Ngày hôm sau người toàn xưởng đều biết có một “Cao Phú Soái” gửi cho Ngô Cảnh An một tin nhắn cực mờ ám, con heo nhỏ rất sống động trong tin nhắn bị người một truyền mười, mười truyền trăm khen thành “thần thú”.
Khi điểm danh có người gọi, “Lão Ngô, sao thân ái nhà cậu không đưa cậu đi làm mà phải đi một mình thế?”
Lúc đi làm có người đi qua trước cửa, “Lão Ngô, Cao Phú Soái kia là ai vậy, bật mí cho mọi người biết chút, bạn bè đảm bảo sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không nói ra. Lại nói, thì ra cậu thích kiểu này nha, không phải bình thường cũng nhìn lén anh đây chứ? Ai nha, không được rồi, anh đây phải trở về ăn mặc kín đáo hơn mới được, không thể để cậu xem hết.”
Mấy chị em cũng có người tới trêu chọc, “Đồng chí Cảnh An, chị em thương cậu, chỉ cần, cậu đem thần thú đáng yêu kia cống hiến cho chị em chúng tôi đùa giỡn một chút là được. Ha ha..”
Đồng chí Ngô Cảnh An hít sâu một hơi, không bình tĩnh nổi mà rống, “Cút hết đi cho ông!!!”
Gần mười giờ, đầu sỏ gây tội – đồng chí Cao Phú Soái dắt theo con heo nhỏ thân mến kia lững thững đi đến.
Tình huống lúc đó là như thế này, Cao Phú Soái mang theo một túi đặc sản Hải Nam đi vào phòng xét nghiệm, phòng xét nghiệm đang líu ríu đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ thấy đồng chí Cao Phú Soái hơi gợi khóe môi cười cười, giơ giơ gói to trong tay lên, một đám nữ sinh mãnh liệt nhào qua chỗ gã.
Đồng chí Cao Phú Soái khó khăn thoát thân, sửa sang lại kiểu tóc, phóng khoáng mà đi về phía Lâm Giai Giai.
Đưa qua một gói to đẹp đẽ, Lâm Giai Giai mỉm cười nhận lấy.Có cô nhìn qua, mắt sắc nhìn thấy, chỉ nghe một tiếng trầm trồ, đã rước lấy đông đảo chị em vây xem.
Lâm Giai Giai lại cố từ chối một chút mới nhận, các chị em vây quanh bên người cô nàng khen cô tốt số.
Cao Phú Soái tranh thủ thời gian đi đến bên người Ngô Cảnh An đang ỉu xìu, đá đá ghế dựa anh ngồi, “Nghĩ gì thế, sao ngẩn người ra vậy?”
Ngô Cảnh An tức giận đáp, “Nghĩ đến Cao Phú Soái nhà tôi!”
“Cái gì?”
Một nữ sinh lên tiếng giải thích, “Hứa thiếu, anh không biết, ngày hôm qua có một Cao Phú Soái gửi cho lão Ngô một tin nhắn, siêu mờ ám, phía trên là một cái ảnh heo nhỏ, chủ yếu là phía dưới có một hàng, “thân, có giống cậu không?” lão Ngô cả ngày hôm nay bị người ta trêu mãi.
Hứa Huy đưa tay che miệng giả bộ trầm tư, Ngô Cảnh An dám lấy đầu mình đánh cược, chắc chắn gã đang che miệng cười trộm.
Khó khăn lắm mới ngừng được cười, Hứa Huy hỏi, “Sao lại gọi là Cao Phú Soái?”
Nữ sinh kia tận hết trách nhiệm mà đáp, “Nghe nói trên điện thoại lão Ngô lưu tên như thế, cho nên mới càng làm cho người ta hiểu lầm.”
Ngô Cảnh An cúi đầu xem xét đến xem xét đi, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Chờ đám nữ sinh kia tản đi, Lâm Giai Giai đi xưởng bộ giao thành phẩm, Hứa Huy ngồi ở đối diện Ngô Cảnh An, lấy chân đạp đạp giày của anh, “Còn giận à?”
Ngô Cảnh An vẫn nhìn tiểu thuyết không để ý tới gã.
