Hứa Huy vừa nhìn thấy bà, sắc mặt cũng rất khó coi. Tiếng nói ép tới rất nhỏ, không tình nguyện mà kêu một tiếng “Mẹ”.

Ngô Cảnh An bị một tiếng xưng hô này của gã làm cả kinh, mặt thoáng chốc trắng bệch, nghiêng người, cả đầu cũng không dám quay lại.

Anh không phải chưa từng nghĩ tới có một ngày gặp cha mẹ Hứa Huy, chỉ là ngày này tới quá đột nhiên, anh đến bây giờ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Gia đình Hứa Huy khác với những gia đình khác, không phải đơn giản chỉ là một trận đánh chửi, hai trận khóc nháo, ba năm đấu tranh là có thể cho qua.

Nhà Hứa Huy tại thành phố S hết sức quan trọng, Hứa Huy là con trai độc nhất trong nhà, Hứa Huy bị người một nhà chiều chuộng như ông trời.Nhưng anh dù không có óc cũng hiểu được, chiều chuộng nhiều hơn nữa cũng không bao gồm loại chuyện như tình yêu đồng tính, hơn nữa, Hứa Huy nghiêm túc.

Lửa giận trong lòng Kim Mỹ Tuyên bốc lên, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo.

Bà liếc mắt nhìn con trai cúi đầu, đem tầm mắt dừng lại trên người Ngô Cảnh An.

Một người đàn ông không thu hút, thậm chí cũng không thể gọi là mi thanh mục tú, từ đầu đến chân chỉ xứng với hai chữ phổ thông.

Người đàn ông như vậy, thế mà cũng dám…

“Mẹ,” Một tiếng gọi của Hứa Huy kéo về suy nghĩ của bà, Kim Mỹ Tuyên không chút dấu vết thu hồi ánh mắt, “Hứa Huy, cùng bạn bè dạo phố à, đây là bạn mới của con sao, trước đây mẹ chưa từng gặp qua.”

Ngô Cảnh An kiên trì quay sang, vừa định chào hỏi, Hứa Huy lại lôi kéo Kim Mỹ Tuyên lên xe, “Một người bạn bình thường, không có gì hay để giới thiệu, con đưa mẹ trở về.”

Đem mẹ mình an bài ở ghế phó lái, Hứa Huy quay lại ghế điều khiển, bất đắc dĩ mà nhìn Ngô Cảnh An.

Cái nhìn này, bao hàm rất nhiều áy náy.

Nhiệt độ mặt trời mùa đông không đủ, chiếu không đến khuôn mặt lạnh như băng phía trong cửa sổ xe.

Ngô Cảnh An bình tĩnh nhìn mặt nghiêng của Hứa Huy, đường nét rõ ràng, ánh mắt sắc bén, khóe môi nhếch, thâm trầm mà ngưng trọng. Hứa Huy như vậy, quá mức xa lạ.

Anh bình tĩnh nhìn gã nổ máy, nhìn xe dần dần biến mất ở đầu đường.

Anh đứng ngốc một hồi lâu, mãi đến khi di động vang lên mới có phản ứng.

Khổng Tân gọi tới, hỏi anh mua quà gì cho con gái Đại Cương.

Ngô Cảnh An cố gắng suy nghĩ kỹ một hồi, chậm rãi nói: “Tôi quên mất rồi.”

Anh quên mất đã mua gì cho Đại Cương, quên đường về nhà, quên mất kế tiếp phải làm những gì.

Trong đầu anh nghĩ tới câu nói vừa rồi của Hứa Huy, người bạn bình thường, nghĩ tới vẻ mặt nghiêm trọng của Hứa Huy, nghĩ đến chuyện Hứa Huy không quay đầu lại mà lái xe rời đi.

Anh biết mình không nên miên man suy nghĩ, biết tất cả đều chỉ là tạm thời, biết gã là bất đắc dĩ, biết gã…

Cái gì cũng biết, nhưng anh lại không thể ngừng cảm thấy sợ hãi.

