Chương 67: Xung đột (2)

Ngô Trường Thanh cuối cùng cũng không có vẫy tay.

Thay vào đó, ông ta quay lại.

Lấy ra một chiếc điện thoại di động.

Ông ta gọi cho anh trai mình là Ngô Bảo Châu.

Đình Đằng Phong tự nhiên không có hứng thú tiếp tục cùng Ngô Trường Thanh đứng đây.

Sau khi giải thích với đội trưởng an ninh, ông ta dẫn theo Văn Hạo, Tô Thị Lệ và các học sinh khác của hội sinh viên rồi rời đi.

Nhân viên an ninh học viện dựng thành hàng rào bên ngoài cổng.

Ý nghĩa rất rõ ràng.

Ai dám xông vào?

Sau đó để súng phục vụ.

Hai bên lâm vào bế tắc một thời gian.

Không lâu sau.

Trên con đường trước cổng trường, một chiếc đèn ô tô khác lại bật sáng.

Lần này có nhiều xe tới hơn.

Và đó là chiếc xe đặc biệt của Bộ An Ninh.

Một vài trong số họ.

Đó là chiếc xe của Cục Bảo Địa ở khu vực này.

Khoảng hơn chục chiếc ô tô tới, cửa mở, hàng chục người chen chúc như châu chấu.

Những nhân viên của Bộ An ninh đều mặc áo giáp, áo giáp chiến đấu, mũ giáp chiến lược và mang súng trường tấn công trên lưng, trông giống như sắp bày ra trận chiến nơi đây.

Nhìn thấy những nhân viên an ninh này, Ngô Trường Thanh thở phào nhẹ nhõm, tỉnh táo lại, đỡ vợ nói: “Anh hai cho chúng ta mượn người.”

"Đêm nay, chúng ta nhất định sẽ yêu cầu học viện giao ra hung thủ."

"Đừng lo!"

Tại thời điểm này.

Cục trưởng cục bảo địa khu vực học viện đi tới, trao đổi vài câu với Ngô Trường Thanh rồi đi tới cổng trường đại học.

Với những khuôn mặt tươi cười.

"Tôi là Tô Hoài Lâm, cục trưởng Cục bảo địa của khu vực ở đây."

“Xin hãy thông báo cho hiệu trưởng.”

"Nghe nói trong học viện xảy ra án mạng, Cục Bảo Địa của chúng tôi sẽ vào điều tra."

Đội trưởng an ninh học viện vốn là người của Quân đoàn Thám hiểm, lập tức lấy ra một khẩu súng lục chiến lược, chỉ vào cái người gọi là cục trưởngt. Đội trưởng an ninh trầm giọng hét: "Mau cút đi!"

"Học viện Cơ giáp, không có đến lượt cho Cục Bảo Địa khu vực này xử lý!"

Sắc mặt Tô Hoài Lâm đột nhiên xanh tím.

Ông ta nhận được cuộc gọi từ Bộ An Ninh.

Ông ta được yêu cầu lấy cớ điều tra án mạng để vào học viện và bắt người với tư cách là Cục trưởng Cục Bảo Địa.

Không mong đợi.

Ngay cả đội trưởng an ninh của học viện cũng coi thường ông ta.

Ông ta không khỏi tái mặt nói: “Học viện ở thành phố Quảng Đinh. Theo Chương 7 Điều 48 Quy chế quản lý thành phố, việc duy trì trật tự ở tất cả các nơi công cộng đều thuộc thẩm quyền của cơ quan Cục Bảo Địa khu vực đó!"

Đội trưởng an ninh mặt vô cảm nói: “Theo Chương 5, Điều 127 của Đạo luật Quản lý An toàn thành phố ngầm.”

""Học viện cơ giáp trực thuộc quản lý của "Văn phòng chiến lược Cự thú’. Học viện có quyền tự chủ, quyền tự chủ, quyền lãnh thổ, quyền bảo trì và đội vũ trang của riêng mình."

“Quy định này cao hơn các quy định quản lý khác”.

Tô Hoài Lâm lập tức không nói nên lời, liên tục nháy mắt với phụ tá của mình.

Người phụ tá mang theo một chiếc máy tính bảng và lật qua cái gọi là "Luật quản lý an toàn thành phố ngầm’.

Tại thời điểm này.

Ngô Trường Thanh đi tới.

Đẩy Tô Hoài Lâm ra.

Sau đó ông ta nhìn về phía một người đàn ông phía sau mình.

Người đàn ông với dòng chữ Cục trưởng Bộ An ninh treo trên ngực ho khan.

Tiến lên phía trước nói.

"Mặc dù học viện có quyền tự chủ."

“Nhưng bây giờ, chúng tôi nghi ngờ rằng học viện của bạn có chứa những kẻ nhập cư trái phép từ mặt đất mà bộ an ninh của chúng tôi đang truy lùng.”