Hứa Huy nghĩ nghĩ, vẫn đem phần quà kia lấy ra đưa tới trước mặt anh, đúng là một bức tượng heo nhỏ, giống y hệt trong ảnh.
“Tôi thật sự cảm thấy nó giống cậu, ấy, không phải cố ý nói xấu gì đâu, cậu xem, cậu với nó không phải giống nhau chỗ thành thật hàm hậu sao, cho nên mới muốn mua tặng cậu, việc này cũng đâu phải lỗi mình tôi, ai bảo cậu đem tin nhắn cho người khác xem.”
Đây còn là tiếng người nói sao???
Để tôi nói cậu giống một con heo, cậu có vui không???
Con heo này có điểm giống tôi, còn tôi thấy cậu với con rùa chính là cha con, đồ vương bát đản!
(vương bát đản: có thể hiểu là đồ không bằng cả con rùa, hoặc là đồ rùa rụt đầu, dịch từng chữ thì là đồ trứng rùa, cho nên mới nói là cha con với con rùa.)
Hứa Huy đẩy đẩy con heo đến trước mặt Ngô Cảnh An, “Aiz, tôi nói này, cậu như vậy rất không lịch sự, người khác có ý tốt tặng quà cho cậu, tốt xấu gì cậu cũng phải liếc mắt một cái chứ! Đàn ông gì mà nhỏ mọn vậy.”
Tôi lòng dạ hẹp hòi, còn cậu thì rộng lượng, ngày mai tôi đi mua một cái trứng chụp ảnh rồi gửi cho cậu, thêm một tin nhắn “Đây là con rùa sinh ra, giống cậu không?” để cho bảy cô tám dì chín hồ bằng mười cẩu hữu của cậu cùng xem rồi hãy nói chuyện rộng lượng với tôi.
“Nào nào, là tôi không đúng, ngày mai cậu không có ca phải không, hôm nay tan tầm tôi mang cậu về thành phố, tối nay cậu muốn đi đâu chơi tôi cũng chiều.”Ngô Cảnh An cầm lấy bức tượng con heo kia, không thèm nhìn liền thả vào ngăn kéo, thản nhiên nói một câu, “Cảm ơn, quà tôi nhận, về thành phố thì thôi.”
Ông lớn Hứa Huy không hài lòng, “Tôi nói này, cậu ít ra cũng liếc mắt một cái chứ, dù thế nào cũng là tôi tỉ mỉ chọn lựa.”
“Thật không?” Ngô Cảnh An híp mắt nhìn gã, nói với giọng điệu quái gở, “Chẳng lẽ không phải mua quà lớn tặng người nào đó được khuyến mãi vật kỷ niệm kèm theo sao? Ấy, như vậy tôi còn phải thật sự cảm ơn cậu, ánh mắt độc đáo ghê!”
Hứa Huy có chút căm tức liếc anh một cái, “Không biết nhìn hàng!”
Ngô Cảnh An không đáp, không khí nhất thời có chút cứng ngắc.
Giai Giai không biết bị chuyện gì níu kéo, lâu như vậy cũng không thấy về.
Hứa Huy không biết từ đâu rút ra một điếu thuốc, vừa định châm lửa, thình lình nghe Ngô Cảnh An nói một câu kỳ quái:
“Cậu thật lòng thích Lâm Giai Giai à?”
Hứa Huy ngẩn ngơ, nhất thời còn tưởng mình nghe lầm, “Cậu nói gì?”
Ngô Cảnh An ngẩng đầu nhìn gã, sắc mặt nghiêm trang chững chạc hiếm thấy, “Nếu chỉ là muốn nói chuyện yêu đương thì thôi, còn nếu thật sự tính toán kết hôn, tôi khuyên cậu vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.”
Hứa Huy nắm điếu thuốc chưa đốt trong lòng bàn tay, sắc mặt khó coi, “Cậu có ý gì?”
Nói như thế nào cũng là việc riêng tư của người khác, Ngô Cảnh An không phải bà tám lắm mồm, không muốn nói nhiều, nhưng Hứa Huy…
Qua nhiều ngày tiếp xúc, anh thật sự không muốn nhìn gã làm một kẻ ngốc không biết gì bị lợi dụng.
