- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi
- Chương 8: Tửu hương
Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi
Chương 8: Tửu hương
Hai ngày nay Hứa Huy không đến tìm Lâm Giai Giai, Ngô Cảnh An quan sát, sắc mặt Lâm Giai Giai không có một chút biến hóa nào, di động trong túi cô tám giờ liên tục cũng không hề vang một tiếng.
Hai người này, thực sự có vấn đề.
Ngay lúc anh đang nghi hoặc, ngày thứ ba, Hứa Huy lại xuất hiện.
Vẫn là khuôn mặt tươi cười mê người kia, vẫn là động tác tao nhã kia, mở cửa phòng trực ban, dịu dàng gọi tên Lâm Giai Giai.Lúc này, nữ nhân vật chính đang ở đây, Ngô Cảnh An không ngẩng đầu nhìn gã.
Thì ra, tất cả đều là anh nghĩ nhiều.
Chạng vạng sáu giờ tối, đã có nhiều người thu xếp muốn đi mua cơm, quản lý thông báo, có người mời bữa tối.
Tất cả mọi người hoan hô, quàn lý, hôm nay chảy nhiều máu nha, có chuyện tốt gì thế.
Quản lý lắc đầu thần bí, không phải tôi, có cao nhân khác, mọi người chờ ăn là được.
Mọi người để bụng đói chờ tới tám giờ rưỡi, lúc tan tầm điểm danh, quản lý vui vẻ ra mặt mà nói, ngày mai cuối tuần, đêm nay ai cũng đừng đi, ở Tửu Hương đã đặt sẵn bốn bàn, mọi người cứ thoải mái mà ăn cho no bụng đi! Các đồng chí phụ nữ cũng đừng lo lắng chuyện về sớm, xe trong xưởng sẽ phục vụ trọn gói, đưa mọi người về. Về phần cánh đàn ông, cơm nước xong còn có tăng hai, ai dám chạy chính là không nể mặt tôi. Nghe rõ chưa?
Một đoàn hai mươi mấy miệng ăn cùng kêu lên, nghe rõ! Ngay cả mấy người phụ nữ hay ở nhà cũng có chút hưng phấn, Tửu Hương là khách sạn tốt nhất đắt nhất khu quặng mỏ này, ai mà xa hoa như vậy, một hơi đặt liền bốn bàn.
Ngô Cảnh An nhớ tới buổi chiều người nọ đắc ý cười với anh, mở miệng ngậm miệng gọi anh bóng đèn bóng đèn, cuối cùng còn thêm một câu, buổi tối mời anh ăn cơm.
Hừ, vì Lâm Giai Giai, còn lấy cớ!
Một đám người cao hứng thẳng tiến tới Tửu Hương, đã thấy chủ nhiệm và bí thư phân xưởng đã ở đó, vì thế thu liễm bớt, cùng nhau chào hỏi.
Một gian có chủ nhiệm, bí thư, quản lý, ba “sếp” thêm một Lâm Giai Giai còn cả tiểu bạch kiểm kia một bàn, những người khác tùy ý.
Tiểu Lệ bàn Ngô Cảnh An nói: “Tôi đánh cuộc, hôm nay chắc chắn là tiểu bạch kiểm kia mời khách.”
Có người không ủng hộ: “Đúng, hắn mời khách, nhưng cuối cùng nhất định là lãnh đạo chúng ta bỏ tiền.”
“Hừ, vờ vịt, tính cái gì!” Một người đàn ông nói.
“Thôi đi, cậu cũng không chịu soi lại mình, người ta còn hơn cậu cả vạn lần.” Một phụ nữ nói.
“Nha, thì ra là coi trọng hắn mà không được, nếu không chị cũng thử ăn diện quyến rũ hắn xem.”
“Sao nào, bản thân không có bản lĩnh theo đuổi Giai Giai liền cho rằng đàn ông khắp thiên hạ đều chết hết. Cậu như thế, tám đời cũng không cưới được vợ.”
“Chị, chị lặp lại lần nữa coi!”
“Một bên ăn của người ta, một bên ngồi đây hùng hùng hổ hổ, như cậu còn không phải gây sự thì gọi là gì, không vui lòng thì đi đi, nếu không, thì đem hóa đơn trả tiền xem, cũng không cần nhìn sắc mặt ai, cả đám chúng tôi đều sẽ gọi cậu một tiếng anh hùng.”