Ở chung hai năm, Hứa Huy tránh không nói chuyện về gia đình gã.

Đó là điểm giới hạn mà hai người bọn họ không dám đυ.ng vào, chỉ cần không đánh vỡ, bọn họ có thể tránh trong vỏ ốc hạnh phúc chính mình tạo ra mà sinh sống.

Bọn họ yêu nhau, nhưng tình yêu này chỉ có thể đặt trong thế giới của hai người bọn họ, không thể lộ ra dưới ánh mặt trời.

Bọn họ nói với nhau lời ngon tiếng ngọt, bọn họ có thể làm bộ trường cửu, vĩnh viễn.

Chỉ cần không có ai đánh vỡ vỏ ốc của bọn họ, tất cả đều là hoàn mỹ vui vẻ.Nhưng hôm nay…

Vỏ ốc này nứt ra một cái khe, sợ hãi trong lòng Ngô Cảnh An trào lên.

Anh sợ cái khe này sẽ càng lúc càng lớn, lớn đến mức cuối cùng không thể không nổ tung, không thể vãn hồi.

Anh sợ có một số việc nếu đã bắt đầu, bánh răng chuyển động sẽ không lưu tình chút nào mà kéo bọn họ đi về hai hướng ngược lại, càng lúc càng xa.

Xe Hứa Huy dừng ở bên ngoài một quán cà phê, Kim Mỹ Tuyên bước những bước chân tao nhã đi về vị trí bên cửa sổ ngồi xuống.

Hứa Huy sẽ không giả ngu khoe mẽ mà đem chuyện này cho qua, hiểu con không ai bằng mẹ, tương phản, gã đối với tính tình của Kim Mỹ Tuyên cũng sờ đến cực chuẩn.

Chuyện Lâm Giai Giai gã có thể qua loa cho qua, cũng bởi vì mẹ gã không quá để ý một người con gái. Phụ nữ có tâm cơ không phải chuyện xấu, hơn nữa phải làm dâu nhà giàu có, đơn thuần thẳng thắn chỉ có một con đường chết. Lâm Giai Giai ở lại thì rất tốt, đi rồi thì mặc dù đáng tiếc, rốt cuộc cũng bình thường, tiếc nuối cũng chỉ một hai ngày. Gã muốn qua loa, mẹ gã cũng tùy gã.

Nhưng việc ngày hôm nay, dù thế nào cũng không thể cho qua.

Trên mặt Kim Mỹ Tuyên treo một nụ cười nhàn nhạt, gọi gã là “Hứa Huy”, ý nghĩa là việc này vô cùng nghiêm trọng.

Không đợi gã mở miệng, Kim Mỹ Tuyên lạnh lùng nói: “Hứa Huy, con đang đùa gì vậy.”

Hứa Huy nhíu mày, “Mẹ…”

Kim Mỹ Tuyên cười, bưng tách cà phê, đôi môi thoa một tầng son mỏng manh duyên dáng nhấp một ngụm, “Nên nhìn không nên nhìn mẹ đều thấy hết rồi, con cũng không cần bậy bạ với mẹ. Hứa Huy, qua năm con đã hai mươi chín, chuyện gì có thể chơi chuyện gì không thể chơi, còn cần mẹ dạy con sao?”

Hứa Huy kiên trì mở miệng, “Mẹ đừng chuyện bé xé ra to, chẳng qua chỉ là…”

Kim Mỹ Tuyên: “Là chơi, là đùa, cho nên không có gì ghê gớm phải không? Con ở bên ngoài làm cái gì mẹ cũng có thể mặc kệ con, nhưng loại chuyện con đùa hôm nay, con đừng dính vào! Đây là loại chuyện con có thể dính vào sao? Cha con là ai? Chú con ở vị trí nào? Ảnh hưởng đến tập đoàn, địa vị của Hứa gia, tất cả này đó con đều không suy xét, con chỉ lo chơi. Đúng, nhà họ Hứa chúng ta nuôi được con, con cứ chơi cho đủ. Thằng ba nhà họ Lý cũng chơi loại này, mỗi lần tụ hội, bà Lý luôn thành trò cười cho mọi người. Con cũng muốn làm cho mẹ con đi đến chỗ nào cũng bị người ta đâm vào cột sống sao? Cha con là hạng người gì con nên rõ ràng. Mấy năm nay những chuyện bên người con không phải ông ấy không biết, Hứa Huy, dù chiều chuộng đến mấy cũng phải đúng mực! Việc hôm nay nếu cho cha con biết, sẽ có hậu quả gì? Con nghĩ tới chưa?”