“Không có ý tứ đặc biệt gì, chỉ là muốn nhắc nhở cậu một chút, bề ngoài một người không thể nói lên điều gì, không nên lấy đó làm tiêu chuẩn kết hôn, bỏ thời gian tìm hiểu đối phương một chút, như vậy tốt hơn.”
Hứa Huy nghe anh nói xong, suy nghĩ cẩn thận một lát, cười cười nói, “Tôi hiểu.”
Hiểu? Ngô Cảnh An ngẩng đầu nhìn gã.
Hứa Huy cười nhìn có vẻ hiền lành nhưng không giống bình thường, thiếu chút trêu tức, lại thêm vài phần hương vị trào phúng, “Đừng giả bộ nghiêm trang chững chạc như thế, thích Lâm Giai Giai thì cứ việc nói thẳng, tôi không để ý chuyện cùng người khác cạnh tranh công bằng.”
Ngô Cảnh An không hiểu tại sao gã lại có thể hiểu lời mình thành ra như vậy, cũng có chút bực bội, “Ý cậu là tôi bởi vì thích Lâm Giai Giai mới nói ra những lời này?”
Hứa Huy bóp nát điếu thuốc ném xuống đất, vỗ vỗ tay, “Chẳng lẽ không đúng sao?” Giương mắt, nhìn về phía người đối diện, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt cùng đùa cợt, “Hừ, Ngô Cảnh An, chỉ dựa vào cậu cũng muốn cùng tôi tranh giành, quả là không biết tự lượng sức mình! Cậu cho là cậu có thể ngồi cùng mâm với tôi sao, đều là người, nhưng cũng chia ba bảy loại, cậu cảm thấy cậu thuộc loại nào? Khuyên cậu một câu, người như cậu tốt nhất nên tìm một người cùng làm ở quặng mỏ này mà yêu đương, Lâm Giai Giai người ta dù sao cũng là sinh viên, cậu xứng với cô ấy sao?”Ngô Cảnh An không chớp mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, người này, là Hứa Huy sao?
Là Hứa Huy đưa anh vé xem bóng rổ, cùng anh ăn cơm sao?
Là Hứa Huy nửa đêm gọi điện thoại cho anh hỏi tình sử của anh sao?
Là Hứa Huy đuổi theo anh đòi số điện thoại và địa chỉ, sáng sớm mua bữa sáng cho anh đó sao?
Vừa một tiếng trước, tin nhắn bị đồng nghiệp cười nhạo, “thân, giống cậu không?”, thật sự là do Cao Phú Soái trước mặt này gửi sao?
Giờ phút này, anh đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại.
Bởi vì người nào đó bị lợi dụng, anh tức giận đến phát cuồng, lại lo gã sẽ tổn thương không dám nói ra sự thật.
Nhưng nghe mà xem, người kia lại nói gì với anh?
Người như anh, dạng người như anh, chỉ xứng với một phụ nữ ở khu khai thác mỏ này. Người như anh, không xứng với Lâm Giai Giai.
Ngô Cảnh An nở nụ cười, giận dữ vẫn luôn nghẹn trong bụng cũng lặng lẽ tiêu tán trong nụ cười này, ánh mắt nhìn về Hứa Huy mang theo vẻ biết ơn.
Chính xác, anh thấy biết ơn, Hứa Huy hiện tại, mới là Hứa Huy thực sự vốn có.
Thiếu gia nhà giàu, tuổi trẻ, không phải nên kiêu ngạo, cuồng vọng, ích kỷ, ngang ngược sao?
Trước đây Hứa Huy ngụy trang quá tốt, khiến anh có chút choáng váng đầu óc, thậm chí quên mất gã và anh không phải người cùng đường, thậm chí…
Cho nên, anh thật biết ơn những lời nói này của Hứa Huy, đúng lúc đánh tan những ý tưởng không bình thường kia của anh.
Hai mắt anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Hứa Huy, gằn từng tiếng, “Tôi thật khờ, đến bây giờ mới hiểu được, cậu cùng Lâm Giai Giai, thực sự là trời sinh một đôi. Hứa Huy, cậu yên tâm, tôi sẽ không tranh với cậu, như cậu nói đó, tôi không xứng. Trên thế giới này, có thể xứng với loại phụ nữ như cô ta, ngoài cậu ra có lẽ không còn ai khác. Tôi chúc hai người sớm kết hôn, sinh quý tử.”
