Hôn lễ Đại Cương rốt cuộc không đi được, kết quả của việc ngủ bên ngoài một đêm là cảm lạnh. Ngô Cảnh An tìm người trực thay ca đêm, nằm trong nhà hai ngày, bệnh tình mới chuyển biến tốt đẹp.
Rốt cuộc vẫn là người trải qua mưa gió! Chút đả kích nhỏ ấy cũng không coi là gì, nhớ lúc trước bị Hứa Huy làm cho thương tích đầy mình, khóc lóc nỉ non, mà hiện tại còn có thể lấy ra chê cười.Trở lại làm việc không tránh khỏi một trận quở trách, Đại Cương đang trong thời gian nghỉ hưởng tuần trăng mật, Tiểu Kiều đại diện ánh trăng tiêu diệt một suất tiền thưởng của anh.
Tiểu Lý nhiều chuyện chân đạp lên cái bàn lắc la lắc lư, “Lâm Giai Giai đã trở lại anh biết không? Nghe nói người gầy đi một vòng, sắc mặt còn khó nhìn hơn lúc đi. Nếu so sánh thì, giống như lúc trước chính là chết cha, trở về liền thấy, ồ, cả mẹ cũng đã chết. Thảm đến mức đó đấy, anh hiểu không?”
Trán Ngô Cảnh An toát mồ hôi lạnh, Lâm Giai Giai đã chọc giận em cái gì, có người nguyền rủa người khác như vậy sao, rất thiếu đạo đức!
Ngoài tòa nhà ký túc xá có mấy cây lê, giờ đang là mùa nở hoa, trắng nõn thanh lịch. Vài cô bé tắm rửa trở về vươn tay hái xuống một cành, lúm đồng tiền còn mềm mại hơn cả hoa lê.
Tháng tư, trong tim Ngô Cảnh An hoa lê rụng trắng một màu.
Xưởng đại tu, kỳ hạn nửa tháng, theo quy củ cũ, anh cùng mọi người thay phiên nghỉ, nghĩa là anh lại có một tuần nghỉ, không có lương. Kỳ thật đây mới là mục đích thật sự của kỳ nghỉ này.
Có người chửi má nó, có người tru như sói, Ngô Cảnh An ngược lại không cảm thấy có gì không tốt, bớt đi vài trăm tệ, có thể chậm rãi lại những ngày ngựa không dừng vó này.
Thị trấn T, kỳ nghỉ Tết không đi được, anh định thừa dịp này đi thăm mẹ và chú Phương.
Buổi tối ăn cơm, Tiểu Kiều, Khổng Tân hâm mộ: “Vẫn là tên nhóc này tốt số, hằng năm đều có thể kiếm vài ngày nghỉ ngơi một chút, sau này tôi cũng muốn xin đi làm xét nghiệm, trải qua ngày tháng vui vẻ.”
“Thị sát kiểm kê, thị sát kiểm kê, thị sát cái cục cứt, mẹ nó không để cho người ta sống. Lão Ngô, xin cậu thương xót, đổi cho tôi được không?”
Ngô Cảnh An đặt mạnh chén rượu lên bàn, chỉ vào hai kẻ đứng nói không đau lưng kia, “Hừ, lúc này mới bảo tôi vui vẻ, lương tôi hệ số 1.2 lương các cậu 1.4, lúc nhận tiền sao không nói đổi. Tôi đây tháng nào cũng nghèo mạt, các cậu còn tiêu tiền của tôi.
Khổng Tân cợt nhả, “Ha ha, cậu không phải là một người ăn no cả nhà không đói bụng sao! Không giống như tôi, vợ con một nhà.”
Tiểu Kiều vô tư tới vô tâm, “Đúng vậy, tôi mặc dù không có vợ nhưng cũng không thể so với cậu, yêu đương còn không thoải mái bằng nuôi gia đình, đi dạo chợ với cô ấy một chuyến tiền lương cũng thành không. Anh trai, cũng là anh nhìn xa trông rộng, giang hồ độc hành.”
Ngô Cảnh An uống một ngụm rượu lớn, ngậm trong miệng hóa thành một ngụm máu, phun hết vào hai người.
Sau ca sáng thứ hai là chính thức nghỉ, ngồi xe trở lại nhà trong thành phố, có chút thương cảm nhìn một phòng toàn gia cụ xa hoa, anh thở dài trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Buổi tối lúc nằm trên sô pha xem TV, anh không thể tránh né mà lại nghĩ tới Hứa Huy.
Dù sao cũng sống cùng nhau hai tháng, rất nhiều chuyện đều dung nhập với nhau.
Ngô Cảnh An chỉ vào TV lớn nói, “Nhà của em rộng có bao nhiêu, anh mua TV lớn như thế, không sợ làm chói mắt sao!”
Hứa đại thiếu bất mãn bĩu môi, “Cũng bởi vì nhà em nên anh mới mua cái 55 inch, ai biết có vẻ càng nhỏ. Anh nói này, phòng cho khách kia để lại làm chi, không bằng đập đi, làm một cái phòng khách to thế nào?”Ghế sô pha mềm mại tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hai người, một âm thanh nói nhỏ động tình vang lên ở bên tai.
