Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cơ Giáp: Kỷ Nguyên Tận Thế

Chương 71: Dạo bước căn cứ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không tiếp tục tiến về "Quỷ Tóc Thành".

Thay vào đó, họ hướng đến một căn cứ trên mặt đất cách Quỷ Tóc Thành năm mươi hoặc sáu mươi km.

Sau "Thảm họa Cự thú’, hầu hết các thành phố đã trở thành đống đổ nát.

Những người sống sót hoặc đã chuyển đến các thành phố ngầm được xây dựng từ trước.

Hay giống như Mạnh Thắng, lảng vảng trong đống đổ nát của thành phố.

Nhưng có một số người.

Sau đó chọn “an cư” ở một nơi nào đó không xa cấm địa.

Vì vậy, có nhiều loại căn cứ mặt đất khác nhau.

Những căn cứ này thường được kiểm soát bởi các "công ty".

Một số cơ giáp bị trục xuất khỏi các thành phố ngầm khác nhau và từ Văn phòng Chiến lược Cự thú", hầu hết rơi vào tay các công ty trên bề mặt các loại thông qua nhiều con đường khác nhau.

Vì họ có thể điều khiển cơ giáp nên những "công ty" này có điều kiện để tồn tại trên bề mặt.

Họ xây dựng căn cứ và tuyển dụng "nhân viên".

Họ hàng ngày tiến vào các khu vực rìa của khu vực cấm và kiếm sống bằng cách thu thập dược liệu, thu thập ký sinh trùng cự thú, thu hồi các mẫu động vật và thực vật trong cấm địa và ghi lại những thay đổi sinh thái trong khu vực cấm.

Những căn cứ này thường hợp tác với một hoặc thậm chí một vài thành phố ngầm.

Mỗi thành phố thường được liên kết với nhiều căn cứ trên bề mặt.

Căn cứ trên bề mặt yêu cầu có được các tài nguyên như phụ tùng cơ giáp, vũ khí, dược tề và thậm chí cả ‘Siêu hạch ma trận " trong thành phố ngầm.

Thông qua những căn cứ này, thành phố ngầm có thể nhanh chóng thu thập dữ liệu hệ sinh thái và mẫu ký sinh trùng, động vật và thực vật ở nhiều cấm địa khác nhau.

Có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

"Căn cứ Falcon" nơi đội học viện đang đến hiện được kiểm soát bởi "Công ty Black Hawk’.

Sở hữu ba khung máy.

Ba trăm binh sĩ.

Hơn bốn mươi xe chuyên cơ chiến đấu các loại.

Ông chủ của công ty, Hắc Ưng, chủ sở hữu của "Căn cứ Falcon", có năng lực chiến đấu Sơ cấp tầng năm.

Trình độ quan tưởng của một số cấp dưới đã đạt đến Sơ cấp tầng ba, tầng bốn.

Đây là nền tảng của căn cứ.

"Tất cả chú ý nghe tôi nói."

Trong xe lắc lư, giọng nói của Đình Đằng Phong vang lên.

Viện trưởng đứng trước xe, cầm micro nói: “Chúng ta sẽ qua đêm ở đây.”

"Sau khi đến căn cứ, các cậu có thể đi nhìn xung quanh, cố gắng đừng có gây chuyện."

"Mỗi căn cứ trên bề mặt đều có hệ thống nhân sự rất phức tạp."

"Dân cư hỗn tạp, loại người gì cũng có."

"Bề ngoài, "Căn cứ Falcon" có mối quan hệ hợp tác với thành phố Quảng Đinh của chúng ta."

"Nhưng đằng sau hậu trường, không ai biết họ phục vụ cho thế lực nào khác."

“Căn cứ bề mặt khác với thành phố ngầm.”

"Không có trật tự ở đây."

"Điều duy nhất có thể bảo vệ chính mình là khẩu súng trong tay và tự thân của mình."

Rất nhanh.

Căn cứ Falcon đã đến.

Mười hai xe cơ giới đương nhiên không thể tiến vào căn cứ.

Vì vậy, sau khi làm xong các thủ tục, chỉ có một số xe chở sinh viên vào căn cứ.

Sau khi vào căn cứ.

Mạnh Thắng thấy ở đây có rất nhiều ngôi nhà đơn giản được xây dựng.

Chất liệu cũng đa dạng.

Phổ biến nhất là phòng lợp mái tôn.

Rốt cuộc, chúng rất dễ lắp đặt và cung cấp nơi trú ẩn khỏi gió và mưa.

Ngoại trừ việc ban ngày bị phơi nắng, nhiệt độ trong phòng hơi cao.

Hầu như không có nhược điểm nào khác.

Ngoài ra.

Các kiến trúc trong căn cứ hầu như không có quy hoạch.

Ngoại trừ con đường chính dẫn thẳng tới tòa nhà trụ sở của "Black Hawk’.

Nơi khác.

Ngôi nhà được xây dựng một cách ngẫu nhiên.

Kết quả là một bố cục phức tạp đã được hình thành.

Rất nhanh.

Xe của học viện đậu ở một quảng trường.

Tại quảng trường, những binh lính của "Black Hawk" đang được huấn luyện.

Họ chia thành hai đội.

Một đội đang chạy quanh quảng trường.

Một đội khác tập trận ở giữa quảng trường.

Những chiến binh này mặc dù sống ở bề mặt, nhưng mỗi người trong số họ đều cường tráng và khỏe mạnh, hiển nhiên đều được đối xử rất tốt.