Hai tay dùng sức chống lên bàn, anh đứng lên, cất bước đi ra khỏi phòng trực ban.
Anh cố hết sức đứng thẳng lưng, để cho bóng dáng mình trông có vẻ thật cao thật kiên cường.
Đi ra cửa lớn phân xưởng, rẽ sang một bên, anh tựa vào bên tường, dũng khí cùng kiêu ngạo lúc nãy trong nháy mắt biến mất.
Chỉ còn phẫn nộ, và thương tâm.
Đấm thật mạnh vào tường, nhìn máu đỏ tươi chảy xuống, anh dường như không cảm nhận được đau đớn.
Như vậy rất tốt, như vậy là tốt nhất.
Từ nay về sau, coi như không quen biết một người gọi là Hứa Huy.
Nhưng anh vẫn sẽ nhường chỗ cho tên con nhà giàu kia, thậm chí so với trước kia càng thêm tha thiết mong bọn họ yêu nhau.
Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa, lời này nói thật không sai.
Hứa Huy, Lâm Giai Giai, thật cmn xứng đôi!Ngô Cảnh An cất tiếng cười to, cười đến nỗi thân thể phát run, cười đến chảy nước mắt.
Ngô! Cảnh! An! Đồ con lợn si tâm vọng tưởng! Rốt cuộc, đã tỉnh lại!
Tan tầm, Đại Cương thông báo với vài người bạn, nói buổi tối mời cơm, Ngô Cảnh An vốn không muốn đi, Khổng Tân lại mạnh mẽ lôi kéo, “Đi thôi, tôi đây có nhà có cửa cũng đi giúp vui, cậu một người trốn trong ký túc xá làm chi!”
Ngô Cảnh An bất đắc dĩ đi cùng, mới sáu giờ, có chút sớm, có mấy người còn chưa tới, Khổng Tân lấy bài ra kêu mọi người cùng đánh bạc.
Lúc Hứa Huy vào, Ngô Cảnh An đang ngậm thuốc, cầm bài trong tay suy nghĩ xem nên đánh lá nào.
“A, anh Hứa, anh đến rồi.” Đại Cương nhiệt tình chào hỏi khiến Ngô Cảnh An đang xáo bài cả kinh, vài lá liền rớt ra.
Lão Lục nhìn bài mắng anh vài câu, Ngô Cảnh An tức giận đem bài ném vào tay hắn, rút điếu thuốc trong miệng ra, “Anh đánh đi, tôi ra ngoài đi tiểu.”
Không chớp mắt đi qua bên người Hứa Huy, đi ra quán ăn vặt đằng trước mượn bật lửa hút thuốc ngẫm nghĩ lý do rời đi.
Đáng tiếc anh còn chưa nghĩ ra đã bị Đại Cương đi ra ngoài lôi về, “Cậu cmn đừng nghĩ về trước, hôm nay tôi cố ý mời Hứa đại thiếu còn trông vào cậu giữ thể diện đấy! Dám chạy trước, cẩn thận tôi lột da!”
Ngô Cảnh An oan ức, “Tổ tông của tôi ơi, tôi với Hứa đại thiếu kia thật sự không quen, cậu tha cho tôi đi! Ngày mai tôi mời lại cậu một bữa cũng được!”
“Bớt nói nhảm! Mỗi ngày cậu đều gặp hắn, cậu không quen hắn, chẳng lẽ tôi quen! Vào nhà cho tôi!”
Sau khi đem người vào nhà, còn cố ý đẩy anh vào vị trí đã chừa sẵn – bên tay phải Hứa Huy.
Mông Ngô Cảnh An giống như ngồi phải bãi mìn, vừa mới bị người đè xuống đã bật người nhảy lên, “Ôi hôm nay bụng tôi không tốt, tôi muốn ngồi gần cửa, chạy vào WC cũng tiện.”
Đại Cương còn muốn kéo anh về, ai biết Ngô Cảnh An cương lên, vặn ngược làm cổ tay hắn đau đớn.