Kim Mỹ Tuyên xuất thân danh môn, những từ như đồng tính luyến ái, tìm đàn ông…như vậy, bà khinh thường nói ra miệng, giống như việc đó sẽ làm ô uế miệng của bà, ảnh hưởng đến phẩm cách của bà.

Hứa Huy rũ mắt, đôi môi hơi nhếch, không thể đáp lại.

Kim Mỹ Tuyên hít sâu một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, “Con học được tật xấu này ở đâu vậy, cả ngày xen lẫn với đám hồ bằng cẩu hữu. Chơi đủ nữ minh tinh, lại lo tìm loại mới mẻ này. Kế tiếp là gì? Có muốn chơi hít thuốc phiện không? Này không phải cũng rất mới mẻ sao? Con có phải là cũng muốn nếm thử một chút không?”Kim Mỹ Tuyên chưa từng nói nặng lời như vậy với Hứa Huy, lúc này đây cũng là bị gã làm cho giận đến cực điểm, mới nói không lựa từ.

Hứa Huy nắm thật chặt tay vịn ghế dựa, trong lòng dường như có sóng cuộn biển gầm, nhưng không cách nào phun ra một chữ.

Kim Mỹ Tuyên nói: “Chuyện ngày hôm nay mẹ có thể làm như không phát hiện, con hẳn là hiểu ý của mẹ. Người đàn ông kia, sau này mẹ không muốn nhìn thấy nữa.”

Một buổi chiều, Ngô Cảnh An không thể ngồi yên được.

Chống đỡ tới chín giờ tối, Hứa Huy vẫn chưa trở về, cả một cuộc điện thoại cũng không có.

Ngô Cảnh An vô số lần nghĩ đến gọi cho gã, ngón tay dừng lại trên phím số “1”, lại chậm chạp không thể đè xuống.

Có lẽ gã đang ở cùng người nhà, có lẽ gã đang trải qua suy sụp khó chịu, có lẽ không khí không tốt lắm, có một ngàn một vạn cái lý do làm anh không thể gọi cuộc điện thoại này.

Anh từng có trải nghiệm thảm thống, vì thế sợ hãi những thống khổ này cũng sẽ trình diễn trên người Hứa Huy một lần, anh lo lắng, anh bất an, anh lo lắng Hứa Huy xấu tính sẽ làm người nhà thêm tức giận, anh muốn ở bên cạnh Hứa Huy.

Tàn thuốc trong gạt tàn xếp thành ngọn núi nhỏ, anh ra ban công, hai mắt bất lực nhìn lối vào tiểu khu, nơi đó có ngọn đèn đường hôn ám, nơi đó có lẽ sẽ xuất hiện bóng dáng quen thuộc.

Anh bất an mà im lặng thầm niệm tên Hứa Huy, một lần lại một lần.

Anh vò tóc âm thầm cầu nguyện tất cả những điều này nhanh chóng qua đi.

Anh bị đông lạnh đến phát run, lại không biết nên trở về phòng lấy cái áo khoác thêm.

Có người từ lối vào đi tới, đèn đường chiếu xuống thân hình, trông rất giống Hứa Huy.

Anh trừng lớn hai mắt, hướng về chỗ kia kêu lớn, “Hứa Huy!”

Anh chạy vào nhà, mở cửa, một hơi lao xuống cầu thang, liều lĩnh tất cả chạy như điên về phía người nọ.

Vọt tới trước mặt, còn chưa kịp thở dốc, người xa lạ lo sợ nghi hoặc trước mặt làm con tim kích động của anh ngã xuống đáy cốc.

Người nọ mắng anh một câu “Bệnh thần kinh!” rồi nghiêng người đi qua.

Ngô Cảnh An ngơ ngác đứng dưới đèn đường, chờ cỗ xúc động này dần đi qua.

Anh quay đầu nhìn xung quanh, tiểu khu to như vậy lại yên tĩnh lạnh lùng, anh nhìn không tới người vẫn luôn ở bên cạnh anh kia.

Hứa Huy, người mỗi ngày đều sẽ xuất hiện giờ lại giống như không khí, ẩn hình, biến mất.

Anh chậm rãi đi đến vườn hoa nhỏ dưới lầu, ngồi trên xích đu sắt.

Anh không muốn về nhà, không nghĩ chờ trong một không gian mà tất cả đều là hơi thở của Hứa Huy mà miên man suy nghĩ.

Anh nắm chặt di dộng, nhiều lần nhìn xem nó có còn điện hay không, có cuộc gọi nhỡ hay không, có tin nhắn bị bỏ qua hay không.Mười một giờ, anh nói, chờ một chút, chờ một chút Hứa Huy sẽ trở lại.

Mười hai giờ, anh nói, có lẽ Hứa Huy đang ở trên đường, đang lo lắng chạy về đây.

Một giờ, anh lại nhìn ảnh chụp và tin nhắn của Hứa Huy lưu trong điện thoại, cười như đứa trẻ.

Hai giờ, anh chạy tới cửa vào tiểu khu, chạy đến trạm chờ xe bus, chạy tới tiểu khu nhà Hứa Huy.

Ba giờ, anh trở lại trên xích đu nhắm mắt lại, thầm đếm cừu, một con, hai con, ba con… Hứa Huy, Hứa Huy, Hứa Huy…

Bốn giờ, hắt xì liên tiếp đánh tỉnh đầu óc mơ màng của anh.

Anh nở nụ cười, cười bản thân si ngốc.

Bởi vì từng trải đau xót, liền đương nhiên mà suy nghĩ sự tình theo hướng xấu nhất.

Quá mức khẩn trương, chẳng qua chỉ là bị mẹ Hứa Huy nhìn thấy hai người đi cùng nhau mà thôi, có chuyện gì ghê gớm đâu.

Hứa Huy hoàn toàn có thể nói là bạn bè, không có ai sẽ dễ dàng nghĩ đến phương diện kia.

Có lẽ Hứa Huy bị chuyện khác đeo bám nên mới không có tới, có lẽ trong công ty đột nhiên xảy ra chuyện, gã vội quá nên không thể gọi điện cho anh.

Anh nhếch môi, cười không ngừng như đứa trẻ ngốc nghếch.

Ngô Cảnh An ơi là Ngô Cảnh An, sao lại giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi thế này, một chút việc nhỏ đã sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Rốt cuộc là do yêu đương lú lẫn, tật xấu lo được lo mất này nên sửa.

Năm giờ, anh cố lấy dũng khí gọi điện thoại cho Hứa Huy.

Rất nhanh đã có người tiếp, bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Hứa Huy, “Alo”.

Trong lòng Ngô Cảnh An buông lỏng, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ, “Hứa Huy”.

“Ừm.”

Anh quá mức cao hứng, thế cho nên không biết nói cái gì cho tốt, một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu, “Anh vẫn tốt chứ?”

Bên kia im lặng thật lâu, cuối cùng truyền tới hai chữ, “Rất tốt.”

Có lẽ là không quá thích ứng loại không khí này, Ngô Cảnh An chợt dâng lên một trận xót xa trong lòng, anh điều chỉnh cảm xúc, nói: “Lát nữa tới đây chứ? Không xong, em quên ngâm đậu, không thì dùng gạo đen với táo đỏ, hạch đào nấu cháo ngũ cốc đi, hương vị cũng rất ngon. Buổi sáng nếu không tới kịp, vậy giữa trưa lại đây đi, ăn sườn chua ngọt được không, rau kèm theo thì có…”

“Cảnh An.”