Người đàn ông đập mạnh chiếc đũa vào bàn, vừa định nổi giận, đã có người tới khuyên nhủ, “Thôi, đàn ông không chấp phụ nữ, anh còn chưa nhìn ra sao, qua một đợt này, mấy người phụ nữ đều về phe hắn cả, ai bảo người ta là hoàng tử, chúng ta là cá đâu.”Ngô Cảnh An cũng nâng chén khuyên nhủ theo, “Đại Cương, cậu nói cậu hoảng cái gì, tôi đây đứng đầu sóng ngọn gió còn chưa hoảng đây này. Chị Lý, chị rộng rãi, đừng chấp hắn. Mấy kẻ đàn ông trong nhà máy cũng không thoải mái gì, đều là người một nhà, chị không giúp bọn tôi giới thiệu, còn nói lời tổn thương, lão già hai mươi tám như tôi cũng nghe không nổi. Không được, hôm nay chị uống với tôi một chén, ngày mai giới thiệu một cô mười tám cho tôi.”
Người phụ nữ nghe lời này liền vui vẻ, “Lão Ngô nha, chén này của cậu chị khẳng định phải uống, về phần cô mười tám, cảm ơn cậu, chắc chắn sẽ tìm được.”
Mâu thuẫn nhờ hai chén rượu này mà hóa giải, rất nhanh, không khí đã lần thứ hai nóng lên.
Thời điểm cao trào vui vẻ, Cao Phú Soái nâng chén đẩy cửa tiến vào, trên mặt nở nụ cười tao nhã, vừa vào cửa liền giới thiệu một phen.
Đàn ông nhìn thấy gã không quá cao hứng, phụ nữ thì lôi kéo hắn tới đây ngồi.
Cao Phú Soái khoát tay, đem một cái ghế dựa ngồi giữa Ngô Cảnh An và một người khác.
Người nọ thấy thế, vội đem ghế dịch sang bên cạnh một chút.
Cao Phú Soái sau khi ngồi xuống, cầm cái chén nói với mọi người, “Hôm nay tôi rất vui, có thể quen biết mọi người coi như là duyên phận, Hứa Huy tôi mặc dù không có năng lực gì, nhưng các vị có yêu cầu gì cần hỗ trợ, cứ việc nói với tôi một tiếng, có thể giúp tôi sẽ giúp.”
Đại Cương nghẹn một bụng lửa, bĩu môi, cố ý nói, “Thật không, Hứa thiếu, em họ tôi muốn tìm một việc làm kiếm sống trong thành phố, cậu xem…”
Hứa Huy rũ mắt nghĩ nghĩ, rất nhanh liền cười nói, “Cũng được thôi, bạn tôi mở quán bar đang cần người, bảo em cậu qua thử xem.”
“Quán bar nào?” Đại Cương vẻ mặt không vui.
“Huy Hoàng.”
Hai chữ vừa ra, tất cả mọi người hít sâu một hơi.
Huy Hoàng là quán bar lớn nhất trong thành phố, chi phí đắt đỏ không thể tả, ngay cả người bán hàng cũng chỉ tuyển người tốt nghiệp chính quy, đãi ngộ tốt đến mức khiến người khác đỏ mắt.
Đại Cương nuốt ực một ngụm nước miếng, trừng lớn mắt không thể tin mà nhìn Cao Phú Soái, lắp bắp: “Thật, thật không?”
Hứa Huy quơ quơ chén rượu trong tay, “Tôi chỉ hỗ trợ giới thiệu, hết kỳ thực tập có thể ở lại không là do bản thân, như vậy được không?”
Đại Cương gật đầu lia lịa, “Được được, quá tốt rồi, Hứa thiếu, anh Hứa, về sau anh có yêu cầu gì cần hỗ trợ, xin cứ việc phân phó, Đại Cương dù chết cũng không từ chối!”
Đại Cương trở mặt như lật sách quả thật có chút trơ trẽn, chẳng qua, không khí lập tức nóng lên.
Mọi người thay nhau mời rượu Hứa Huy, lại phát hiện gã uống đến uống đi vẫn chỉ là một chén kia.
Có người không đồng ý, tranh nhau rót rượu cho gã.
Hứa Huy đem tay che chén rượu, “Đừng khách khí, tôi không thể uống nữa.””Hứa thiếu, rất không nể mặt nha!”
“Hôm nay cứ uống thoải mái đi, không có việc gì, Hứa thiếu, nếu say mấy người chúng tôi nâng cậu về.”
“Đến, Hứa thiếu, tôi mời cậu.”
Dù người khác oanh tạc thế nào, bàn tay che trên chén của gã vẫn không chút thay đổi, trên mặt vẫn là nụ cười nhất quán, “Mọi người cứ việc uống, tôi không tiếp được, lát còn phải lái xe, không thể uống nữa.”
“Haiz” Đại Cương phất phất tay vẻ không quan tâm, “Tôi còn tưởng có chuyện gì, anh Hứa, anh mà uống say liền ngủ lại ký túc xá chúng tôi đi, sáu cái giường, tùy anh chọn.”