Đánh giá theo ba năm kinh nghiệm sống trên bề mặt của Mạnh Thắng.

Những binh lính này mỗi ngày có thể ăn ít nhất có một bữa thịt, thức ăn chất lượng đều rất tốt, nếu không sẽ khó phát triển được thể chất như vậy.

Phía sau tòa nhà trụ sở của ‘Black Hawk", Mạnh Thắng nhìn thấy một nhà kho cơ giáp.

Đương nhiên, nhà kho hiện đã đóng cửa và bọn họ không biết căn cứ này có loại khung máy gì.

Tại thời điểm này.

Mỗi sinh viên này được phát cho một chiếc áo choàng rách rưới hoặc có nhiều lỗ thủng.

"Mặc chúng vào trước khi đi vào căn cứ."

Đình Đằng Phong nói: “Trừ phi các cậu muốn nói cho người trong căn cứ biết các cậu là người mới.”

Các sinh viên mặc đồng phục chiến đấu ngụy trang, lớp hộ giáp đơn giản và cầm súng máy hạng nhẹ.

Nếu bước vào căn cứ với bộ trang phục này, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.

Mạnh Thắng không nói một lời, khoác áo choàng vào, ngồi xổm xuống, đưa tay vốc một nắm cát trên mặt đất.

Sau đó cậu lau nó lên mặt và tóc.

Đột nhiên.

Cậu trở nên bẩn thỉu.

Hơn nữa mắt cũng màu đỏ.

Cậu trở nên không khác gì những "cư dân" trong căn cứ.

Đình Đằng Phong âm thầm gật đầu.

Ông ta nghĩ rằng trải nghiệm sống trên bề mặt của Mạnh Thắng giúp cậu thích ứng tốt hơn những sinh viên khác rất nhiều, có thể là một ưu thế đặc biệt của cậu.

Nhìn thấy Mạnh Thắng làm điều này, Phạm Sơn cũng làm theo và bị bẩn ngay trong vài giây.

Trần Hoàng Bách cũng tháo kính ra, làm theo tương tự.

Mạnh Thắng liếc hai cậu ta một cái.

Có phần hơi bất ngờ.

Cậu không ngạc nhiên khi Phạm Sơn có thể làm được điều này.

Nhưng Trần Hoàng Bách không phải người trong một gia đình bình thường.

Chú của cậu ta là thành chủ hiện tại Hà Vĩ Hộ.

Về thân phận địa vị

Giống như thế hệ con cháu quan chức thành phố như An Dĩ Thanh, Ngô Chí Bảo đám ngưới.

Nhìn thấy Mạnh Thắng nhìn mình, Trần Hoàng Bách cười nói: "Lần này đi lên, tôi sẽ học tập kĩ năng sinh tồn trên mặt đất của cậu, cũng là một cơ hội tốt."

Mạnh Thắng không nói gì.

Rất nhanh, Đình Đằng Phong liền tự mình đi ra ngoài.

Mạnh Thắng và các sinh viên khác rời khỏi quảng trường và tản ra khắp căn cứ để thu thập thêm kiến

thức.

Nói rằng đó là một căn cứ.

Trên thực tế, quảng trường nơi đặt tòa nhà trụ sở chính của ‘Black Hawk" và khu vực xung quanh có một chút cảm quan cơ bản của căn cứ.

Ở những nơi khác, không quá lời khi gọi đó là trại tị nạn.

Căn cứ này không có tường bao bọc, chỉ có hàng rào dây thép gai, nên gió thổi cát bụi thổi táp vào người không hề nhỏ.

Vì vậy khi đi lại giữa các căn cứ, mặt đất bừa bộn, bụi bặm khắp nơi, các mảnh vụn, rác thải được vứt bừa bãi.

Điều này khiến sinh viên thành phố Quảng Đinh rất khó chịu.

Ngay cả những người xuất thân từ bình dân thấp kém như Phạm Sơn vẫn có ba sự đảm bảo trong khu vực họ sinh sống.

Ít nhất điều kiện vệ sinh ở mức khá.

Nó không giống nơi này chút nào, nó đầy khói bụi lảng vảng.

Cư dân căn cứ đến và đi.

Đúng như lời Đình Đằng Phong nói.

Cư dân hỗn tạp.

Có những người vô gia cư gầy như củi, quần áo rách rưới, ngồi trong góc như xác chết.

Ngoài ra còn có những người lính đánh thuê cao lớn, vạm vỡ, đầy hình xăm, mặc chiến phục bẩn thỉu và mang súng trường trên lưng.

Có những người bán hàng rong đi xe ba bánh với những chiếc xe chở đầy vật vụn vặt và la hét liên tục khi đi qua đường.

Ngoài ra còn có những phụ nữ trẻ ăn mặc nhếch nhác, lộ liễu và rõ ràng đang thực hiện loại hình bán da^ʍ nào đó.

Nhưng có một điều.

Có tất cả mọi người ở đây.

Chỉ là không có trẻ em.

Không một ai được nhìn thấy.

Mạnh Thắng có lẽ đã biết nguyên nhân.

Khi cậu ở "Thành phố’ trước kia.

Năm đầu tiên.

Người chết nhiều nhất là trẻ em.

Sau năm đó.

Mạnh Thắng vật vờ lằn ranh sinh tử liên tục, đến nỗi chết lặng.

--------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »