Sau khi trở về trại.
Trần Hoàng Bách báo cáo chuyện hôm nay cho Đình Đằng Phong.
Sau khi Trần Hoàng Bách nói xong.
Đình Đằng Phong triệu tập toàn bộ sinh viên.
Muốn cho mọi người biết hôm nay nhóm Mạnh Thắng đã làm gì.
Sau đó ông ta nói: “Nhóm Mạnh Thắng đã làm rất tốt.”
"Các cô cậu chưa bao giờ trải qua "thảm họa cự thú" hay sống trên bề mặt."
“Các cô cậu vẫn còn giữ những giá trị đạo đức đã được hình thành bởi môi trường và nền giáo dục ảnh hưởng vào tư tưởng trước thảm họa”.
“Nhưng ở trên mặt đất thì, sau ba năm thảm họa xảy ra.”
“Tất cả những giá trị đạo đức trước đây đã sụp đổ”.
“Ngày nay, thứ duy trì các mối quan hệ xã hội của con người trên đây.”
"Đó là vũ lực, đó là sức mạnh!"
"Khi đi trên bề mặt, các cô cậu phải hiểu nguyên tắc "Vũ lực chí thượng"."
"Khi có đủ vũ lực, các cậu mới có thể được tôn trọng và có thể nói chuyện và giao tiếp với thế giới bên ngoài."
“Nếu không, các cậu chỉ là cá trên thớt của người khác.”
Các sinh viên tụ tập lại và lắng nghe.
Trong số các sinh viên năm thứ hai, Cao Ngọc Dương hít một hơi, nhỏ giọng nói với hai người theo sau.
"Có nghe thấy không?"
"Mạnh Thắng, hôm nay vừa đi dạo quanh căn cứ, đã gϊếŧ chết mấy người."
"Đúng là bá đạo."
"Tao bắt đầu ngưỡng mộ cậu ta rồi đấy."
Lúc này, người tên Chung đứng bên cạnh nhẹ nhàng đυ.ng phải Cao Ngọc Dương: "Đại ca, nữ thần của anh..."
Cao Ngọc Dương xoay người nhìn lại.
Sau đó, anh ta nhìn thấy cách đó không xa, Đoan Tư Ngọc, trong mắt cô ta ánh sáng lóe lên, khóe miệng cong cười ngọt ngào.
Cô ta đang nhìn Mạnh Thắng trong đám đông đối diện.
Cao Ngọc Dương vẻ mặt buồn bã nói: "Kết thúc rồi, hết rồi, thầy công khai việc này chỉ khiến bảo bối của tao đối với Mạnh Thắng càng thêm hứng thú."
Đột nhiên một viên sỏi từ đâu bay tới, rơi trúng trên vai Cao Ngọc Dương.
Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Đình Đằng Phong đang nhìn sang bên này.
Cao Ngọc Dương vội vàng nở nụ cười, đứng thẳng, giả vờ chăm chú lắng nghe.
Đình Đằng Phong ho khan hai tiếng trước khi tiếp tục nói: “Ngày mai kiểm tra thực chiến sẽ bắt đầu.”
"Mọi người phải hiểu nội dung trước."
“Tôi sẽ nói ngắn gọn lại lần nữa.”
"Phòng trường hợp một số sinh viên bị phân tâm trong lớp không nhớ gì cả."
Ông ta đặc biệt liếc nhìn Cao Ngọc Dương.
Ho thêm vài lần nữa.
Sau khi uống một ít nước, ông ta nói: "Địa điểm thử nghiệm thực chiến là "Quỷ Tóc Thành". Tất nhiên, đó là khu vực rìa và là khu vực tương đối an toàn."
"Tôi đã chào hỏi Công ty Black Hawk rồi."
“Yêu cầu họ tạm dừng mọi hoạt động trong khi chúng ta kiểm tra.”
"Cho nên các cô cậu không cần lo lắng bị người trong căn cứ quấy rầy."
"Nói về đội một lần nữa."
“Chúng ta tổng cộng có 12 cơ giáp, sau này chúng ta sẽ rút thăm, chia thành bốn đội, ba người một đội .”