Đột nhiên bị đánh gãy, Ngô Cảnh An kinh ngạc mà trả lời một tiếng, “A”.

“Chúng ta”, tạm dừng một lát, thanh âm Hứa Huy lần thứ hai vang lên, “Tạm thời đừng gặp mặt.”

Tươi cười của Ngô Cảnh An cương tại khóe miệng, một cơn gió lạnh thổi qua người, lạnh đến mức lỗ tai anh run lên.

Anh có chút hoài nghi lời vừa nghe thấy.

Hứa Huy nói, tạm thời đừng gặp mặt.Hứa Huy nói như thế sao?

Anh thôi cười, di động dính sát vào lỗ tai, nghe thanh âm trong trẻo của Hứa Huy.

Anh hỏi, “Tạm thời, là bao lâu?”

Đầu kia điện thoại trả lời anh bằng một cái thở dài thật sâu cùng với ba chữ anh không muốn nghe nhất.

“Thực xin lỗi.”

Trong di động truyền đến tiếng “tút tút tút”, anh lấy di động xuống khỏi tai, bấm nút kết thúc cuộc gọi trên màn hình, trên đó có ảnh chụp chung của anh và Hứa Huy.

Người đàn ông kiêu ngạo tự phụ cứng rắn lôi kéo anh dùng di động chụp selfie, nói là muốn so với một người đó càng đẹp trai hơn.

Hứa Huy nói lông mày anh rõ ràng hơn của em, mắt to hơn mắt em, mũi cao hơn mũi em, môi cũng gợi cảm hơn, nhìn xem, hoàn mỹ biết bao.

Ngô Cảnh An bĩu môi trừng mắt, a, đứng bên cạnh em cũng thật ủy khuất cho người hoàn mỹ như anh.

Hứa Huy cười, đây gọi là phụ trợ, có tác phẩm thất bại như em đứng bên càng phụ trợ cho giá trị của tác phẩm nghệ thuật như anh.

Ngô Cảnh An nhắm mắt, không dám nhìn.

Nơi trái tim giống như bị người hung hăng đánh một trận, đau đến mức anh thở dốc cũng khó khăn.

Anh chậm rãi bước chân về nhà.

Anh rất đói bụng, muốn làm một bát mỳ nóng cho chính mình.

Anh thật lạnh, thân mình đông cứng muốn tắm nước ấm.

Anh rất mệt, muốn chui vào ổ chăn ngủ một giấc thật say.

Anh thật khổ sở, vừa lạnh vừa đói vừa mệt, thân thể không thể chịu nổi sức ép, ngã vào sàn nhà nơi huyền quan.

Anh muốn hỏi bản thân một câu, Ngô Cảnh An, mày làm sao vậy?

Kết cục hỏng bét hơn anh cũng từng nghĩ đến, hiện tại chỉ một câu “tạm thời” lại đem anh ép tới suy sụp.

Anh sợ cái tạm thời này sẽ kéo dài vô kỳ hạn, cuối cùng biến thành vĩnh viễn.

Hứa Huy là người đàn ông anh yêu ba năm, là tình cảm anh dụng tâm hai năm, là tương lai không hiện thực mà anh mong đợi.

Hứa Huy giống như một người nắm sợi dây diều, dần dần mà, lỏng tay.

Tất cả, đều sẽ đi theo biến mất.

Ngô Cảnh An không dám nghĩ tiếp.

Mang theo xót xa và thương cảm trong lòng, ở trong rạng sáng lạnh kinh người, anh nằm trên sàn nhà lạnh lẽo đến xương mà mơ một giấc mơ thật dài thật lâu.

Trong mộng, nhà vẫn như cũ không thay đổi, anh và Hứa Huy lại thành ông già, mỗi người cầm một tách trà nhỏ, ngồi ở ban công ánh sáng ngập tràn, chậm rì rì bày một bàn cờ vây, chậm rì rì mà đi hết quãng đời còn lại.
class="adsbygoogle"