Chương 73: Gϊếŧ sạch

Cậu quay lại và đi ngang qua Trần Hoàng Bách và Phạm Sơn.

"Đi."

Cậu thì thầm.

Lúc này, những kẻ truy đuổi vừa tỉnh táo sau màn chứng kiến vừa rồi.

Người đàn ông to lớn bị mất môi hét lớn: "Đứng lại!"

"Mày gϊếŧ người rồi muốn chạy trốn?"

Đồng thời, trong lòng anh ta cũng đau lòng.

Nếu anh ta muốn gϊếŧ cô ta.

Người phụ nữ này đã chết tám trăm lần.

Khi nào đến lượt Mạnh Thắng?

Anh ta chỉ để ý đến thân thể của người phụ nữ tóc ngắn.

Muốn bắt lấy cô ta và tận hưởng nó.

Kết quả.

Cô ta bây giờ đã bị gϊếŧ bởi Mạnh Thắng.

Người đàn ông to lớn trong lòng thầm mắng: Đồ ngu, không biết tiếc là gì!

Thật là lãng phí!

Thật là lãng phí tài nguyên thiên nhiên!

Nguyền rủa trong lòng, anh ta nhặt khẩu súng trường lên và tiến từng bước một.

Những người đồng hành khác tản ra tạo thành một vòng vây.

Trần Hoàng Bách vội vàng nói: “Bọn tôi không biết người phụ nữ kia.”

"Chúng tôi là sinh viên."

"Sinh viên đến từ Quảng Đinh."

Người đội trưởng cười lạnh: "Tao mặc kệ bọn mày đến từ đâu, gặp phải chuyện này, coi như bản thân mình xui xẻo đi."

"Trói bọn nó lại."

"Bẻ gãy chân và tạm thời để còn sống."

Anh ta tiếp tục.

"Tao biết bọn mày tu luyện quan tưởng thuật."

"Tuy nhiên, cho dù có di chuyển nhanh đến đâu."

"Bọn mày có nhanh hơn súng của bọn tao không?"

Nói xong.

Đội trưởng bắn vào chân Mạnh Thắng, hy vọng phế đi đôi chân của kẻ tàn nhẫn trong ba người trước.

Một loạt đạn nổ ra.

Quét đến gần mặt đất.

Trong nháy mắt, chúng đã đến gần Mạnh Thắng.

Nhưng đột nhiên giống như va vào một bức tường vô hình.

Đầu đạn như được gắn vào không khí.

Không thể di chuyển thêm một li.

Huyền thuật số 5: Không Bích!

Và không chỉ một mặt.

Có đến hai mặt!

Trong lúc Mạnh Thắng quay lưng lại với người đàn ông to lớn.

Đối mặt với những người truy đuổi, Trần Hoàng Bách.

Cả hai đều lặng lẽ kết ấn trong áo choàng của họ.

Giải phóng Huyền thuật!

"Bắn đi!"

"Bắn!"

Đội trưởng hét lên, nhưng anh ta lại một bên lui lại.

Anh ta cảm thấy.

Những người trông trẻ tuổi này không hề đơn giản như vẻ ngoài.

“Bằng Bằng Bằng Bằng Bằng!”

Mười mấy khẩu súng trường chĩa vào Mạnh Thắng ba người họ và nổ bắn.

Nhưng chúng đều đã bị chặn lại bởi hai "Không Bích".

Thay vào đó, những người dân vô tội xung quanh bị thương bởi đạn lạc và kêu gào khóc thảm.

Sau khi bắn hết một băng đạn.

Đám người Mạnh Thắng phản kích.

Phạm Sơn kích hoạt Thần tàng "Phóng Điện" của riêng mình và sử dụng Huyền thuật số 1 "Hắc Thừng".

Sợi dây màu đen mà cậu ta thả ra được gắn với dòng điện cao thế và quấn quanh cổ một người đàn ông, khiến người đàn ông co giật toàn thân và sùi bọt mép.

Trần Hoàng Bách từ trong áo choàng giơ tay lên.

Cậu ta cầm một cặp súng lục tự động và bắn những phát đạn chính xác vào đầu những người đàn ông to lớn.

Mạnh Thắng không bận tâm đến những tay sai tiểu tốt đó.

Cậu khóa chặt đội trưởng với đôi môi khiếm khuyết.

"Liệt Tinh" lóe lên.

Lưỡi kiếm vỡ ra vô số mảnh vỡ, giống như những thiên thạch thu nhỏ, phản chiếu ánh nắng ban mai, tạo thành một cơn mưa ánh sáng xẹt qua cơ thể đội trưởng.

Khẩu súng trường trong tay đội trưởng vỡ tan cùng với bàn tay cầm súng.

"Mảnh vỡ" của súng và cánh tay rơi khắp mặt đất.