"Ngoại trừ cơ giáp sư, những sinh viên khác cũng sẽ rút thăm, cùng các cơ giáp sư hình thành bộ phận liên hợp chiến đấu."
"Tôi lặp lại."
"Chiến đấu cơ giáp không phải là chuyện của một người."
“Là một tập thể.”
“Cơ giáp chiến đấu ở tiền tuyến, phía sau còn cần tham mưu chiến thuật, bộ phận hỗ trợ vật tư hậu cần và kỹ sư cơ giáp để sửa chữa khẩn cấp.”
"Cho nên, ngoại trừ cơ giáp sư, những sinh viên khác sẽ đảm nhận vai trò của tham mưu chiến thuật, nhân viên hậu cần và nhân viên bảo trì trong đội của mình."
“Đừng đánh giá thấp ba mối liên kết giữa tham mữu, hậu cần và bảo trì.”
"Đây chính là để bảo đảm cơ giáp có thể toàn lực chiến đấu ở tiền tuyến!"
"Vì vậy, về mặt tính điểm."
“Tôi sẽ không chỉ cho điểm về hiệu suất cơ giáp của mỗi đội, mà còn quan sát hiệu suất của các bộ phận khác của mỗi đội.”
"Về phần phân phát khen thưởng."
“Tỷ lệ phân bổ 7:3 được sử dụng bởi Quân đoàn thám hiểm bề mặt và thậm chí cả ‘Văn phòng chiến lược Cự thú’ sẽ được sử dụng.”
“Nói cách khác, phần thưởng mà mỗi nhóm nhận được.”
“Ba cơ giáp sư sẽ nhận được 70%, sau đó sẽ phân bổ thêm dựa trên thành tích của họ.”
"Các bộ phận khác sẽ nhận được 30%, số điểm này sẽ được chia đều cho tất cả nhân viên bộ phận."
"Bây giờ, có câu hỏi nào không?"
Đình Đằng Phong đợi một lát, thấy mọi người không có gì thắc mắc, liền tuyên bố rút thăm.
Rất nhanh.
Việc phân nhóm phân chia đội cơ giáp đã có kết quả.
Mạnh Thắng, Trần Hoàng Bách và Phạm Sơn là năm nhất đội A.
Ngoại trừ họ.
Trong số các sinh viên năm nhất, Liên Thành, người có vết sẹo ở bên phải khuôn mặt, Lưu Lan, người đeo kính dày, và Thế Duy, người cực kỳ khiêm tốn và trông bình thường trong lớp, đều nằm trong cùng một đội.
Họ là đội B năm nhất.
Sinh viên năm hai.
Nhóm A gồm có Đoan Tư Ngọc, Nguyễn Thạch và Trần Cường Thịnh.
Nhóm B gồm có Hạ Vân, Hoàng Thiên và La Phong.
Sau đó, tham mưu, hậu cần, kỹ sư các nhân sự cũng được nhóm thành nhóm.
Đình Đằng Phong yêu cầu bốn đội tổ chức chiến đấu riêng biệt.
Đối với kiểu hợp tác nhiều người này, việc tổ chức cuộc họp cũng cần thiết.
Mạnh Thắng căn bản không có kinh nghiệm.
Cũng không muốn đi tổ chức.
Thế là Trần Hoàng Bách được đưa lên.
Ngay khi các sinh viên bắt đầu thảo luận sôi nổi về bài kiểm tra ngày mai.
Tòa nhà trụ sở của "công ty Black Hawk’ nằm trên tầng năm.
Trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ, có người đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống khu cắm trại học viện rực lửa bên dưới.
Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc màu xám chải ngược ra sau.
Ông ta bị mù mắt trái và đeo một miếng bịt mắt màu đen.
Mặc quân phục, đi ủng quân đội, thắt lưng đeo bao súng, bên trong có một khẩu Desert Eagle.
Ông ta đang cầm một chiếc cốc.
Bên trong có chất lỏng màu đỏ chảy ra.
Dưới ánh sáng của đèn.
Bề mặt cốc phản chiếu một khuôn mặt với những góc cạnh sắc sảo và đầy thăng trầm.
Ông ta là "Hắc Ưng‘’.
Người đứng đầu của căn cứ này!