Chương 68: Xung đột (3)

Sắc mặt Ngô Trường Thanh thay đổi, mất đi cảm giác cân đối.

Nếu chỉ là đội an ninh thì ông ta vẫn dám xông tới.

Nhưng bây giờ, học viện triển khai cơ giáp ra ngoài.

Làm sao cơ thể bằng xương bằng thịt có thể so sánh được với những tạo vật bằng kim loại cự đại này?

Các binh lính từ Bộ an ninh thậm chí còn xanh xao hơn.

Khi họ đến, không ai nói với họ rằng họ sẽ phải đối mặt với cơ giáp, loại vũ khí đỉnh cao bậc nhất trong thời đại này!

Lúc này, một làn sóng hoảng sợ rộng lớn đang dần lan rộng trong lòng bọn họ.

Nhiều người bên trong lòng đã vô thức rút lui.

Bao gồm cả người đại diện Bộ.

Anh ta lau mồ hôi trên trán, nói: "Ngài Thanh, hôm nay chúng ta bỏ qua chuyện này được không?"

Nếu như Ngô Trường Thanh vẫn không chịu từ bỏ.

Anh ta sẽ bỏ đi.

Anh không muốn mạo hiểm mạng sống của mình mà không có lý do.

Ngô Trường Thanh nắm chặt mười ngón tay.

Cơ thể run rẩy.

Móng tay ông ta cắm sâu vào lòng bàn tay.

Ông ta không cam lòng bỏ qua như vậy.

Nhưng không muốn thì cũng chẳng ích gì.

Ông ta không có khả năng kiếm được một vài cỗ cơ giáp để nâng cao uy hϊếp bên mình.

Ngoại trừ Quân đoàn thám hiểm và Học viện Cơ Giáp.

Chỉ có một số ít người có thể sở hữu cơ giáp.

Và những người này chỉ có một hoặc hai khung máy trong tay.

"Được"

"Được lắm"

Ngô Trường Thanh quay người nói: “Xem như tôi đêm nay thừa nhận thất bại.”

"Nhưng mà, chuyện này sẽ không kết thúc như vậy, cứ chờ xem."

Vốn dĩ ông ta cho rằng lùi lại một bước thừa nhận mình thua, là đã hạ thấp tư thế của mình.

Không ngờ.

Lúc này, Phan Mạnh Quỳnh nói: "Chờ một chút."

"Ngài nghĩ học viện của chúng tôi là nơi nào?"

"Muốn đến là đến."

"Muốn đi là đi?"

"Vậy sau này ai sẽ coi trọng học viện của chúng ta nữa?"

Ngô Trường Thanh dừng bước, quay người lại, kinh ngạc nói: “Chứ các người còn muốn gì nữa?”

"Không ai trong số các người được phép rời đi!"

Phan Mạnh Quỳnh lại chỉ vào người đại diện: "Cậu, gọi cho Ngô Bảo Châu."

"Đúng rồi, là gọi cho bộ trưởng của cậu."

“Nói với lão già đó, đừng nghĩ đến việc chống chế. Nếu tên đó không chống lưng anh trai của mình thì nhân viên của Bộ An Ninh ăn no rửng mỡ đến nơi đây làm gì?”

"Để cái người tên là Bảo Châu đó tới giải thích chuyện này cho tôi."

"Còn một điều tôi chưa nói, mọi người ở đây."

"Đúng rồi, mỗi người ở đây."

“Cái gì mà Cục trưởng Cục Bảo Địa, Ngô Trường Thanh các loại”

“Chuẩn bị bị trục xuất lên mặt đất.”

“Còn về việc có thành phố ngầm nào khác thu nhận các người vào hay không, đó không phải là việc của ông già tôi.”

Bị trục xuất lên mặt đất?

Có khác gì là bị đuổi khỏi thành phố đâu?

Ngô Trường Thanh lập tức nhảy dựng lên: “Chỉ là một học viện mà có dám mở miệng nói lớn như vậy sao?”

Phan Mạnh Quỳnh không nói gì.

Đội trưởng an ninh trường học cười mỉm và nói: "Có những điều lệ bổ sung đằng sau Điều 127 của Đạo luật quản lý an toàn thành phố ngầm."

“Nếu có cá nhân nào, đoàn thể tổ chức nào xâm phạm học viện vì lý do không chính đáng”.

"Sẽ coi đó là mối đe dọa đối với sự an toàn của thành phố, sẽ bị trục xuất và đưa lên mặt đất!"

Ngô Trường Thanh liên tục lui bước.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến.