“Nhãi con muốn chết sao, dùng lực lớn như vậy, thôi thôi thôi, ngồi đi thôi, đồ ma làm biếng nhiều cứt đái.”
Khóe miệng Hứa Huy cong lên thành một ý cười khó phát giác, liếc mắt nhìn người vừa ngồi xuống đối diện
Đồ ăn được đưa lên, Đại Cương nâng chén mời rượu, chén đầu đương nhiên là kính Hứa Huy Hứa đại thiếu.
Hứa Huy gọi một cuộc điện thoại liền thu xếp xong chuyện chỗ làm của em họ hắn, Đại Cương bội phục người này từ đáy lòng.
Dù nói hiện tại người có tiền làm gì cũng dễ, nhưng bọn họ một không quen biết hai không có tiền, bán nhà cũng không tìm đâu ra một phần việc làm tốt như vậy, Hứa Huy sau một đêm liền thành đại ân nhân nhà hắn, chén rượu này nói gì cũng phải mời.
Hứa Huy không đổi sắc mặt cười cười, sau khi uống hai chén liền xua tay “Không thể uống nữa.”
Đại Cương cùng mọi người còn muốn nói thêm vài câu, ai biết Hứa Huy trực tiếp bật chế độ thiếu gia, “Tôi cũng không có gì khó chịu, chỉ là, ghét nhất là bị người mời rượu. Có thể uống bao nhiêu thì tôi uống bấy nhiêu, nói nhiều liền phạm vào kiêng kỵ của tôi.”Đại Cương bưng rượu sững sờ, trong nhất thời, trên bàn rượu không một tiếng động. Khóe miệng Ngô Cảnh An hơi gợi lên, mỉm cười.
Quả nhiên là tính tình đại thiếu gia.
Hứa Huy ghim nụ cười này vào trong mắt.
Đại Cương vội mở miệng hóa giải xấu hổ, mọi người cũng cùng phụ họa, “Đúng rồi, có thể uống bao nhiêu thì uống, mọi người cũng đừng nói nữa, tự lượng sức mình đi!”
Không khí chậm rãi nóng lên, có người hỏi Hứa Huy và Lâm Giai Giai thế nào rồi.
Đàn ông mà, ngồi cùng một chỗ thường sẽ nói vài câu thô tục, nhưng mọi người với Hứa Huy không quen thuộc, không rõ tính tình gã, hơn nữa nói quá mức lại sợ trêu cho đại thiếu gia mất hứng. Vì thế chỉ hàm súc hỏi han, đến giai đoạn nào rồi?
Hứa Huy rút một điếu thuốc ra, lập tức có người giúp gã châm lửa, gã hút một hơi, chậm rãi nói, “Cũng được. Giai Giai không có tính tình tiểu thư, ở chung rất tốt.” Nói xong nhìn thoáng qua mọi người, “Nghe nói, trong xưởng rất nhiều người từng theo đuổi Giai Giai.”
Vài người trẻ tuổi gãi gãi đầu ngại ngùng cười, cuối cùng Đại Cương tổng kết một câu, “Không thể so với anh Hứa được, Giai Giai sao có thể để ý mấy kẻ quê mùa chúng tôi.”
Hứa Huy gảy rơi tàn thuốc, ngón tay thon dài đưa điếu thuốc vào miệng, hút một hơi, mí mắt vừa nhấc liền thấy người đối diện đang châu đầu ghé tai người khác nói gì đó.
“Không có gì phải ngại, tục ngữ đã nói rồi, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Muốn theo đuổi cứ can đảm mà theo đuổi, chỉ cần đừng làm động tác nhỏ gì sau lưng tôi, tôi tuyệt đối không để ý.”
Tay cầm rượu của Ngô Cảnh An cứng đờ, con người lạnh như băng nhìn sang người vừa lên tiếng khıêυ khí©h.
Vừa khéo, đúng lúc gã đang chăm chú nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, oán hận ngay sau lời tiếp theo của gã liền thăng cấp.
“Đời tôi, ghét nhất những người chỉ giỏi giả dối, trước mặt người khác ra vẻ không thèm để ý, trong bụng lại toàn là âm hiểm giảo hoạt, như con chó điên dơ bẩn, lúc nào cũng có thể chồm đến cắn một miếng.”