Giọng nói của gã trầm thấp nóng bỏng, tiếng yêu triền miên quanh quẩn trong mỗi góc phòng, “Cảnh An, anh yêu em… Cảnh An, bên trong em nóng quá… Cảnh An, gọi tên của anh, nhanh”
Khóe miệng Ngô Cảnh An gợi lên một nụ cười chua xót, hồi ức chân thật kia, từng giọt từng giọt đều mang theo nỗi đau không nói nên lời.
Anh cần phải rời đi, không chỉ là một cuối tuần, chỉ cần rời khỏi chỗ này là tốt rồi.
Tuy rằng miệng vết thương không sâu, cũng cần có thời gian khép lại. Nhà mẹ anh, chính là nơi chữa thương tốt nhất.
Những thứ gia cụ này Hứa Huy cũng không cần, nếu lấy cái này làm cớ gặp lại gã, chỉ sợ bản thân sẽ không nhịn được mềm lòng, nhịn không được…
Còn có cái nhẫn kia, gã mang đi Bình An, để lại Hứa Người.
Cũng không quan trọng nữa.
Anh có thể khẳng định, lúc ấy Hứa Huy yêu anh, phần yêu kia còn rất sâu đậm, nhưng không cách nào kéo dài.
Lúc tình thâm thì không có gì cố kỵ, chuyện ngốc đến mấy cũng có thể làm ra.
Lúc tình mỏng cũng không còn gì để cố kỵ, chuyện tàn nhẫn cũng có thể làm được.
Tình yêu của gã không có chút nào giả dối, nhưng tình yêu đó, đã quá hạn.
Cái Ngô Cảnh An muốn, là một tình cảm lâu dài, cho dù quá trình có bình thản, anh hi vọng giống như chú Câm và chú Trương, tế thủy trường lưu, vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
(tế thủy trường lưu: dòng nước nhỏ chảy được lâu dài)
Nói anh ngây thơ cũng được, có chút khúc mắc, làm thế nào cũng không bỏ qua được.
Có lẽ sẽ có đau xót nhất thời, nhưng anh không hối hận đã lựa chọn chia tay.
Vốn là hai người không thích hợp, cho dù hiện tại miễn cưỡng tiếp tục, tương lai, nếu xảy ra chuyện tương tự hoặc là chuyện càng tồi tệ hơn, sẽ khiến cho chút cảm giác tốt đẹp cuối cùng giữa bọn họ chà sạch.
Chia tay, là tất nhiên.
Sáng sớm hôm sau, anh đem theo hành lý đơn giản ngồi xe đi thị trấn T.
Sau khi chia tay, mỗi ngày Hứa Huy đều trải qua thật phấn khích.
Gã không đi làm nữa, mỗi ngày cùng bọn Liêu Thắng Anh ngâm mình ở đâu đó.
Chơi bóng, ca hát, nghỉ dưỡng, tán gái, mỗi ngày đều ăn chơi trác táng.
Gã lại quay trở về cuộc sống phú nhị đại hoàn khố trước kia, ở bên bể bơi uống rượu đỏ, cúi đầu hôn môi mỹ nhân trong ngực.
Tùy ý phóng túng tươi cười.
Liêu Thắng Anh cũng hồ nháo với gã, mỗi ngày mở party, ngợp trong vàng son, hàng đêm sênh ca.
Hứa gia đối với Hứa Huy vẫn luôn áp dụng thái độ mặc kệ, giống như cô gã năm đó nói, chỉ cần gã không gϊếŧ người phóng hỏa, vi phạm pháp luật, chơi thì cứ chơi đi, tùy gã. Có thằng đàn ông có tiền nào lúc tuổi trẻ không chơi bời, Hứa Huy nhà mình lại không thiếu tay thiếu chân, đào hoa là rất bình thường.Chỉ là gần đây Hứa Huy chơi bời có chút quá đáng, công ty không đi, nhà cũng không về, thậm chí điện thoại cho gã gã cũng không nghe, mẹ gã lo lắng.
Biết gã bình thường chơi với tên nhãi nhà họ Liêu, mẹ gã trực tiếp ban ý chỉ đến trên đầu Liêu Thắng Anh.
Lúc điện thoại vang lên, Liêu Thắng Anh còn đang đánh cờ với chu công. Thình lình bị đánh thức, hắn cũng không thèm nhìn di động, tức giận rống to một trận.
Giọng nói không mặn không nhạt của mẹ Hứa Huy vang lên ở đầu kia di động, “Nha, tính tình Thắng Anh lại nóng nảy hơn rồi! Cả trưởng bối cũng không để vào mắt nữa?!”
Liêu Thắng Anh giật mình bò từ trên giường dậy, tất cả mơ mơ hồ hồ đều bị dọa mất sạch.
Mất một sọt lời nói hay mới khiến cho Vương mẫu nương nương nguôi giận.
“Thôi, dì cũng không lắm lời với cháu, Hứa Huy ở cùng cháu sao?”