Hứa Huy lắc lắc đầu, “Thật sự không được, lát còn phải đưa Giai Giai về.”
Lời này làm mọi người nhất thời hiểu ra, sau đó là ồn ào cười đùa loạn thành một đống.
Hứa Huy nhìn thoáng qua Ngô Cảnh An bên cạnh, kề bên cạnh anh, hạ giọng nói, “Uống ít chút, tôi cũng không phụ trách nâng cậu lên lầu.”
Ngô Cảnh An đã uống hơn phân nửa bình rượu trắng, cũng có bảy tám phần say, lúc này nghe Hứa Huy nói như vậy, không hiểu được, quay đầu nhìn gã chờ giải thích.
Hứa Huy gắp một đũa đồ ăn, liếc về phía Ngô Cảnh An, thấy anh đang nhìn mình, vì thế nghiêng đầu sang, phát hiện vẻ mặt đối phương ngơ ngác.
Hứa Huy nghĩ nghĩ, có chút bực mình mà nói, “Không phải đã nói cuối tuần đưa cậu về nhà, quên rồi?”
Ngô Cảnh An bừng tỉnh, cúi đầu xoa xoa ấn đường, “Không phải cậu định đưa Lâm Giai Giai về?”
“Cô ấy lát nữa về rồi, đưa cô ấy về ký túc xá rồi chúng ta về.”
Ngô Cảnh An vốn muốn nói ngày mai cuối tuần, cậu còn đưa cô ấy về ký túc xá, chẳng lẽ còn muốn ngày mai sáng sớm lại đến đón cô ấy vào thành phố hẹn hò.
Nghĩ nghĩ vẫn là nuốt mấy lời này vào trong bụng, bọn họ yêu đương như thế nào, liên quan đếch gì đến mình, còn chờ người ta mắng xen vào việc của người khác sao.
Ăn một lát, phục vụ đem lên một bàn toàn đồ nướng, thịt dê, tôm, nấm hương, rau dưa… đều có đủ.
Bàn đồ ăn đặc sắc làm đầu óc mọi người có chút lơ mơ, Tửu Hương từ bao giờ có phục vụ đồ nướng?
Đồ ăn vừa lên, Hứa Huy ở trước mặt cả bàn quay đầu nói với Ngô Cảnh An, “Không phải cậu nói thích mấy cái này sao, tôi cố ý bảo phòng bếp làm, nếm thử hương vị xem, so với mấy quán bên ngoài thì thế nào?”
Ngô Cảnh An lúc ấy đang gắp một miếng thịt nhai ngon lành, vừa nghe gã nói như thế, động tác nhai thịt liền ngừng lại, tầm mắt bốn phía thẳng tắp chiếu về phía anh.
Miếng thịt mỹ vị vừa nhai nhất thời biến thành cái xương cá, nuốt không được, nhả cũng không xong, xanh mặt xấu hổ vô cùng mà nhìn kẻ khởi xướng.
Người này, đầu óc rút gân hay sao?
Thời điểm Hứa Huy đưa Lâm Giai Giai về cửa ký túc, như dự kiến, Ngô Cảnh An bị mấy người vây lại ở cửa nhà vệ sinh.Một đám mắt đỏ ngầu hung tợn hỏi anh và Hứa Huy rốt cuộc là quan hệ như thế nào.
“Tôi, Ngô Cảnh An, hai mươi tám tuổi, thề, trên có thổ địa dưới có thần tiên, chứng kiến cho tôi, tôi cùng Cao Phú Soái tuyệt đối trong sạch, tay còn chưa cầm, miệng còn chưa hôn, mấy anh ơi, tha cho tôi đi!”
Ngô Cảnh An ngã trái ngã phải, bộ dáng say khướt.
“Nói lung tung cái gì!” Mấy anh kia cũng không nghe anh nói bậy bạ, nắm cổ áo anh muốn đánh, “Nói, hắn cho cậu cái gì, cậu đã bán bao nhiêu tin tức của Giai Giai cho hắn, đồ phản bội, uổng công chúng tôi bình thường đối xử tốt với cậu như vậy, tan việc không về nhà ở lại ký túc xá đánh bài cùng, tên nhãi cậu còn về phe hắn, đồ thiếu lương tâm! Cậu có xứng đáng với chúng tôi không hả?”
Ngô Cảnh An mắng thầm trong lòng, là ai đánh bài với ai, một đám ma bài bạc, lúc này lại đẩy trách nhiệm lên người mình.
Ngoài mặt lại không thể nói như vậy, phải biết, lúc này anh đứng còn không vững đấy.