Lời này nói với Ngô Cảnh An, liền dễ dàng đạt tới hậu quả dự kiến.
Ngô Cảnh An yên tĩnh nãy giờ bỗng ném chiếc đũa đi, đột nhiên bùng nổ tức giận quát, “Mày cmn nói ai?”
Tiếng rống này của anh làm tất cả mọi người sửng sốt, Khổng Tân kinh ngạc mà giật nhẹ cánh tay Ngô Cảnh An, “Lão Ngô, cậu sao vậy?”
Những người khác thấy thế cũng cùng khuyên nhủ, “Lão Ngô, cậu kích động cái gì, Hứa thiếu cũng không phải nói cậu.”
“Đúng vậy, người trong xưởng ai chẳng biết cậu không để ý Lâm Giai Giai, Hứa thiếu chỉ nói như vậy thôi, cậu đừng nhạy cảm quá!”
Đại Cương bước lên hai bước lôi kéo anh, muốn lôi anh ra, “Cậu xem mình đi, uống say là lại thế, Hứa thiếu, anh đừng để ý, cậu ta là như vậy đấy, say khướt là quát ầm cả lên, chúng tôi cũng đã quen rồi. Tôi nói này cậu đừng làm bậy, mau ra đây, đừng ở chỗ này quậy phá nữa.”Dưới chân Ngô Cảnh An như mọc rễ, dù hắn lôi kéo thế nào cũng không động đậy. Trong mắt như đốt lửa, dường như giây tiếp theo sẽ phun ra thiêu chết người trước mặt.
Hứa Huy cũng ném đũa, chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn đứng đó, cảm giác áp bách mười phần.
“Ngô! Cảnh! An! Mày nghĩ đúng rồi đấy, tao chính là đang nói mày!”
Lời Hứa Huy giống như mồi lửa rơi vào bao thuốc nổ, trong nháy mắt Ngô Cảnh An liền bạo tạc.
Ngô Cảnh An mặt mũi bầm dập bị Khổng Tân dìu về ký túc xá, dọc theo đường đi không ngừng nghe tên nhãi này răn dạy.
“Cậu đấy, xúc động như vậy làm gì, dù hắn khốn nạn, chúng ta cũng đều phải nhịn xuống, người ta là thân phận gì, cả cấp trên cũng phải cúi đầu khom lưng, cậu còn xông lên đánh hắn. Lão Ngô, cậu còn muốn lăn lộn trong nhà máy này nữa không, cậu chờ mà xem, ngày mai lãnh đạo chắc chắn sẽ tìm cậu nói chuyện, nào là kiểm tra nào phạt tiền. Nếu chỉ như thế cũng còn đỡ, người bị cậu đánh tính tình như thế nào anh biết không? Không phải tôi dọa cậu, em gái họ của chồng của em họ của vợ tôi làm ở công ty của cha Hứa Huy, tôi nghe nói mới biết rõ về vị thái tử kia đấy. Nghe nói hồi đi học hắn bị người ta đánh, kết quả cậu biết sao không, không đến hai ngày, tất cả những người đánh hắn toàn bộ đều phải vào trại quản giáo. Về chuyện sau đó, có đủ loại đồn đại. Bây giờ một đấm của cậu còn không có việc gì, nhưng cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa? Hôm nào đó ban đêm đi đâu cẩn thận chút, đừng để bị người trùm bao tải băm thành tám khúc ném vào rãnh, đến chết cũng không biết chết như thế nào. Nhà bọn họ không phải đèn cạn dầu, đắc tội người như vậy còn không phải tìm chết sao! Cậu nói xem, cậu đã gần ba mươi rồi, sao còn giống như thằng nhóc không biết sự đời vậy, chỉ một chút liền nổi nóng. Một lần nổi nóng lên là cứ như chọc trời vậy, biết lấy gì mà đắp vào đây!”
Ngô Cảnh An đau đầu đau mắt đau mặt đau lưng đau bụng đau chân đau tay, tóm lại toàn thân chỗ nào cũng đau. Tên kia còn không ngừng nói nói, làm hại lỗ tai anh cũng đau theo.