Ban đầu chỉ muốn cho con trai một lời giải thích công bằng trong đêm nay.

Không ngờ ông ta lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Đột nhiên mất hết đi sự kiêu ngạo và mù mịt không biết phải làm sao.

...

Mọi người đang ở trong phòng y tế.

Lúc Mạnh Thắng tỉnh dậy đã là ban ngày

Cậu không biết.

Tối hôm qua.

Vì cậu, học viện đã giam giữ Ngô Trường Thanh đám người.

Cho đến khi Ngô Bảo Châu dẫn theo thư ký của thành chủ đến.

Ở trong văn phòng hiệu trưởng trong một thời gian dài.

Lúc đó hiệu trưởng Phan Mạnh Quỳnh mới để ông ta rời đi.

Như một sự đền bù.

Ngô Trường Thanh sẽ tài trợ một khoản trợ cấp nghiên cứu cho học viện.

Vấn đề này bây giờ đã kết thúc.

Mạnh Thắng ăn sáng tại phòng bệnh.

Cậu thấy có người lén lút nhìn lén ngoài cửa.

Chờ cho đến khi y tá đi ra ngoài.

Người đàn ông bước vào.

Đó là Đặng Hoa Đình từ Khoa Phát triển Dược tề.

Anh ta vẫn vậy.

Đeo một cặp kính gọng tròn màu nâu.

Mang đôi dép xỏ ngón ở chân.

Anh ta đang cầm một chiếc máy tính nhỏ màu vàng trong tay.

Anh ta mỉm cười nói: "Cậu Mạnh Thắng, cậu thế nào rồi?"

"Tôi có một loại thuốc mới sẽ rất có ích cho vết thương của cậu."

“Cậu sẽ không muốn tham gia kiểm tra thực chiến trong tình trạng như thế này đúng không?”

Mạnh Thắng nghiêm túc nói: “Bác sĩ nói mấy ngày nữa tôi có thể ra khỏi giường.”

"Có thể ra khỏi giường sao đánh đồng với hoàn toàn khỏe mạnh được?"

Đặng Hoa Đình lấy ra một lọ thuốc, màu sắc giống như mực nước biển ban đêm, tối tăm u ám, tụa như dạ hải

Nhưng bên trong, gợn sáng đỏ sậm thỉnh thoảng lại sáng lên.

"Đây là một loại thuốc phục hồi mà tôi mới phát triển và nó vẫn chưa được đặt tên."

"Tôi có thể đảm bảo rằng nó rất hiệu quả, nó có thể giúp cậu nhanh chóng chữa trị cơ thể và khôi phục lại sức bền của nam giới một cách nhanh chóng."

“Không, không, không, chỉ là hồi phục vết thương thôi.”

“Dù sao thì tôi đảm bảo cậu sẽ không chết vì uống nó đâu.”

“Thấy sao, thử không?”

Mạnh Thắng không trả lời mà hỏi: "Hôm qua Cao Ngọc Dương đưa cho tôi một hộp "Tinh Hỏa tề, tổng cộng có 20 bình. Là anh đưa cho tôi sao?"

Đặng Hoa Đình gật đầu: “Đúng vậy.”

Vậy mà thật sự là như vậy.

Mạnh Thắng có chút kinh ngạc.

Hỏi lại lần nữa.

"Không phải anh nói là hiện tại không có tài liệu làm thuốc sao?"

“Ừ.” Đặng Hoa Đình đặt chai dược tề hồi phục ở cạnh giường, “Nhưng tên Cao Ngọc Dương đó đã gửi cho tôi một lô nguyên liệu, còn đưa cho tôi một số nguyên liệu khác, đồng thời yêu cầu tôi làm ra 20 chai ‘Tinh Hỏa tề’ kia."

"Hai người là bạn sao"

Mạnh Thắng lúc này thật sự rất không hiểu.

Cao Ngọc Dương không ngờ đã gửi tài liệu cho Đặng Hoa Đình để gấp rút chế tạo 20 bình "Tinh Hỏa tề" cho chính mình.

Anh ta làm vậy có mục đích gì?

Lúc này, trong hành lang vang lên tiếng bước chân.

Đặng Hoa Đình vội vàng nói: “Tôi đi trước, nhớ dùng dược tề hồi phục của tôi.”

"Nó rất hữu hiệu. Cậu cảm thấy thế nào sau khi sử dụng nó, hãy nói cho tôi biết sau, tôi sẽ ghi chú lại."

"Phần thưởng là hai bình "Tinh Hỏa tề"."

Sau khi anh ta đi ra ngoài, Đình Đằng Phong liền tới.