“Đây là lệnh khám xét của chúng tôi.”

“Bộ An Ninh có quyền vào bất kỳ tòa nhà hoặc địa điểm nào ở Quảng Đinh để thực hiện nhiệm vụ.”

"Tôi hy vọng học viện sẽ không làm khó chúng tôi."

Đội trưởng an ninh nhổ nước bọt, cười nói: “Bớt hù dọa đi, bọn ta sẽ không để ai qua khỏi cổng, cự thú ông mày còn gϊếŧ qua, cái đít bộ an ninh chả là cái thá gì.”

"Đừng hù dọa nữa."

"Dù có lệnh khám xét hay không thì hôm nay hoặc là cút đi hoặc là vào gây chiến."

"Chọn đi!"

Người của Bộ An Ninh đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Tối nay, nhiều binh linh vũ trang được điều động đến chỉ để tạo khí thế

Anh ta thực sự không muốn bắt đầu một cuộc chiến với "Học viện Cơ giáp".

Nhìn đội trưởng an ninh học viện bây giờ lại cứng rắn như vậy, anh ta không khỏi nhìn Ngô Trường Thanh.

Ngô Trường Thanh hạ giọng nói: “Vào đi, các người cảm thấy bọn họ dám bắn thật sao?”

"Đây không phải là vấn đề nhỏ."

"Họ có dám làm chỉ vì một sinh viên không?"

Người đại diện bộ an ninh do dự: "Nhưng."

Ngô Trường Thanh đè nén tức giận, nói: "Nhưng nhị cái gì?"

"Nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm!"

Tại thời điểm này.

Mặt đất rung chuyển.

Đột nhiên, những tia sáng chiếu ra từ học viện.

Rực rỡ trước cổng.

Sáng đến nỗi Ngô Trường Thanh đám người khó có thể mở mắt ra.

Sau đó.

Chỉ thấy hai cỗ cơ giáp đi ra khỏi học viện.

Cơ giáp!

Ngô Trường Thanh dùng tay chặn ánh sáng chói lóa, không thể tin được học viện thật sự đã triển khai ra cơ giáp.

Hai cỗ cơ giáp đó.

Một hình dáng hình người, hoàn toàn màu đen và hình dáng nặng nề. Đặc biệt là hai cánh tay cực kỳ dày dặn và khỏe mạnh, chính là Huyền cơ "Blackboom".

Con còn lại giống như một con sói khổng lồ, bước đi như nhẹ nhàng khoan thai, rất oai phong, chính là Ma cơ "Greedywolf".

Hai người máy đã đến cổng.

"Blackboom" giơ khẩu súng trường chuyên dụng gây sát thương cho cự thú.

"Greedywolf" triển khai ra dàn tên lửa.

Những đầu đạn hỏa lực to quá cỡ từ nòng khổng lồ đều chĩa vào Ngô Trường Thanh đám người.

Người đại diện văn phòng Bộ an ninh bỗng xanh mặt.

Đừng nói đến tên lửa.

Dù chỉ là khẩu súng trường của cỗ cơ giáp hình người đó, nếu bị nhắm bắn, họ nhất định sẽ biến thành đống thịt nhão.

Tại thời điểm này.

Đôi mắt của cỗ Ma cơ "Greedywolf" sáng lên, chiếu một màn ánh sáng lên giữa không trung.

Trong màn sáng, có Phan Mạnh Quỳnh đang ngồi trong phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng ôm một con mèo già đang chải lông cho nó, thậm chí không nhìn người ngoài cổng trường mà nói: "Tôi phải nói ngài thật uy phong."

“Ngài Trường Thanh, ông đang dựa dẫm vào anh trai mình là Bộ trưởng Bộ An ninh sao?"

"Không có anh trai, ngài chẳng là cái thá gì cả."

"Ông nói gì cơ, con của ngài là thanh niên nhiệt huyết, không thể chết được?."

“Con của người khác thì chết được?”

"Nhảm nhí!"

"Ở học viện của tôi, tất cả bọn chúng đều giống nhau."

"Bất kể họ nổi bật hay thấp kém ở bên ngoài."

"Khi vào học viện, bọn họ chỉ có một thân phận."

"Sinh viên!"

"Ngô Chí Bảo dám gϊếŧ người, nhất định phải chuẩn bị bị gϊếŧ."

"Bây giờ cậu ta chết rồi, phụ huynh cậu ta lại định tới gây rắc rối à?"

"Tôi xin lỗi, Phan Mạnh Quỳnh tôi không hiểu nói lý nhăng nhít dài dòng."

"Ngài biết đấy, ai có nắm tay lớn hơn thì có lý."

"Bây giờ, ngài muốn còn nói lý lẽ gì nữa không?"

“Chỉ cần nói với cơ giáp sinh viên của học viện chúng tôi điều khiển là được.”