Vì thế tức giận đáp trả một câu, em gái họ của chồng của em họ của vợ cậu, làm sao cậu biết được?”
“Cậu!” Khổng Tân tức giận thả anh bên cột điện, “Xem ra cậu bị đánh còn nhẹ, còn vài bước, cậu tự trở về đi, tôi đi trước.”
Ngô Cảnh An ôm cột điện chậm rãi đứng lên, nhìn về hướng Khổng Tân mắng một câu trọng sắc khinh bạn xong vịn tường đi từng bước về phía ký túc xá.
Nói thật, anh cũng hối hận.
Hơn nữa nghe Khổng Tân nói xong, anh càng hối hận.
Mày nói xem Ngô Cảnh An sống hai mươi tám năm còn không có tầm mắt, tính tình thì lại càng lúc càng nóng nảy.
Tên con nhà giàu kia muốn nói cái gì thì kệ cho gã nói, mày coi như gã đánh rắm không được sao? Làm sao lại đánh gã!
Bây giờ nghĩ lại trận chiến ấy cũng thật kịch liệt!
Đầu óc anh nóng lên, cầm cái ghế dựa ném về phía người nọ.
Trái một đấm phải một đấm, anh cũng chẳng biết đã đấm mấy cú, dù sao bản thân mình cũng ăn không ít nắm tay của tên kia.Bọn họ tựa như hai con thú hoang phát cuồng, trong đầu chỉ có ý nghĩ đưa đối phương vào chỗ chết, bám riết lấy nhau, khiến người xung quanh kéo như thế nào cũng kéo không ra.
Anh mắng vài câu gì đó anh cũng không nhớ rõ, dù sao trong đầu cũng chỉ còn lại một câu “chó hoang dơ bẩn” của tên con nhà giàu kia.
Giờ nhìn mình bây giờ, cũng giống thật!
Khó khăn đi vào ký túc xá, xương cốt cả người như rã ra, đau đớn khiến anh cả sức lực đi rửa mặt cũng không có, ngã xuống giường cảm thấy không sao đứng dậy nổi.
Người cũng đánh rồi, hối hận làm cái rắm gì!
Hiện tại chỉ cầu khẩn tên con nhà giàu kia bụng có thể rộng lớn đến độ chứa được Titanic, ngày mai quên sạch chuyện bị con chó điên này cắn đi.
Nghĩ nghĩ thấy không quá khả quan.
Thực sự rộng lượng như vậy, việc hôm nay cũng sẽ không phát sinh.
Thôi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, anh vẫn là nên ngủ ngon một giấc, dù cho có bị trùm bao tải băm thành tám khúc quăng xuống rãnh, trước đó cũng phải sống đã.
Hứa Huy vừa vào nhà cô gã đã kêu lên một trận kinh thiên động địa. “Huy Huy cháu sao vậy, ai đánh cháu, trời ạ, trong thành phố này còn có người không có mắt như vậy sao, tội nghiệp cháu, không được, để cô gọi điện thoại cho dượng, giữa ban ngày ban mặt, có còn để cho người ta sống nữa không?”
Đầu này cô gã còn chưa xong, bà nội gã cũng đi theo ra giúp vui, “Tổ tông nhỏ của bà ơi, đến đây, cháu đây là đùa nghịch cái gì nha, nhanh, nhanh gọi điện cho lão Lý, bảo nó lại đây một chuyến, ôi, tâm can bảo bối của bà, lại đây bà nhìn xem, thật sự là bị người ta đánh sao, Tiểu Tuệ, gọi điện thoại cho Hàng Tử, việc này, không thể cho qua dễ dàng được.”
Ngay sau đó, mẹ gã cùng dì gã cũng liền đi ra, khẩn trương hỏi lung tung này kia, xem ra gã làm người ta ngạc nhiên cũng không kém con khỉ cởi truồng trong vườn bách thú lắm.
Có gì đâu, cũng chỉ là trên mặt tím hai chỗ xanh hai chỗ cộng thêm trầy da vài chút thôi!
Điện thoại cô gã gọi thông, còn chưa nói được hai câu, Hứa Huy đã đoạt lấy điện thoại, nói với dượng mình không cẩn thận ngã, xong rồi mới xác nhận với một phòng phụ nữ, khẳng định cam đoan không sao xong mới được lên lầu nghỉ tạm.