Với sự hỗ trợ của hệ thống từ tính, các mảnh lưỡi kiếm được gây dựng lại và sắp xếp tạo thành thân kiếm.

"Chờ đã."

"Tôi biết sai rồi!"

"Chỉ là hiểu lầm!"

Người đội trưởng bị mất cánh tay hét lên.

Anh ta không còn kiêu ngạo như vừa nãy nữa.

Cơ thể anh ta run rẩy và trái tim đập thình thịch.

Nhìn Mạnh Thắng từng bước một đến gần, nhìn thế nào cũng giống như một vị sát thần.

Anh ta nhanh chóng hét lên: "Tôi đến từ căn cứ Falcon. Con khốn này đã đánh cắp "Máy cảm ứng cự thú" của chúng tôi. Đây là vật tư quan trọng mà chúng tôi vừa lấy được."

"Vừa rồi tôi bị con khốn đó lừa gạt, cho nên tôi tưởng rằng các người là đồng bạn của cô ta."

"Khoảnh khắc thiếu chú ý đã dẫn đến sự hiểu lầm này."

"Tôi sẽ tha thứ cho tất cả các bạn."

Mạnh Thắng đi tới trước mặt hắn, giọng điệu lãnh đạm nói: "Falcon? Đến từ "Công ty Black Hawk"?"

"Không, nhưng chúng tôi..."

Đội trưởng vừa trả lời đã nhìn thấy Mạnh Thắng vung kiếm trong tay.

Rồi tầm mắt nhìn thấy bầu trời.

Thế giới quay cuồng trong mắt anh ta.

Rất nhanh.

Anh ta lại nhìn thấy Mạnh Thắng.

Và một xác chết không đầu trước mặt Mạnh Thắng.

Mạnh Thắng thu hồi ‘Liệt Tinh", đi đến bên cạnh thi thể người phụ nữ, sờ soạng khắp cơ thể cô.

Cuối cùng, cậu tìm thấy một chiếc chai màu đen có hoa văn màu xám bạc trên đó.

Đây là một hình vẽ con chim bay.

Cánh hẹp và nhọn, mỏ ngắn và rộng, mỏ phía trên cong và có những chỗ lồi ra như răng.

Chính xác là đặc điểm của một con chim ưng.

Mạnh Thắng cất chiếc bình đi.

Nhìn vào Trần Hoàng Bách và Phạm Sơn.

Mọi chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột.

Cùng với phản ứng nhanh chóng.

Về cơ bản họ vẫn chưa quên nội dung học ở học viện.

Nhưng.

Họ khác với Mạnh Thắng.

Đây là lần đầu tiên gϊếŧ người của họ.

Đặc biệt là Trần Hoàng Bách.

Tài thiện xạ của cậu ta bách phát bách trúng.

Trong lớp bắn súng ở học viện, giảng viên thường xuyên khen về nó.

Trong phạm vi ba trăm mét, bách phát bách trúng nói không ngoa!

Trần Hoàng Bách vừa rồi cũng không có suy nghĩ nhiều, lên ý định nổ súng.

Gϊếŧ chết sáu người.

Mỗi người đều bị đạn bắn vào giữa lông mày.

Bị gϊếŧ ngay lập tức!

Nhưng bây giờ, cậu ta lại cảm thấy khó chịu.

Sắc mặt cậu ta lúc xanh lúc trắng.

Cậu ta quay người lại và nôn ọe trong góc.

Mạnh Thắng đứng ở gần đó.

Sau khi đợi hai người hồi phục lại, nói: "Đi thôi."

Họ rời khỏi con hẻm.

Trong khi đi bộ.

Trần Hoàng Bách tựa hồ đang tự hỏi: "Vừa rồi chúng ta có quá tàn nhẫn không?"

"Không một người nào còn sống."

Mạnh Thắng tiếp tục đi tới, lạnh lùng nói: "Trên bề mặt, nếu không tàn nhẫn, cậu sẽ thành mồi săn."

"Nếu muốn sống lâu hơn."

"Cậu phải mài giũa bản thân thành một thanh gươm tàn nhẫn nhất."

"Nếu cậu không gϊếŧ, người khác cũng sẽ gϊếŧ cậu."

"Chỉ bằng cách gϊếŧ đủ số lượng người và gϊếŧ họ một cách thảm liệt, chúng ta mới có thể tạo ra sự răn đe."

"Bằng cách này, ít nhất lần sau khi người nào khác muốn ra tay với chúng ta, họ sẽ cân nhắc hậu quả."

Phạm Sơn liếc nhìn bóng dáng Mạnh Thắng, thân hình cũng không cao to khỏe mạnh cho lắm.

Đột nhiên cậu ta hiểu ra điều gì đó.

Cái người trạc tuổi mình đứng trước mắt này.

Hiểu ra lý do cậu ta sống sót trên bề mặt….