“Ha ha, thật là oan, chuyện của Giai Giai làm sao tôi biết được, có thể bán được tin tức gì, thật là còn oan hơn Đậu Nga, không tin các cậu nhìn, tôi mổ bụng cho các cậu xem!”
“Không bán, không bán hắn có thể tốt với cậu như thế sao, còn cố ý chuẩn bị đồ nướng cho cậu, không bán sao hắn biết được cậu thích ăn đồ nướng! Cậu thành thật mà khai ra! Hắn còn biết chuyện gì, cậu còn chiếm được chỗ tốt gì?”
Ngô Cảnh An híp mắt suy nghĩ nhìn vài kẻ to con uống cũng không khác anh là bao, “Tên kia là cố ý làm cho mọi người nhìn, mục đích chính là ly gián tình cảm huynh đệ chúng ta. Vài người anh em chúng ta nên bảo vệ nhau, tuyệt đối không thể để hắn chia rẽ. Lão Đại của tôi ơi, tôi thật sự không làm gì.” Nói xong, anh nhanh chóng đi lên trước. Lúc này còn không đi thì chờ tới khi nào.
Khi Hứa Huy trở về, Ngô Cảnh An đang ngã vào trên sô pha chợp mắt.
Mấy người phụ nữ đều đi rồi, mấy ông tướng mấy bàn kia còn đang chén chú chén anh.
Hứa Huy nửa ngồi xổm bên cạnh Ngô Cảnh An, “Aiz, say rồi à, cậu còn đi nữa không?”
Ngô Cảnh An khoát tay, nói mơ hồ không rõ: “Không đi không đi, đừng phiền tôi!”
Hứa Huy có chút bực bội, một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướиɠ như gã có bao giờ bị người xua tay đuổi đi, đứng lên từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ: “Ngô Cảnh An, cho cậu ba phút đồng hồ, đứng lên, quá hạn không hầu.”
Ngô Cảnh An trở mình, đối diện với sô pha đảo cặp mắt trắng dã, ba phút đồng hồ, cho dù là ba mươi phút ông đây cũng không đứng dậy, mặc kệ!
Hứa Huy tức giận chưa bao lâu đã bị người kéo qua bên kia, cùng đám quỷ rượu vui chơi giải trí đến hơn mười một giờ, quản lý đứng dậy hô to, cùng đi tăng hai.
Ngô Cảnh An bị người lay tỉnh, đứng dậy, mơ mơ màng màng đi ra ngoài, hàm hồ nói: “Không đi không đi, tôi không đi, tôi muốn đi ngủ, đi ngủ, đi ngủ…” Xoay mặt, đầu liền đυ.ng cửa cái “cốp”.
Anh ôm đầu kêu đau, đoàn người bị anh chọc cười, lão Đại khoát tay, “Đừng động đến cậu ta, uống say tới độ này, chúng ta đi, ai cũng đừng hòng tranh mic với tôi, tôi muốn hát cho đủ.”Ngô Cảnh An chia tay mọi người ở cửa khách sạn, mỗi người đi một ngả, trong cơn gió lạnh tháng ba thảnh thơi dạo bộ về ký túc xá.
Hứa Huy nhìn anh một cái, lấy điện thoại ra dặn dò vài câu, sau đó nói với quản lý một chút, xoay người chạy chậm vài bước, đuổi theo Ngô Cảnh An đang lảo đảo liêu xiêu.
“Không ngờ tửu lượng cậu kém như vậy.”
Âm thanh đột nhiên vang lên làm Ngô Cảnh An hoảng sợ, anh xoay người liền nhìn thấy Cao Phú Soái vẻ mặt kiêu căng mà đứng ở đằng kia.
Anh dùng sức dụi mắt, Cao Phú Soái kiêu ngạo kia vẫn chưa bị gió thổi đi, thế mới biết được, thì ra không phải ảo giác.
Cao Phú Soái tiến lên một bước, nhẹ nhàng hỏi một câu, “Có đi hay không?”
Gió lạnh tháng ba thổi vào cơ thể làm anh phát run, ngọn đèn ven đường soi rõ đường viền khuôn mặt Hứa Huy, anh cứ thế ngơ ngác nhìn, trong nhất thời có chút hoảng hốt.
Giống như quay trở lại nhiều năm trước kia, cũng có một người, đứng dưới ngọn đèn đường mờ nhạt, dùng thanh âm dịu dàng dễ nghe hỏi anh, “Có đi hay không?”
Thầm thở dài một tiếng, chôn vùi đoạn ký ức không thể trở lại kia, trở lại hiện thực, anh dùng âm thanh nhẹ đến không thể nghe thấy nói rằng: “Đi thôi!”
class="adsbygoogle"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi
- Chương 8: Tửu hương