Chưa nằm trên giường được nửa giờ, tên nhãi Liêu Thắng Anh lại chạy tới.
Dùng đầu ngón chân cũng biết là bị mấy người phụ nữ nhà hắn triệu tới an ủi hắn.
Liêu Thắng Anh nhìn khuôn mặt đầu heo của gã lấy làm kỳ lạ, “Cũng là kỳ cảnh nha, từ thời thiếu niên tới giờ không thấy mày như này nữa, nói thật, tao rất bội phục người đánh mày, đối với khuôn mặt tựa Phan An của mày mà cũng xuống tay được!”
Hứa Huy không muốn nói chuyện, mỗi lần nói chuyện lại đυ.ng đến vết rách bên khóe miệng, đau đến mức xuýt xoa.
Liêu Thắng Anh thấy gã không nói lời nào, cho rằng gã thật sự nổi giận, cũng không đùa nữa, “Nói đi, ai làm, tối hôm nay anh mày liền cho hắn một trận.”Hứa Huy khoát tay, bỏ lại một chữ “ngã” liền quay đầu sang hướng khác.
“Mày đừng giả bộ với tao, tao đánh nhau bao nhiêu năm, ngã hay bị đánh còn không phân biệt được sao, lừa mấy bà nhà mày còn được chứ tao thì đừng hòng.” Liêu Thắng Anh ngồi bên giường gã, không hiểu được, “Tao nói này, thật không giống mày nha, với bụng dạ hẹp hòi của mày, bị đánh còn không phải muốn chỉnh chết người ta. Giờ thì ngược lại, không nói báo thù, còn muốn bảo vệ, mày là bị đánh ngốc hay là người đánh mày lai lịch quá lớn, tao không thể trêu vào?”
Hứa Huy thật sự không muốn cùng hắn nói lời vô nghĩa, đem chăn bịt kín đầu, giả bộ ngủ.
Liêu Thắng Anh nhìn gã như vậy cũng biết không hỏi được gì, vì thế đứng dậy, “Thôi, mày nghỉ ngơi trước đi, ngày mai nghĩ ra, gọi điện thoại cho anh đây, anh chuẩn bị người cho mày.”
Rất nhanh, truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa cùng với tiếng bước chân trên hành lang càng lúc càng xa. Lại sau đó, mọi âm thanh đều biến mất.
Đừng nói Liêu Thắng Anh không hiểu, mà ngay cả Hứa Huy, cũng không hiểu được chính mình.
Ngô Cảnh An là cái gì, theo tính tình của gã, dù đánh gãy hai cái đùi của tên kia ném lên đường cái cũng chưa đủ.
Đồ súc sinh lòng lang dạ sói, uổng mình còn có ý tưởng coi hắn là bạn bè.
Người cũng chia ba bảy loại, Ngô Cảnh An dù không phải là tầng dưới chót, cũng là tầng thấp cực thấp, cứ an phận mà tìm một con bé nào đó ở khu khai thác mỏ là được, còn dám chạy đến tranh Lâm Giai Giai với gã.
Dù gã không còn hứng thú lớn như vậy nữa, cũng không thể để người ta có ý gì với cô ta được.
Đây là khıêυ khí©h trắng trợn, Hứa Huy gã đã bao giờ dễ trêu như thế?
Biết rõ gã còn chưa từ bỏ, còn chạy đến nói mấy câu chia rẽ, đây là chuyện bạn bè nên làm sao?
Gã cũng chỉ nói hai câu khó nghe, thì làm sao, còn chẳng bằng chuyện thiếu đạo đức tên kia làm!
Hứa Huy oán hận nhìn chằm chằm trần nhà, dường như ở đó chính là mặt Ngô Cảnh An vậy.
Sói nuôi không quen!
Chuyện lần này đừng nghĩ có thể dễ dàng cho qua, lần sau tốt nhất đừng để gã gặp mặt, nếu không, thấy một lần đánh một lần.
Còn phải để tên kia đau đớn kêu lên một tiếng “anh Hứa” mới thôi!
class="adsbygoogle"