Không quanh co lòng vòng, thái hậu trực tiếp khẳng định, không để cho hắn nói bừa.
Liêu Thắng Anh liên tục dạ vâng, “Ở chỗ cháu ạ, dì ơi, có cháu ở đây dì cứ yên tâm đi!”
“Hừ, chính vì ở chỗ cháu nên mới làm người ta lo lắng. Cháu xem cháu làm được chuyện tốt đẹp gì, Trần Thiến là một cô bé rất tốt, cháu còn có thể làm người ta giận bỏ đi. Cha mẹ cháu quá chiều cháu, cái gì cũng nghe theo. Dì còn thật sự muốn nhìn, cháu còn có thể tìm dạng phụ nữ gì, dám mang về cô nào không đứng đắn, đừng nói cha mẹ cháu, dì cũng sẽ không tha cho cháu đâu!”
Liêu Thắng Anh cười ngây ngô, trong lòng nghĩ như cha mẹ cháu làm gì đã được cho là chiều chuộng, so ra thì cả nhà dì mới gọi là sư phụ. Hơn nữa cháu cho dù không đứng đắn, tốt xấu vẫn là đàn bà, con trai bảo bối của dì cả đàn ông cũng chơi tuốt, ngày nào đó đem về một đứa con rể, còn không phải làm dì phát bệnh tim sao.
Mẹ Hứa nói nửa ngày đều bị vài câu “Không có việc gì”, “Rất tốt”, “Hắn có thể có chuyện gì, chỉ có hắn làm người khác có chuyện, ai dám làm gì hắn” đánh trở về, cuối cùng bất đắc dĩ lải nhải hai câu, phân phó hắn chăm sóc Hứa Huy, liền cúp điện thoại.
Liêu Thắng Anh bọc ga giường, nổi giận đùng đùng gõ vang cửa phòng Hứa Huy.
Không đợi người bên trong trả lời, hắn đẩy cửa vọt vào phòng liền bắn tằng tằng.
“Mẹ mày gọi điện thoại cho tao, mày có chuyện gì có thể phóng cái rắm không, cứ nghẹn như vậy không khó chịu à!”
Hứa Huy vừa mới bị đánh thức, cả bụng đều là lửa giận mới rời giường. Thản nhiên liếc nhìn người đàn ông hùng hổ kia một cái, lộn trở lại trên giường ngủ.
Liêu Thắng Anh bị bỏ qua không cam lòng xốc chăn gã, “Mày nói xem, tao là do vợ chạy theo người ta, cho nên khổ sở, thương tâm, suy sút, mượn rượu giải sầu, mày còn đi theo làm cho đủ mười phần sao? Đừng có nói mày tới an ủi tao, bình thường cũng không thấy mày nghĩa khí như vậy, Huy Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bị hắn làm ồn như vậy, Hứa Huy cũng không buồn ngủ nữa, chống giường ngồi dậy, nhíu mày, buồn cười nhìn hắn, “Chuyện gì? Tao có thể có chuyện gì? Tao không tốt sao, có người phóng túng cùng mày không tốt sao? Hay là nói, mày chê tao đoạt nổi bật của mày? Ha ha, Tiểu Anh Tử, mày muốn nói gì?””Hừ!” Vừa nghe Hứa Huy gọi biệt danh hồi tiểu học của hắn, Liêu Thắng Anh đã biết người này lại nổi tính tự cao tự đại, không coi ai ra gì lên, “Mày tốt? Mày một ngày hai mươi mấy giờ chơi liên tục, đúng, ăn, uống, chơi bời, con mẹ nó mày vui quá đi, có ai liều mạng như mày sao?! Mày nói mày vẫn tốt, mày tốt chỗ nào? Cả cái mặt đều trắng bệch như xác chết trôi. Người không biết còn tưởng mày không thất tình thì cũng thất thân, lão Hứa, rốt cuộc mày thuộc loại nào?”
Hứa Huy cúi đầu suy nghĩ, cười một tiếng mất tinh thần, lấy gói thuốc trên tủ đầu giường hút, một điếu tiếp một điếu, im lặng, giống như một hoàng tử tiếc chữ như vàng.
Liêu Thắng Anh mắng vài tiếng, phẫn nộ trở về phòng.
Hứa Huy ngồi dựa trước giường, quay đầu, liếc mắt một cái trông thấy thảm cỏ ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời tháng tư ấm áp, chiếu vào hàng ngô đồng nước Pháp, lá xanh như được mạ thêm một lớp vàng, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Làng du lịch này thật đẹp, gã từng nói với Cảnh An, chờ đến mùa hè, lại cùng nhau đến chỗ này nghỉ phép.
Ở trên sân cỏ đánh golf, tản bộ dưới hàng ngô đồng, ở dưới giàn hoa tử đằng nếm rượu, ở dưới ánh sao đầy trời điên cuồng làʍ t̠ìиɦ.
Đeo đôi nhẫn Hứa Người Bình An, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Tất cả những điều này, đều chưa kịp.
Chờ đến mùa hè, gã đã thành một mình.
class="adsbygoogle"